Muốn giữ lại đứa con mới sinh, tôi đau đớn chấp nhận bỏ chồng
Người ta thường nói, con cái là cầu nối giúp vợ chồng gắn kết với nhau hơn. Nhưng riêng với gia đình tôi điều này có lẽ đã hoàn toàn sai.
Sinh đứa con thứ ba, đáng lẽ cuộc sống gia đình phải rộn ràng ấm áp tiếng cười nói con trẻ, gia đình tôi lại rơi vào vực thẳm.
Chồng tôi quê ở Nam Định, còn tôi là gái Hà Nội. Ngay từ khi yêu nhau, cả hai bên gia đình đã chẳng mấy đồng tình với mối quan hệ này. Gia đình tôi thì mong tôi lấy chồng thành phố, còn gia đình anh cũng vậy, họ mong anh cưới cho họ một cô dâu hiền dịu, nết na.
Chồng tôi là người hiền lành, chịu khó, nên dù tôi không có công việc ổn định nhưng một tay anh vẫn gồng gánh nuôi được cả gia đình. Cũng may chúng tôi lại ở ké nhà mẹ đẻ nên từ việc kinh tế tới việc sinh hoạt hàng ngày đều được mẹ tôi giúp sức. Bởi vậy dù 3 năm tôi “sòn sòn” hai cậu con trai, cuộc sống gia đình tôi vẫn yên ấm và khá đủ đầy. Chỉ có điều, cả tôi và chồng đều mong ngóng có thêm một cô công chúa cho có nếp có tẻ.
Đứa con trai thứ hai lên ba tuổi, tôi lại có bầu. Không có kế hoạch trước nên cả nhà được một phen nháo nhào. Ai cũng sợ lời ám “Tam nam bất phú, tứ nữ bất bần”, nếu lỡ đứa bé trong bụng tôi lại là con trai. Lúc tôi mang bầu được 3 tháng, mẹ chồng tôi ở quê còn bắt xe lên tận Hà Nội, khuyên vợ chồng tôi là nên bỏ đứa bé. Ông bà ở quê đều là Đảng viên, chồng tôi cũng là Đảng viên, đẻ thêm thì ê mặt cả gia đình. Bị cả hai bên nội ngoại can ngăn, nhưng vợ chồng tôi vẫn không muốn bỏ con. Thương con, cộng với hy vọng có được một cô con gái nên chúng tôi quyết tâm giữ lại đứa bé mặc những cái thở ngắn than dài từ hai bên nội ngoại.
Ngày đi đẻ, cả nhà tôi đều hồi hộp, bởi lẽ lúc mang bầu tôi cũng chẳng có ý định kiểm tra giới tính thai nhi. Cũng may tôi dễ đẻ nên nhập viện có 30 phút là em bé đã chào đời. Trái với hy vọng của cả nhà, tôi sinh thêm một cậu con trai kháu khỉnh. Nhà người ta đón con trai, cháu trai đầy hân hoan, mừng rỡ, còn gia đình tôi đón con trai mà ai nấy mặt mày ủ rũ. Chẳng biết câu nói “Tam nam bất phú, tứ nữ bất bần” có ứng nghiệm thật không, mà ngay sau đó gia đình tôi đã gặp phải bao nhiêu tai họa.
Mới ra đời, con tôi đã gặp nhiều bất hạnh. (Hình minh họa)
Sinh con được hai ngày, mẹ con tôi được ra viện về nhà. Vừa bước vào cổng, mẹ chồng tôi nghe điện thoại xong thì ngã ngồi ra đất, mặt cắt không còn hạt máu. Người họ hàng ở quê báo tin bố chồng tôi bị tai nạn, dù đã được đưa đi cấp cứu ngay nhưng không qua khỏi. Thế là tôi dù là thân gái đẻ cũng phải ôm đứa con còn đỏ hỏn về quê chịu tang bố chồng. Đầu chít khăn tang ngồi trong căn buồng tối om cho con bú giữa tiếng kèn, tiếng khóc, tôi vẫn nghe những lời bàn tán dè bỉu của họ hàng, làng xóm rằng vì tôi sinh con vào ngày xấu nên mới khắc chết bố chồng. Họ không quên nhắc lại cái câu “Tam nam bất phú, tứ nữ bất bần” như muốn ám chỉ rằng đây sẽ chẳng phải là tai họa đầu tiên.
Rồi đến ngày tôi cho con đi tiêm chủng khám sàng lọc, một tin dữ nữa lại ập đến: con tôi bị vàng da, chẩn đoán có nguy cơ bị mắc bệnh down. Nghe xong tin này tôi gần như ngã khuỵ xuống đất, còn chồng tôi tím tái cả mặt mày. Từ khi sinh con đến giờ, bao nhiêu lời đàm tiếu, bao nhiêu tai họa tôi đều chịu được, nhưng ngày hôm nay, khi tai họa thực sự đổ xuống đầu chính con mình, tôi thực sự cảm thấy tuyệt vọng
Video đang HOT
Dù cố giấu nhưng cuối cùng cả nhà chồng tôi vẫn biết con trai tôi có nguy cơ mắc phải căn bệnh trớ trêu. Thái độ kỳ thị, ghẻ lạnh của nhà chồng dành cho tôi càng thêm rõ rệt. Tôi cũng chẳng buồn phản ứng, vì tâm trí vẫn để hết vào đứa con bất hạnh mới chào đời. Mẹ chồng tôi bắt đầu bóng gió muốn con trai ly dị vợ vì sợ đến lúc nào đó vận đen sẽ ập vào đầu con trai bà. Chồng tôi tuy chẳng nói gì, nhưng tôi biết tâm trạng anh đang rất chán nản.
Thời gian trôi nhanh rồi cũng đến ngày làm lễ 50 ngày cho bố chồng, bất đắc dĩ tôi vẫn phải ôm con về quê. Lễ lạt xong xuôi, mẹ chồng tôi gọi hai vợ chồng tôi ra nói chuyện với vẻ mặt lạnh lùng. Nhìn con trai tôi vẫn đang say ngủ trong tay mẹ, bà nghiêm giọng, nói chậm rãi nhưng câu nào câu ấy như cứa vào tim tôi chảy máu:
“Đứa bé này sinh ra, tai họa ập xuống cái nhà này, không có chối cãi gì được nữa. Bây giờ anh chị nghe tôi, gửi đứa bé vào chùa hay trung tâm bảo trợ nào đó để tránh tai họa cho cả nhà. Tiền nong nuôi nó hàng tháng cứ gửi đủ là được, chỉ cần tách nó ra khỏi cái nhà này. Chị mà muốn giữ nó lại thì làm đơn ly dị, đừng mang xui xẻo về cho nhà tôi”.
Chồng tôi im lặng khi mẹ chồng tôi dứt lời, chẳng buồn có ý phản đối. Nhìn đứa con ngây thơ vô tội đang ngủ yên trong lòng mình, tôi như đứt từng khúc ruột. Con mình dứt ruột đẻ ra, có thế nào cũng là con. Nhưng giữ con lại thì cả nhà lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ chẳng biết sẽ có vận đen gì xảy đến. Chẳng lẽ tôi muốn giữ con lại phải bỏ chồng, giữ chồng thì phải bỏ con. Tôi phải làm sao mới vẹn cả đôi đường đây?
Theo Viên Miên/ Dân Việt
Bỏ chồng giàu để quay lại lấy người yêu nghèo tôi... bàng hoàng, uất hận
Tôi quyết định ly hôn chồng đẻ quay lại với người yêu. Chồng tôi vô cùng tức giận. Anh ta đánh tôi một trận. Thế nhưng tôi cam chịu tất cả, chỉ cần anh ta kí vào tờ đơn li hôn. Chồng tôi nói: Loại đàn bà như cô, rồi cũng sẽ không có kết cục tốt
Tôi và anh yêu nhau suốt 5 năm, 4 năm đại học và 1 năm ra trường. Thế nhưng, cuối cùng tôi cũng không lấy anh. Cả anh và tôi đều là con nhà nông, ra đời lập nghiệp với hai bàn tay trắng. Chúng tôi đã rất chật vật trong cuộc sống mưu sinh nơi phồn hoa đô thị. Anh là kỹ sư cầu đường, công việc vừa vất vả lại rất bấp bênh. Thường thì tiền lương của anh chẳng đủ lo cho cuộc sống của mình. Còn tôi, công việc tuy ổn định nhưng đồng lương cũng bèo bọt. Nhiều lúc cả hai cảm thấy rất bí bách. Bố mẹ tôi bảo:
- Mày tính thế nào thì tính, nhìn bạn nhìn bè mà học hỏi. Con gái có lứa có thì thôi.
Là con gái, nhìn bạn bè mình có bạn trai giàu có chăm lo mà tôi thấy tủi thân. Những khó khăn của cuộc sống càng khiến tôi chán nản người yêu mình. Tôi nghĩ, chờ anh thành đạt mới đồng ý làm đám cưới thì có lẽ mình cũng già rồi. Còn nếu lấy anh sớm, thì cuộc sống gia đình sẽ lại càng khó khăn hơn nếu như có con. Biết phấn đấu đến bao giờ hai vợ chồng mới có nhà có xe ổn định.
Rồi tôi quyết định chia tay. Tôi nước mắt đầm đìa nói ra những suy nghĩ của mình:
- Em xin lỗi nhưng có lẽ cả hai chúng ta đều nên chọn cho mình lối đi riêng. Con gái có thì, em không thể mãi chờ đợi anh đi đến thành công nếu cứ như thế này được. Em muốn một cuộc sống hôn nhân ổn định, một ngôi nhà của chính mình chứ không phải cứ ngày ngày tháng tháng thuê trọ như thế này."
Anh không nói gì, yên lặng hút hết điếu thuốc. Tôi ngầm hiểu đó là sự đồng ý.
Rồi tôi lấy chồng sau một thời gian ngắn quen biết. Anh là một người đàn ông thành đạt, giàu có. Gia đình anh cũng thuộc dạng bề thế. Người xung quanh ai cũng bảo số tôi sướng, lấy được chồng giàu. Tôi cũng đã nghĩ như thế khi bước chân vào nhà chồng.
Thế nhưng, lấy chồng giàu rồi tôi mới biết, có những thứ chẳng phải cứ giàu về tiền bạc là mua được. Chồng tôi vô cùng bận rộn với công việc, chẳng mấy khi ở nhà. Bố mẹ chồng cũng vậy, thường xuyên phải đi đây đi đó. Việc tôi ở nhà một mình vài ba ngày là chuyện bình thường. Là dâu mới, lạ nước lạ cái mà bị bỏ ở nhà liên tục như thế, tôi rất hoang mang. Căn nhà xa hoa lộng lẫy giờ đây sao thật lạnh lẽo. Nhiều lúc một mình trong không gian rộng, tôi vô cùng sợ hãi. Còn những khi có người ở nhà, thì cách sống, cách sinh hoạt thường ngày của họ cũng chẳng hợp với tôi. Người giàu luôn có cách nghĩ, cách nhìn khác với những người như tôi thì phải. Không nói gì bố mẹ chồng khác thế hệ, ngay đến như chồng tôi, tôi cũng cảm thấy không có tiếng nói chung. Cuộc sống trôi qua càng lúc càng bí bách.
Rồi một đêm, khi lại một mình ở nhà, tôi bỗng nhận được điện thoại của người yêu cũ. Anh nói:
- Mình gặp nhau đi!
Chỉ một câu thôi, mà khiến tôi òa khóc. Anh vẫn như vậy, đơn giản mà khiến con tim tôi loạn nhịp.
Rồi tôi ngã vào vòng tay anh. Chúng tôi lại bên nhau như thời xưa cũ. Giấu chồng lén lút với người yêu cũ khiến tôi cũng có chút day dứt. Thế nhưng sự u uất khi ở nhà chồng khiến tôi ngày càng tham luyến những vui vẻ, đam mê khi bên anh.
Anh vẫn như vậy, đơn giản mà khiến con tim tôi loạn nhịp (ảnh minh họa)
Anh bảo:
- Em hãy ly hôn đi. Mình sẽ làm đám cưới ngay khi em bỏ hắn ta. Anh sẽ nâng niu trân trọng em hết mình, sẽ bù đắp cho em mọi thiếu thốn. Anh hứa, sẽ không làm em khổ đâu!
Nghe anh nói vậy, tôi vui mừng lắm. Với tôi bây giờ, giàu sang phú quý đã không còn quan trọng nữa. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là thứ mà tiền tài có thể mua được.
Tôi quyết định ly hôn với chồng. Chồng tôi vô cùng tức giận. Anh ta đánh tôi một trận. Thế nhưng tôi cam chịu tất cả, chỉ cần anh ta kí vào tờ đơn li hôn. Chồng tôi nói:
-Loại đàn bà như cô, rồi cũng sẽ không có kết cục tốt. Cô đừng mong có được đồng nào từ tôi. Để rồi xem cô sẽ hạnh phúc đến cỡ nào. Trên đời này chẳng thằng nào ngu đến nỗi vì tình mà bỏ qua tiền tài địa vị đâu.
- Anh đừng cậy có tí tiền mà lên mặt dạy đời. Tiền không mua được hạnh phúc. Tôi không cần mấy đồng dơ bẩn của anh.
Tôi không quan tâm đến lời anh ta nói. Tôi nhất định sẽ có được hạnh phúc của mình.
Ly hôn chồng, tôi về nhà mẹ đẻ, đợi người yêu đến hỏi cưới. Thế nhưng, một tháng, hai tháng, chẳng có lời ngỏ cưới nào của anh cả. Thậm chí, anh còn dần dần lảng tránh tôi. Cuối cùng, anh còn tắt hẳn liên lạc. Tôi chẳng thể nào tìm được anh. Khi đến nhà gặp bố mẹ anh, tôi còn bị họ khinh bỉ.
Trong lúc tôi túng quẫn, một người bạn chung của tôi và anh nói rằng anh đang chuẩn bị vào Nam. Lí do là công ty trụ sở trong đó đề bạt anh thăng chức. Lúc này tôi mới ngớ người. Hóa ra, lời đe dọa của chồng tôi là thật. Hóa ra, đúng như lời anh ta nói, chẳng có thằng nào ngu mà bỏ qua tiền tài địa vị vì một con đàn bà.
Mà trách ai được, chính bản thân tôi cũng từng vì tiền mà rũ bỏ tình yêu, nói chi người khác.
Phượng Chi
Làm gì khi phát hiện bố chồng ngoại tình? Tôi nhìn thấy bố chồng cùng một phụ nữ đeo khẩu trang kín mặt chạy xe vào nhà nghỉ ngay đối diện nơi tôi đứng... Tôi năm nay 29 tuổi, đã kết hôn được 4 năm. Vợ chồng tôi ở chung với bố mẹ chồng. Mẹ chồng tôi năm nay 55 tuổi và bố chồng 58 tuổi. Mẹ chồng tôi sức khỏe yếu...