Muốn khen vợ cũng chẳng dễ
Trong mắt vợ, khi nào tôi nói lời ngọt ngào, âu yếm đều là rượu bia nói, người say nói nên vợ tôi khó chịu. Có lần cô ấy còn cáu lên khi tôi khen: Hôm nay em đẹp quá… Cô ấy bảo: Anh tưởng tôi là tay vịn hả?
Từ ngày Thắng lấy vợ, mỗi lần đến chơi nhà vợ chồng Thắng về là vợ tôi lại giận hờn, tị nạnh, kể lể. Nào là “Làm con ôsin không công bao nhiêu năm mà chưa bao giờ được chồng khen một câu nào”. Nào là “Sinh nhật của mình cũng tự mình làm để mời cả nhà mà chồng về còn ớ ra hỏi: Ngày gì mà bày biện lắm món thế?”. Rồi vợ kết luận là tôi không yêu cô ấy, tôi không bằng… một góc của Thắng.
Trong mắt vợ, khi nào tôi nói lời ngọt ngào, âu yếm đều là rượu bia nói, người say nói… Ảnh minh hoạ
Nghe vợ so sánh, trách móc mà tôi tự ái quá, bảo: “Cả thế giới này chỉ có mỗi một người dẻo mỏ như thằng Thắng thì bà Hạnh đã lấy mất rồi, em có tiếc thì cũng chẳng làm gì được. Đừng ấm ức mà già người.”
Đàn ông bị so sánh với người khác ai chẳng tự ái. Tôi bực lây cả với Thắng. Gặp nhau, tôi cấm nó: “Từ giờ có mặt vợ tao mày không được khen vợ mày đâu đấy. Vợ mày tài, vợ mày giỏi thì chúng tao biết cả rồi, mày nịnh vợ như thế cũng đủ rồi. Mày còn nịnh vợ mày trước mặt vợ tao nữa thì tao không bước chân đến nhà mày nữa đâu, nhớ đấy”.
Thắng cười hì hì bảo tôi dốt, muốn được ăn ngon mặc đẹp, muốn nhà cửa yên lành, muốn vợ hết lòng với mình thì phải biết khen. Đàn bà ai chẳng thích được khen, mà mình khen vợ thì chỉ có được chứ mất gì mà tiết kiệm lời khen.
Thắng hạ giọng: Kinh nghiệm của tớ là không bao giờ được chê vợ một cách thẳng thắn, trực tiếp mà hãy chê một cô A, cô B nào đó có cái tật xấu giống như của vợ, chê một lần mà vợ không nhận ra thì chê đến lúc vợ nhận ra mới thôi. Giáo dục vợ kiểu ấy hiệu quả lắm, vợ sửa nhưng không bao giờ tự ái…
Video đang HOT
Thắng bảo: Thực ra vợ tớ cũng bình thường thôi, nhưng nghe tớ khen mãi thì vợ tớ cũng cố gắng để khỏi ngượng với lời khen của tớ…
Anh chàng khoái chí kể: Vợ tớ hơn tuổi nên mặc cảm, tự ti cũng ghen gớm lắm. Ngày mới cưới cấm tớ không được về muộn, bắt tớ phải ăn cơm nhà, cũng ne nét đủ điều nhưng đi đâu tớ cũng khen vợ thoải mái, biết điều, tớ bảo có phúc lấy được vợ già… Thế là dần dần vợ tớ bớt cấm đoán, tớ muốn đi đâu cũng được…
Nghe những kinh nghiệm của thằng bạn tôi ngẫm thấy nó thật thông minh. Chẳng cứ đàn bà mà đàn ông cũng muốn được khen. Tôi mà được vợ khen tôi cũng chảy nước mắt vì cảm động ấy chứ.
Tôi quyết định làm theo những kinh nghiệm của thằng bạn khôn ngoan. Hôm ấy tôi về sớm, vợ vừa nhìn thấy đã hỏi luôn: “Hôm nay không có ai rủ đi nhậu à?”. Tôi nhìn vợ tình tứ, bảo: “Có chứ, nhưng anh từ chối, anh nhớ em” (ngọt ngào chưa), vậy mà vợ trừng mắt gắt: “Chưa uống mà đã say hả?”
Hôm về đúng lúc vợ dọn cơm, tôi ôm chặt vợ bảo: “Hôm nay có món gì mà thơm thế…”. Vợ vội đẩy tôi ra, cau có hỏi: “Anh sao thế, say rồi hả?… Lúc nào cũng nhậu nhẹt…”.
Trong mắt vợ, khi nào tôi nói lời ngọt ngào, âu yếm đều là rượu bia nói, người say nói nên vợ tôi khó chịu, có lần cô ấy còn cáu lên khi tôi khen: Hôm nay em đẹp quá… Cô ấy bảo: Anh tưởng tôi là con cave hả? …
Chột cả cơn hứng. Thì ra, muốn yêu vợ, muốn khen vợ cũng chẳng dễ…
Lê Trang
Theo phunuvietnam.vn
Cuộc chiến giành tự do của một 'nô lệ' điện thoại
Buông điện thoại xuống để nâng tâm hồn mình lên, nâng trải nghiệm, chia sẻ với mọi người. Tôi tin đó là điều mà mọi người mong muốn.
Tôi cũng như đa số người trẻ trong thời đại công nghệ số, một phần vì công việc, một phần do bị nghiện nên lúc nào cũng giữ khư khư điện thoại trên tay. Như thói quen, mỗi ngày tôi đọc rất nhiều thông tin trên mạng xem có gì mới, kiểm tra tin nhắn trên các tài khoản xã hội... Thậm chí, khi ngồi với bạn bè, tôi cũng cầm điện thoại để xem dù lúc đó tôi không có việc gì gấp cần giải quyết. Tôi đã từng bị đồng nghiệp phản ứng "nhẹ" vì điều này.
Rồi mỗi lần họp mặt bạn bè, nói là họp nhưng thực chất là để chụp ảnh đăng Facebook, check-in thì nhiều chứ thăm hỏi, chia sẻ về công việc, cuộc sống của nhau rất ít. Ngồi chung bàn nhưng mỗi người ôm một điện thoại.
Lúc còn ở quê, mẹ tôi cũng phát quạu với tôi bởi vào giờ đi ngủ, cả nhà tắt đèn nhưng phòng tôi vẫn sáng trưng vì tôi mải mê với điện thoại. Lần ấy, tôi cảm nhận được mẹ rất giận, mẹ đi qua phòng tôi tắt luôn kết nối mạng và càm ràm "rồi mắt con sẽ bị cận cho xem". Sau đó, đúng là tôi cận thật.
Những sự cố của tôi với điện thoại không phải là ít. Có đợt, vì để điện thoại ở túi váy chống nắng, váy tuột điện thoại rớt, tôi thắng gấp, hai xe chạy sau ùa tới. May mà họ xử lý kịp chứ không thì tôi cũng khó yên ổn. Sau sự việc đó, tôi nhận ra rằng mình đã là "nô lệ" của điện thoại rồi. Và tôi đã lên kế hoạch buông điện thoại vì không muốn mình gặp thêm sự cố nào nữa.
Tôi bắt tay vào thực hiện bằng việc sắp xếp công việc khoa học hơn. Dù đặc thù công việc thường xuyên phải kiểm tra email nhưng tôi cố gắng giải quyết ở cơ quan. Trong giờ làm việc, tôi cũng không mở Facebook, Zalo và các trang mạng khác. Ai cần liên hệ sẽ gọi trực tiếp cho tôi.
Trước đây, khi làm việc tôi hay mở nhiều cửa sổ cùng lúc thành ra không đặt hết tâm trí vào công việc, dẫn đến có ngày chẳng làm trọn vẹn được việc gì. Bây giờ thì khác, tôi đã có thời gian làm việc chuyên môn. Những lúc họp giao ban, tôi cũng không cầm điện thoại đọc tin tức nữa mà sẽ tập trung tham gia góp ý. Về đến nhà, thay vì ôm điện thoại, tôi dành hết thời gian cho niềm đam mê làm bánh, tập yoga, chạy bộ để rèn luyện sức khỏe.
Ảnh minh họa
Sống xa gia đình hơn mười năm, nhiều lúc tôi thèm được ăn cơm nhà, trò chuyện với cha mẹ, việc mà trước đây tôi hay lấy lý do bận rộn quá, đi công tác suốt nên không thu xếp về thăm nhà được. Bây giờ, tôi đặt kế hoạch mỗi năm về nhà mấy lần. Và lần nào về là tôi tắt luôn điện thoại. Lúc đầu, tôi cảm thấy khó chịu kinh khủng, vì làm gì cũng muốn đưa lên Facebook để khoe. Nhưng tôi cũng nhận ra "ảo" chỉ giúp ta hạnh phúc chốc lát, còn "thật" thì hạnh phúc dài lâu. Những lúc ở nhà với cha mẹ, tôi muốn thời gian trôi qua thật chậm.
Không điện thoại, không ai làm phiền, tôi dành hết thời gian để uống trà với cha, nấu cơm với mẹ và còn chăm cháu phụ anh chị.
Bạn bè nhận ra tôi có sự khác lạ, đi ăn uống tôi đều tắt điện thoại, lắng nghe nhiều hơn. Nếu một mình ngồi cà phê thì tôi ngắm phố phường. Tôi nghĩ rằng cuộc sống của mình thì mình phải làm chủ, xung quanh còn nhiều điều tuyệt vời chứ không chỉ có thế giới thu nhỏ trong điện thoại.
Tôi đã cài đặt phần mềm để báo mỗi tuần sử dụng điện thoại bao lâu, nếu tăng thì tôi sẽ điều chỉnh giảm xuống. Tôi cũng đang "cai" dần Facebook. Và tôi tin rằng, nhiều bạn trẻ cũng như tôi, đến một ngày, sẽ không cần những lời khen kiểu như "bạn lung linh quá", "bạn hạnh phúc quá" khi đưa ảnh lên Facebook. Mà, khi có thời gian rảnh, chúng ta sẽ mở kho ảnh ra xem và nhớ đến những gì mình đã trải nghiệm ở một vùng đất nào đó. Và chúng ta cũng thật hào hứng khi chia sẻ những kinh nghiệm về chuyến đi cho bạn bè hơn là trả lời bình luận: "Hôm nào rảnh tôi nói cho", mà không biết "hôm nào" là khi nào...
Khả Hân
Theo phunuonline.com.vn
3 bí quyết giữ chồng "cực độc" của đàn bà khôn, đàn bà dại hãy học ngay Phụ nữ khôn ngoan hãy học ngay những chiêu này để chẳng chồng nào thoát được! Không tiếc lời khen dành cho chồng Không chỉ phụ nữ, đàn ông cũng rất thích được khen ngợi, tán thưởng. Họ càng thích được nghe những lời có cánh ấy từ người phụ nữ của đời mình, bởi đấy không đơn giản là lời khen mà...