Muốn em dựa vào mình nhưng chúng tôi đều có gia đình rồi
Em nói với tôi mệt mỏi lắm rồi, không còn sức lực nữa. Có nên đưa bờ vai cho em dựa không?
Em sinh ra tại Nghệ An, chị gái cả của ba đứa em trong gia đình nông dân nghèo. Em không thông minh nhưng rất chăm chỉ, chịu khó học, tôi đã biết điều này hồi học đại học bởi những ngày đi học giảng đường. Mỗi tối em đều lên giảng đường học, làm quen một cậu bạn cùng khóa tôi và yêu hắn. Mối tình sinh viên tan vỡ khi tốt nghiệp, em phát hiện ra hắn đã phải lòng cô gái khác. Tôi không biết em đau khổ như thế nào khi cậu ta chủ động chia tay, nhưng khi nghe em bồi hồi kể lại thấy thương vô cùng. Lúc ra trường với tấm bằng giỏi, hoàn thành xuất sắc 3 bài thi, em được giữ lại trường làm giảng viên. Mới đi làm, xa nhà, thiếu thốn tình cảm cùng sự tấn công quá mạnh mẽ của người đàn ông cùng quê, em đã nhận lời yêu và tổ chức đám cưới chỉ sau 4 tháng gặp nhau.
Vài tháng sau ngày cưới, anh ta mất việc, mối quan hệ của em xấu đi cùng với công việc của anh ta. Gia đình nhỏ chỉ trông chờ vào đồng lương ít ỏi của em vì tiền tiết kiệm của chồng đã dùng cả vào tổ chức lễ cưới. Chồng em ra Hà Nội xin việc làm, em ở Thái Nguyên, bụng mang dạ chửa mà ở phòng trọ một mình, thật tội cho em quá. Khi em bé ra đời, cuộc sống của em càng thêm vất vả. Gia đình hai bên đều khó khăn, em lại phải đi làm, thằng bé với căn bệnh tuyến hung to chèn ép vào phế quản gây khó thở mà mỗi lần nó ngủ nó khò khè làm em nhói lòng. Người ta bảo đứa con là sợi dây nối hai vợ chồng, tình nghĩa vợ chồng từ đó mà ra, thế mà khi con ốm, anh ta chẳng giúp gì lại trách em không biết dỗ con, con ốm là lỗi tại mẹ, con hư cũng tại mẹ. Những lúc như vậy em lại nhớ đến người yêu cũ, đang là bác sĩ nhi khoa của bệnh viện tỉnh. Anh ta rất giỏi chuyên môn, em có thể yên tâm khi xin tư vấn. Cũng vì chuyện này mà chồng ngờ vực lòng chung thủy của em.
Người đời nói “tình cũ không rủ cũng đến” nhưng tôi biết em không phải người như vậy. Em đã nói với tôi, người yêu cũ của em chưa lấy vợ nhưng giờ chỉ là tình bạn, vì lo cho sức khỏe của con mà em mới gọi điện cho anh ta. Chồng lạnh nhạt với em, cả tuần không liên lạc, em gọi điện chỉ bảo bận rồi nói dăm ba câu cho có lệ. Cả nhà ngoại cũng vậy, chồng em không về thăm, cũng ngăn đứa bé không cho về bên ấy. Đọc những dòng tin nhắn chửi rủa của chồng dành cho em mà tôi thấy thương quá. Người giờ đây em gọi là chồng đã không còn yêu em nữa rồi. Chuyện nghi cho em ngoại tình chỉ là giọt nước làm tràn ly mà thôi. Em bảo với tôi rằng lấy chồng là quyết định sai lầm nhất của đời mình.
Video đang HOT
Giờ đây em phải trả giá bằng bạo lực tinh thần, đó là sự lạnh nhạt. Nó hủy hoại đi sự yêu đời của một cô gái đang tuổi xuân, nụ cười trên môi em ít dần, đã có lúc em nghĩ đến cái chết và sự giải thoát. Nhiều lúc tôi muốn đưa bờ vai của mình ra cho em dựa nhưng không thể. Em và tôi đều có gia đình. Tôi thương em nhưng chẳng thể làm gì ngoài động viên em cố gắng lên, sống vì con, các em, bố mẹ và vì cả bản thân nữa. Em nói với tôi mệt mỏi lắm rồi, không còn sức lực nữa. Tôi phải làm sao bây giờ? Có nên đưa bờ vai cho em dựa không? Tình cảm giữa tôi và em là tình thương hay tình yêu? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
"Quà tặng" của gái ôm làm chồng tôi điêu đứng
Chồng tôi thú nhận trót mê mẩn cô gái trẻ ở quán karaoke và cũng bị lột đến đồng lương cuối cùng.
Làng tôi có nghề thợ xây cha truyền, con nối, có gia đình công việc đã đến tay thế hệ thứ 4, thứ 5 xách xô, cầm bay ăn cơm thiên hạ. Tôi về làm dâu nhà chồng khi tôi 20 tuổi, chồng 25 tuổi mà anh đã có thâm niên làm thợ trong đội xây dựng của chú ruột chồng được 7 năm.
Vợ, chồng trẻ mới cưới nhưng bữa cơm ríu rít, đầm ấm bên nhau là điều xa xỉ, bởi chồng luôn phải theo công trình nay đây, mai đó. Đến khi tôi mang bầu, có thương vợ lắm thì một tháng anh cũng chỉ tranh thủ về với tôi được vài ba hôm. Tôi về nhà mẹ đẻ sinh con gái đầu lòng theo tục lệ ở làng.
Tôi chết điếng khi rõ sự tình, tôi phải làm sao bây giờ? (Ảnh minh họa)
Ngày bế con ra viện, tôi tủi thân nước mắt vòng quanh vì lúc ấy chồng tôi theo đội đi xây dựng xa nhà cả mấy trăm cây số. Qua lễ đầy tháng của con, mới thấy chồng tay xách nách mang nào quà cho vợ, nào quà cho con, rồi ôm mãi con bé chẳng muốn rời mà tôi cảm động không nói nên lời.
Chồng tôi ít học vì theo nghề từ trẻ, nhưng anh thật thà, hiền lành, tốt bụng nên trong xóm, ngoài làng ai cũng yêu quí. Đi làm xa thì thôi, chứ có mặt ở nhà là chồng luôn tay, luôn chân khi việc đồng áng, lúc việc nọ, việc kia giúp bố, mẹ giúp vợ, thậm chí việc hàng xóm, láng giềng cần đến anh cũng không chối từ. Bạn bè tôi lẫn bạn bè anh đều cho rằng tôi tốt số, lấy được chồng vừa khỏe mạnh, được trai lại chiều vợ, thương con khó ai sánh bằng.
Biết ơn chồng tôi cũng cố gắng chu toàn việc lao động cùng bố, mẹ chồng, việc nội trợ trong nhà và nuôi nấng chăm sóc con gái cho chồng yên tâm với công việc nặng nhọc, vất vả của mình ở chốn xa quê. Vợ, chồng trẻ vắng hơi nhau lâu cũng dễ sinh chuyện, nên thấy chồng tôi thưa ghé nhà, mẹ chồng giục để cháu gái cho bà trông, thu xếp lên thăm chồng kẻo "nó nhớ...".
Thế nhưng công việc của chồng nay tỉnh này, mai huyện khác, lại ăn cơm bụi, ngủ lán tranh, tôi có theo chân chồng cũng bất tiện, vì vậy tôi nén lòng chờ chồng tranh thủ về với mẹ con tôi, chứ chưa một lần đến nơi chồng làm việc.
Ngày đầy tháng con gái chồng bận không về được, vậy mà đến hôm thôi nôi cho con, tôi thật buồn vì chồng báo vẫn không thể có mặt, với lí do công trình đang vào giai đoạn nước rút, để kịp bàn giao nhà cho chủ.
Buồn một chút thôi chứ đã chấp nhận lấy chồng làm nghề ăn cơm thiên hạ mà muốn lúc nào chồng cũng ở bên cạnh thì lấy đâu ra tiền nuôi con? Thế nhưng lâu quá chồng chưa ghé nhà làm tôi sinh nghi, vì anh em trong đội thợ quanh làng thỉnh thoảng vẫn về thăm vợ, con còn chồng tôi luôn kêu bận để vắng nhà.
Ngày trước lĩnh lương xong mà không về được thì chồng hoặc là gửi mấy bạn thợ mang về cho tôi, hoặc dồn lại 2 đến 3 kì lương có dịp lại đưa cho vợ không thiếu một đồng. Vậy mà nay chồng không có lương cho mẹ, con tôi mà nghe đâu vừa rồi chồng tôi còn vay của mẹ anh một số tiền kha khá để chữa bệnh gì đó, nhưng lúc tôi hỏi thì mẹ chồng bảo họ chỉ đồn đãi linh tinh...
Sốt ruột, không yên tâm, tôi giao con gái cho mẹ chồng rồi theo địa chỉ bạn thợ cho, tôi tìm đến nơi chồng làm việc. Gặp chú ruột của chồng, ông bảo chồng tôi xin nghỉ buổi sáng nay để vào viện lấy thuốc chữa bệnh gì đấy mà ông cũng không rõ.
Thấy tôi trong lán trại của anh, anh giấu vội túi thuốc và tờ đơn của bác sĩ. Tôi phải làm căng là nếu tôi không được biết bệnh tình của chồng, tôi sẽ đưa đơn ra tòa ly dị. Lúc ấy chồng tôi mới thú nhận vì trót mê mẩn cô gái trẻ ở quán karaoke, cô ta chiều chuộng chồng tới bến và cũng lột đến đồng lương cuối cùng của anh rồi "lại quả" cho chồng căn bệnh giang mai, khiến chồng không dám về quê sợ lại lây cho vợ... Tôi chết điếng khi rõ sự tình, tôi phải làm sao bây giờ?.
Theo TPO
Nhớ nhung cô gái hơn ba tuổi từ lần đầu gặp gỡ Thấy cô ấy lần đầu tự nhiên mà trong lòng tôi có một cảm giác rất lạ, dường như tôi đã mến cô ấy từ bao giờ rồi. Ảnh minh họa Tôi 20 tuổi, sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân. Tôi có phần nhút nhát, không giỏi giao tiếp với mọi người xung quanh nên khi người khác...