Muốn ly hôn chồng để tìm hạnh phúc mới
Tôi 35 tuổi, lấy chồng khi ngoài 30, chồng hơn 2 tuổi, có bé gái hơn 3 tuổi, không biết có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này.
Tôi lấy chồng khi đã trải qua hai mối tình sâu đậm mà không đi đến đâu. Lúc gặp anh, dù không thực sự yêu nhưng tôi thấy anh là người tử tế, gia đình anh cũng vậy nên quyết định cưới, một phần là bởi lúc đó tôi nhiều tuổi, không muốn bố mẹ lo lắng nhiều. Cưới nhau về, biết trước tính nhau nhưng cuộc sống vẫn nảy sinh nhiều mâu thuẫn.
Anh vô tâm, không quan tâm tới cảm xúc của tôi hay bất cứ ai, hay nói những câu khó nghe, hay chém gió và đôi khi thể hiện thái độ coi thường tôi, chê tôi ngốc nghếch dù tôi cũng là bác sĩ, thu nhập tốt hơn anh. Anh ý kiến việc tôi hay quên, đồ bày ra quên không dọn, nhà con nhỏ nhiều khi bừa bộn, đặc biệt con tôi cơ địa dị ứng nên mỗi lần bé mẩn ngứa anh hay bóng gió trách móc là do tôi không dọn dẹp nhà cửa cẩn thận. Vợ chồng thường xuyên cãi nhau từ những chuyện nhỏ nhặt, nếu tôi vui mồm kể bất cứ chuyện gì anh cũng có thể phê phán hay phản bác tôi, lâu dần tôi chẳng kể gì nữa.
Về quan hệ vợ chồng, anh bị yếu sinh lý, rối loạn cương dương, lấy nhau gần 5 năm mà số lần gần gũi chỉ tầm 20, đều do tôi chủ động. Tôi vài lần gợi ý chuyện đi khám, anh ậm ừ rồi để đó. Thậm chí anh rất muốn có thêm con, tôi mua thuốc bổ cho anh uống để có thể gần gũi thì anh chỉ uống 2-3 hôm rồi vứt xó. Lâu dần, chính tôi cũng thấy mình hoàn toàn lãnh cảm với anh.
Video đang HOT
Về chuyện kinh tế, lương tháng anh tầm 10 triệu dù có bằng thạc sĩ Bách Khoa và văn bằng hai trường Ngoại ngữ. Công việc anh không thuận lợi, có thể do cách giao tiếp không được lòng người khác và cách nhìn nhận vấn đề hơi khác biệt. Vì mâu thuẫn nhiều về chuyện kinh tế nên một năm nay chúng tôi thống nhất cùng góp một khoản để chi tiêu chung, còn lại của ai người đó lo. Anh có phần không hài lòng vì tôi chi tiêu nhiều, khoản đóng góp chung hiện tại vẫn âm và tôi phải tự bỏ ra thêm, anh nhiều tháng cũng không đưa đủ số tiền đóng góp.
Đỉnh điểm của mâu thuẫn là khi tôi tình cờ phát hiện bị ung thư tuyến giáp, gọi điện báo thì anh chỉ hỏi một câu: “Thế à”, sau đó không hỏi han xem tôi có cần đưa đi khám không, kết quả khám ra sao, phẫu thuật ở đâu, chi phí thế nào… Tất cả tôi đều tự lo, tự đi khám, tự liên hệ bác sĩ, chi phí phẫu thuật cũng tự bỏ ra chứ anh không đưa chút nào. Rồi có một số chuyện sau khi xuất viện khiến tôi càng cảm thấy anh quá vô tâm và vô trách nhiệm. Vợ chồng đôi khi tình yêu chẳng nhiều nhưng phải có tình thương và trách nhiệm, còn anh không thể hiện một chút trách nhiệm nào với tôi. Tôi đề nghị ly hôn.
Chắc thấy tôi làm căng, cộng với chị gái anh cũng khuyên nhủ nên thay đổi thái độ, không nói chuyện bằng giọng điệu khó nghe, anh tỏ ra quan tâm tôi hơn, ít chỉ trích chuyện này chuyện kia. Trái tim tôi chẳng còn chút tình yêu nào dành cho anh, chỉ còn thương vì dù sao cũng mấy năm ở bên nhau.
Về ưu điểm: Anh rất yêu và chiều con, chịu khó chơi cùng con. Anh có thể vô tâm với mọi người nhưng luôn tốt với con gái. Gia đình bên chồng tôi cũng rất tốt. Ông bà nội yêu cháu, đặc biệt là ông, hầu như tối nào ông cũng qua chơi cùng cháu. Chị chồng và em chồng tôi cũng đều là những người hiểu biết và tâm lý, điều kiện kinh tế của chị cũng tốt nên khi có chuyện gì đều sẵn sàng hỗ trợ các em. Tôi trân trọng tình cảm của mọi người trong gia đình chồng, nếu ly hôn cũng cảm thấy mình đã phụ lòng mọi người.
Điều quan trọng nhất là con gái tôi, cháu yêu và quấn bố. Tôi thấy có lỗi nếu tự mình phá đi gia đình của con. Rồi cả bố mẹ tôi cũng rất buồn nếu con gái ly hôn. Tôi hiểu mọi việc đến mức này có phần lỗi rất lớn của bản thân. Tôi lấy một người mình không thực sự yêu, cũng không nồng nhiệt hay tha thiết với anh nên không thể đòi hỏi anh phải yêu mình tha thiết được. Tôi nhiều khi bừa bộn, tính cách cũng có phần muốn được cưng chiều, đôi khi hơi ỷ lại. Từ khi hay mâu thuẫn với anh tôi cũng trở nên cau có, khó chịu với những gì anh nói hoặc làm; càng ngày cả hai càng xa nhau.
Nói qua về bản thân: Tôi có phần hướng nội, hòa đồng, là người chân thành, hơi hiền nên không được sắc sảo trong làm ăn hay kể cả trong công việc. Tôi khá trẻ so với tuổi, được đánh giá là ưa nhìn và có duyên, hồi con gái cũng có nhiều người theo đuổi. Tôi rất ít khi cáu giận với người khác, không cáu với con nhưng kể từ khi lấy chồng hay cãi cọ nên nhiều lúc cáu với anh. Chúng tôi đã thỏa thuận xong các điều khoản khi ly hôn, tôi sẽ nuôi bé, trả dần cho anh khoản tiền anh mượn ông nội góp vào khi chúng tôi mua nhà; sẽ khó khăn một chút nhưng tôi có thể lo được. Tôi vẫn băn khoăn, liệu mình có ích kỷ quá không khi muốn chia tay anh để mong muốn tìm một hạnh phúc khác? Tôi cũng sợ cô đơn, sợ không tìm được ai khác để đồng cảm, yêu thương trân trọng như bản thân hằng mong. Mong mọi người cho ý kiến.
Có nên ly hôn nếu chồng tiếp tục phản bội
Tôi lấy chồng được 4 năm và có bé hai tuổi. Anh không đẹp trai, không kiếm tiền giỏi.
Hồi đó, anh thật thà, biết lo lắng và chung thủy nên tôi chọn dù mọi người đều bảo anh khó tính, không xứng với tôi lắm. Vậy mà con được hơn một tuổi, tôi phát hiện anh cặp bồ. Từ khi tôi sinh con, chồng ngủ riêng, để tôi và bà nội trông bé. Tôi đồng ý vì nghĩ con khóc anh không ngủ được. Tối thỉnh thoảng anh cũng vào phụ trông con. Chồng vẫn đối xử với tôi bình thường, lo lắng cho con, hay cáu gắt nhưng bản tính anh cũng không phải người dễ chịu nên tôi không nghi ngờ gì.
Đến một hôm, tôi biết chồng nhắn tin với đồng nghiệp, hỏi thăm vì sao về sớm. Tôi thấy kỳ quặc nên tìm hiểu và phát hiện điện thoại chồng đầy ảnh cô ta. Cô này cũng gửi hình cho chồng tôi qua chat. Họ đã cặp với nhau ít nhất là từ hồi bé nhà tôi chưa tròn năm. Anh một mực chối cãi, nói chỉ là quan tâm đồng nghiệp bình thường. Sau tôi tìm hiểu danh bạ, cuộc gọi, biết anh gọi điện cho bồ hàng ngày, mỗi ngày vài lần, mỗi lần vài chục phút. Hôm nào anh cũng đi làm về muộn để gọi điện cho bồ.
Thực tình tôi rất bàng hoàng, không ngờ người chồng mà tôi nghĩ tử tế, không ham muốn tình dục lại đam mê phim sex và ngoại tình. Tôi chìm trong khủng hoảng và nước mắt, gặng hỏi chồng thì anh mắng mỏ, bảo không chịu được thì ly hôn, còn anh ta không hề ngoại tình gì hết. Tôi kể chuyện cho mẹ chồng, bà đã nói với bố chồng, bố mẹ chồng khuyên nhủ nhẹ nhàng có, mắng mỏ cũng có, nói anh dừng chuyện cặp bồ lại.
Tôi gọi chồng ra quán cà phê đề nghị ly hôn, anh vẫn nằng nặc bảo không hề cặp bồ, còn thách thức tôi bỏ anh mà lấy được người tốt hơn. Tôi đồng ý ly hôn nhưng nói nếu tôi tha thứ thì sẽ không liên lạc lại với bồ nữa, anh vẫn yêu vợ con hơn. Tôi nghĩ không nên "già néo đứt dây", vì vậy đã đồng ý. Sau đó tôi vẫn thấy anh gửi mail cho bồ rồi lại xóa, lên mạng tìm quà tặng khi gần đến ngày sinh nhật bồ. Trên cơ quan anh cũng lan truyền tin anh cặp bồ với cô đồng nghiệp.
Chồng tôi vẫn chu cấp kinh tế, phụ tôi nuôi con. Tôi lương thấp, nếu một mình nuôi con khá vất vả. Trong thâm tâm tôi vẫn nghĩ con nên có bố nhưng là người bố tử tế chứ không phải kẻ sống hai mặt. Thời gian sau tôi biết đến Phật pháp và tu tập, nhìn lại sai sót của bản thân và sửa đổi, chấp nhận nghiệp quả nên không để ý chồng nữa, cũng không còn thù hận anh nhiều như trước, đối xử với anh nhẹ nhàng thương yêu. Sau đó thấy anh lại yêu thương quan tâm vợ, tôi rất mừng, nghĩ chắc anh bỏ bồ rồi.
Ít lâu nay tôi lại thấy chồng lạnh lùng, gây gổ, không muốn gần gũi vợ, dấu hiệu như khi trước anh cặp bồ. Thực sự tôi không biết anh có cặp bồ nữa không. Tôi định theo dõi để lấy bằng chứng, nếu thật sẽ ly hôn luôn, chấm dứt với kẻ phản bội. Hay là tôi mặc kệ anh, chỉ lo tu tập sửa mình, sống với chồng như bạn bè rồi cùng nuôi con, không gần gũi vợ chồng nữa? Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Anh có về xứ Nghệ với em không Em sinh năm 1991, quê ở Nghệ An, hiện sinh sống và làm việc tại Hà Nội. Đã 29 mùa xuân em vẫn tiếp tục trên con đường tìm kiếm một nửa phù hợp. Em có ngoại hình ưa nhìn, học hành tử tế, có công việc ổn định và là mẫu người sống thiên về tình cảm, truyền thống, hướng về gia...