Muốn không đau khổ triền miên, đàn bà hãy nhớ: Phải buông bỏ người không còn thương mình nữa!
Đàn ông khi hết yêu thường rất “phũ”, phụ nữ càng cố níu kéo càng làm mình tổn thương. Vì thế, nếu đã không là của mình, tốt nhất nên buông bỏ.
Tôi có một cô bạn, một cô gái sống kín đáo, hiền lành, dịu dàng. Một lần, nhóm chúng tôi có một buổi hội họp, cô ấy uống say, chúng tôi cũng vậy và cô ấy đã kể cho chúng tôi nghe chuyện tình của mình khi chơi trò chơi nói thật.
Trong hơi men ngà ngà say, cô bạn khóc rồi nói chuyện của mình. Cô kể người con trai ấy đã bao lần lừa dối cô ra sao, khiến cô buồn như thế nào. Người con trai mà một lúc yêu hai người vẫn về bảo với cô ấy hãy tha thứ và chấp nhận, người con trai mà vì một cuộc gọi của bạn bè đã để cô bạn của tôi ở lại một mình lúc cô ấy ốm nằm viện. Tất cả nghe thật xó.t x.a…
Có người buột miệng hỏi: “Biết thế rồi, sao mày không chia tay luôn đi!”. Cô bạn của tôi chợt im lặng một hồi lâu, rồi lí nhí trả lời: “Yêu quá rồi, giờ tao sợ cảm giác chia tay mày ạ. Tao sợ tao không quên được, sợ rằng mình là người bỏ đi, rồi không chịu được lại phải tìm về…”.
Hôm đó, không một ai trong số chúng tôi nói thêm gì nữa. Trò chơi cũng dừng lại, mỗi người một suy nghĩ, nhưng tất cả đều xoay quanh chuyện tình của cô bạn gái.
Ngu ngốc lớn nhất của phụ nữ chính là tha thứ mọi lỗi lầm cho người đàn ông bên cạnh, họ có xấu xa đến cỡ nào cũng chấp nhận bao dung.
Đàn ông khi yêu luôn cho rằng người đàn bà của mình đã thuộc về mình thì sẽ không bao giờ từ bỏ được. Đàn ông cho mình cái quyền được trà đạp lên lòng tin của đàn bà và tự thấy xứng đáng được thứ tha.
Video đang HOT
Phải đưa ra quyết định buông tay một người mình yêu thương thật sự chẳng dễ dàng gì. Nhưng còn níu kéo làm gì khi người ta không còn cần bạn nữa. Càng níu giữ càng đau lòng.
Nếu cô bạn của tôi hỏi tôi rằng giờ cô ấy phải làm sao, tôi nhất định sẽ trả lời rằng nên chia tay người ấy đi. Bởi vì, ngoài kia đàn ông đâu có thiếu người tốt hơn để yêu đâu. Bạn có thể nói rằng, ngoài kia nhiều thật đấy, nhưng đó không phải là người mà tim cô bạn tôi bị lỗi nhịp. Tôi lại trả lời bạn rằng, vậy so với nỗi đau mà cô bạn tôi đang phải chịu đựng, cái nào là cách giải quyết tốt hơn?
Người ta vì cứ sợ đau nên không dám thay đổi, nhưng họ đau có biết rằng, nỗi đau dai dẳng bấy lâu nay họ chịu đựng còn lớn hơn thế gấp nhiều lần. Hãy mạnh dạn buông bỏ những thứ không thuộc về ta, đừng cứ mãi cố chấp níu giữ những gì không xứng.
Theo Phunutoday
Từ ngày có ô sin 18 tuổ.i, chồng đột ngột có hiếu đêm nào cũng lên phòng mẹ tụng kinh và...
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Tú không đi xuống trong tình trạng người đầm đìa mồ hôi, thở dốc rồi lao ngay vào phòng tắm. Việc tụng kinh vốn dĩ đâu có mất sức đến như vậy?
Cái vẻ hiền lành kia, Hiền thật sự chẳng dám tin. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng mất khi Hiền mới về làm dâu được có nửa năm, thực lòng mà nói thì nó không chỉ là sự mất mát mà còn là sự thiệt thòi lớn cho Hiền. Mẹ chồng Hiền từ xưa đến nay luôn nổi tiếng hiền lành, phúc đức vậy mà ông trời lại đưa bà đi sớm quá. Bà hay lam hay làm, từ ngày Hiền về làm dâu, quãng thời gian tuy không được dài nhưng cũng đủ để Hiền cảm nhận được tình yêu thương, sự quan tâm mà mẹ chồng dành cho mình.
Chẳng như những bà mẹ chồng khác, nhiều khi chỉ biết ngồi nhà soi mói con dâu thì mẹ chồng Hiền chẳng nề hà bất cứ việc gì, từ đi chợ, nấu cơm để vợ chồng Hiền về nhà luôn có sẵn cơm ngon canh ngọt để ăn. Từ dọn nhà, giặt giũ để Hiền đi làm vất vả về có thêm thời gian mà nghỉ ngơi. Như thế thì hỏi sao Hiền không thương, không quý mến bà cho được. Bản thân Hiền cũng biết rõ, Hiền có phúc lắm mới có được người mẹ chồng như vậy. Nên Hiền hiếu thuận với bà lắm, đi đâu, có gì cũng nhớ đến mẹ chồng đầu tiên. Thế mà đùng một cái, mẹ chồng Hiền b.ỏ v.ợ chồng Hiền mà đi.
Mẹ chồng Hiền mất được hơn nửa năm cũng là quãng thời gian vất vả nhất của Hiền. Cả hai vợ chồng Hiền công việc đều quá bận rộn. Tú, chồng Hiền lại được nuông chiều, từ bé chẳng phải động tay vào việc gì nên hầu như không biết làm việc gì cả. Vậy là trăm công nghìn việc nhà đổ lên đầu Hiền. Đi làm về đã quá ư mệt mỏi, nhìn núi công việc tồn đọng ở nhà, Hiền chỉ muốn ngã gục.
- Anh à, hay mình thuê ô sin đi, chứ cứ tình trạng này mãi, em sợ mình không chịu được. Đợi một thời gian nữa, em xin chuyển công tác, sẽ có nhiều thời gian lo cho gia đình, anh nhé!
Tú hiền lành, không lăng nhăng bao giờ, chuyện này Hiền có thể khẳng định. (Ảnh minh họa)
Đào, cô ô sin đứng trước mặt Hiền mới có 18 tuổ.i nhưng nhìn sành sỏi lắm. Đào ở chỗ một chị đồng nghiệp của Hiền giới thiệu nên Hiền cũng thấy yên tâm phần nào. Hiền còn chưa kịp nói Đào phải làm gì thì Đào đã nhanh tay nhanh chân lao vào làm việc. Hiền nhìn mà cũng thấy hài lòng lắm. Đào nấu ăn cũng hợp khẩu vị vợ chồng Hiền, nhà cửa Đào mới đến được hai ngày nhưng đã sạch sẽ, gọn gàng đâu ra đấy. Hiền mừng ra mặt. Nhưng mọi người cũng nhắc nhở Hiền nên cẩn thận, ô sin bây giờ ghê lắm, lại còn là ô sin trẻ nữa. Có khi mất chồng lúc nào chẳng hay.
Hiền nghe xong thì chỉ mỉm cười. Hiền tin Tú. Tú hiền lành, không lăng nhăng bao giờ, chuyện này Hiền có thể khẳng định. Nhưng Hiền vẫn rất để mắt đến Đào, chẳng có chuyện là gì xảy ra. Cho đến ngày hôm ấy, tròn hai tuần Đào đến làm ô sin thì Tú đột ngột nói với Hiền:
- Em ạ, dạo này anh toàn nằm mơ thấy mẹ thôi. Mẹ nói mẹ lạnh lắm. Hay là từ hôm nay, tối tối anh lên phòng tụng kinh cho mẹ trước khi đi ngủ nhỉ? Em thấy thế nào?
Chuyện này đáng lẽ ra phải do Hiền làm, nhưng Hiền bận quá nên vẫn thấy áy náy lắm. Nay có Tú giúp Hiền, đương nhiên là Hiền sẽ đồng ý ngay rồi. Vậy là Tú tối nào cũng 10 giờ là lên phòng tụng kinh cho mẹ đến tận 12 giờ đêm, có hôm là 1 giờ sáng mới xuống. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như Tú không đi xuống trong tình trạng người đầm đìa mồ hôi, thở dốc rồi lao ngay vào phòng tắm. Việc tụng kinh vốn dĩ đâu có mất sức đến như vậy?
Hai tuần liên tiếp, chuyện lạ ấy xảy ra làm Hiền không nghi ngờ không được. Hiền thứ cứ cơm nước xong là cắm đầu vào công việc. Có khi nào...
Hôm ấy, Hiền gác công việc lại, canh lúc Tú đi lên phòng tụng kinh cho mẹ thì lẻn đi phía sau. Câu nói ấy khiến Hiền chỉ muốn ngã cầu thang mà rơi xuống:
- Anh đúng giờ ghê. Chẳng để em phải đợi lâu bao giờ. Nhưng này, anh phải tăng tiề.n công cho em đấy nhé! Dạo này ngày nào cũng phải phục vụ anh 2 tiếng, em mệt lả ra, sáng chẳng còn sức mà làm việc nhà nữa ấy! - Giọng Đào nũng nịu
- Em yên tâm, cứ phục vụ anh nhiệt tình vào, bao nhiêu anh cũng cho hết.
Giọng hai kẻ đó như sét đán.h ngang tai Hiền. Tú đi tụng kinh cho mẹ đây hả. Hèn nào cứ tụng kinh xuống, người lại nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển như vậy. Tú đã phản bội Hiền chóng vánh quá. Cái vẻ hiền lành kia, Hiền thật sự chẳng dám tin.
- Cô muốn tăng tiề.n công lên bao nhiêu để tôi giúp nào. - Hiền tiến đến nhìn hai kẻ đó, cười nhạt
Đào sợ hãi, núp sau Tú. Tú luống cuống, lắp bắp không thể thốt nên lời. Hiền quay người đi xuống luôn vì chẳng muốn nhìn thêm cảnh đê tiện ấy cho đau mắt. Đêm ấy, mặc cho Tú bên ngoài gõ cửa cầu xin Hiền tha thứ, ở bên trong, Hiền vẫn cứng lòng viết đơn l.y hô.n. Sự phản bội này của Tú đáng khinh đến mức không thể chấp nhận được nữa rồi. Lỗi cũng 1 phần di Hiền, vì Hiền đã quá chủ quan. Nhìn di ảnh mẹ chồng, Hiền lại thấy xó.t x.a mà rơi nước mắt.
Theo blogtamsu
Ô sin vừa thông báo có thai, bố chồng liền lên cơn nhồi má.u cơ tim còn mẹ chồng thì tăng huyết áp Tuyên bố của Mai khiến tất cả mọi người choáng váng. Thực sự không ai ngờ được đằng sau cái vỏ bọc chăm chỉ, hiền lành kia lại có một âm mưu đê tiện, bỉ ổi đến như vậy. Bình là người chồng tốt, luôn yêu thương và hết lòng lo lắng của Hương. Bình lại là con một nên sống cùng với...