Muốn có con nhưng lại chẳng cần chồng!
Ở ngưỡng 32, tôi tự đánh giá mình cũng 6/10, không quá xuất sắc nhưng cũng hơn hẳn khối người làng nhàng khác, vậy mà tình duyên lận đận quá thể.
Có thể do tôi cũng “kén cá chọn canh” nên những anh đến gần sau một thời gian tôi thấy không thể nào là cha của những đứa con như mình mong muốn nên thôi, tôi cho “số de”. Cơ bản, tôi biết bản thân mình cần con chứ không cần chồng, thế nên tôi phải chọn được một người đàn ông tương đối ok để con mình cũng sẽ là đứa trẻ bình thường. Sau nhiều mối tình không đi đến đâu, khát khao có được một đứa con để thỏa mong muốn được làm mẹ trong tôi càng lớn.
Gia đình đơn chiếc, ba tôi mất sớm, má tôi chỉ có tôi là con một. Bà cũng là người thoáng nên không thúc ép chuyện chồng con vì sợ tôi mệt. Nhưng tôi biết, tuổi xế chiều, bà cũng như tôi, mong có được đứa cháu ẵm bồng trước lúc sang bên kia con dốc cuộc đời… Nhìn thấy được ham muốn của bà, tôi càng có động lực.. kiếm con!
Tôi quan niệm đơn giản, mình nghề nghiệp ổn định, thu nhập khá, nhà có mẹ sẵn sàng chăm cháu, giờ tôi chỉ cần… đẻ thôi là được, không cần ràng buộc với một gã đàn ông làm gì cho sinh nhiều chuyện. Nhiều người phụ nữ lấy chồng rồi lại thêm mệt mỏi vì chồng trái tính nết, rượu chè về gây gổ, đánh đập vợ con thêm khổ. Sut nghĩ này càng thôi thúc tôi đi tìm “đối tác” chịu cho… tinh trùng để tôi thỏa mong ước!
Sau nhiều lần đắn đo, lựa chọn trong đám bạn thân lâu năm, có một người thích hợp có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện vì cả 2 chơi thân từ hồi học phổ thông, chưa có gì là chưa cùng nhau trải qua. Nhưng khổ nỗi để có thể đậu thai, một lần “nhắm mắt” có thể không thành. Ngộ nhỡ tôi và đối tác phải quan hệ nhiều lần thì tâm lý của tôi chắc sẽ ảnh hưởng. Chưa kể, người bạn này cũng có thể vì điều đó hoặc nảy sinh tình cảm với tôi hoặc ngại ngùng vì sự tiếp xúc thân thể của cả 2. Cả 2 trường hợp sẽ làm cho chúng tôi khó xử hoặc có thể mất luôn mối quan hệ bạn bè bấy lâu. Chưa kể, nếu là người quen, sau này lại sinh chuyện đòi nhận con, tranh con thì lại hóa dở. Đắn đo mãi tôi quyết định thà chọn người xa lạ, “xong chuyện” đường ai nấy đi cho yên ổn.
Video đang HOT
Để có một đứa con được tạo ra bằng máu thịt của mình mà không phải chờ đợi cưới một người chồng mà tôi không muốn, tôi phải làm sao? (ảnh minh họa)
Qua bạn bè, tôi biết được một gã trai chuyên “hành nghề” theo yêu cầu của những người phụ nữ muốn có con như chúng tôi. Tuổi 27, cao to, khỏe khoắn và mặt mài sáng sủa, có thể sẽ có di truyền tố đến đứa trẻ sau này nếu tôi đậu thai. Vậy là tôi nhắm mắt đồng ý cái giá anh ta đưa ra kèm theo “dịch vụ” đến khi thành công là 15 triệu. Nghĩ với gần ấy tiền mà mình có thể có được một đứa con xinh xắn đáng yêu bên cạnh trong nửa đời về sau, tôi thấy cũng không quá đắt nên cọc trước 5 triệu làm tin và hẹn tối cuối tuần sẽ thực hiện lần đầu.
Suốt những ngày sau đó tâm trạng tôi rất phấn chấn vì nghĩ chuyện mình sắp có con đã trở thành hiện thực, chỉ nôn nao đợi đến ngày hẹn, tự nhủ lòng “sẽ nhanh thôi, nhắm mắt, không nghĩ gì cả, làm cho xong là nhẹ lòng”. Nhưng càng đến gần tôi càng hoang mang… Hôm đó, để không phải ngại vì lên giường với đàn ông xa lạ, tôi đã tắt hết đèn trong phòng khách sạn và dặn dò người đó… tự giải quyết đến khi cần hãy cho tôi biết. Vậy mà trong bóng tối, khi người đàn ông lạ vừa chạm vào, tôi thấy một nỗi sợ đến lạnh sống lưng vì mình phải làm chuyện này với một người thậm chí còn không biết rõ tên! Như phản xạ vô điều kiện, tôi đứng bật dậy, lao ra cửa…
Công cuộc “xin tinh trùng” để làm mẹ đơn thân của tôi thất bại ngay khi đã lao ra đến chiến trận. Đến tận bây giờ, dù ý nghĩ muốn có con thôi thúc tôi vẫn không nguôi nhưng tôi sẽ tìm cách để không phải lên giường với một người đàn ông xa lạ. Có lẽ tôi nên đến bệnh viện, nhờ các bác sĩ can thiệp bằng y tế hơn là nhắm mắt làm liều như vậy? Dù nghĩ đơn giản, chỉ là một lần nhắm mắt lại, chịu đựng là có thể toại nguyện, nhưng thật sự điều đó không hề giản đơn. Tâm lý ghê sợ một kẻ lạ khiến tôi gần như hoảng loạn và sợ hãi chính bản thân mình…
Để có một đứa con được tạo ra bằng máu thịt của mình mà không phải chờ đợi cưới một người chồng mà tôi không muốn, tôi phải làm sao?
Theo VNE
Tôi không hối hận vì đã bỏ chồng
Giờ, tôi cảm thấy thật hạnh phúc vì đang nuôi con một mình. Con ngoan, biết nghe lời mẹ lại càng khiến tôi thấy hạnh phúc! Ít ra tôi cũng được an ủi phần nào cho quãng thời gian cô đơn của tôi.
Tôi và chồng đã ly hôn được hai năm. Thời gian đầu, tôi đau khổ tột cùng vì bị chồng phản bội. Tôi không biết mình nên làm gì, đến ngay cả một cuộc điện thoại cho người đàn bà ấy tôi cũng không dám. Tôi còn không thể nói gì khi cô ta gọi điện đến nhà tôi và nói rằng, chồng tôi đang yêu cô ta. Khi đó, tôi chỉ biết câm lặng, nín nhịn. Đến ngay cả hỏi chồng một câu tôi cũng không đủ dũng cảm. Tôi sợ anh sẽ thừa nhận đó là sự thật.
Vì bản thân anh cũng đã có nhiều thứ thay đổi. Từ lâu tôi đã thấy anh lạ. Anh chải chuốt, còn ăn diện, lại còn hay tự nhiên hát. Tôi nghi ngờ đó là do anh đã có bồ. Nên lần này, khi cô bồ của anh gọi điện tới, tôi không thể nói được gì. Tôi cũng sợ không hỏi anh vì tôi nghi, đây là sự thật. Nhìn anh vui vẻ mà tôi phiền lòng vô cùng. Chắc là anh đang hạnh phúc, vui vẻ vì có người phụ nữ kia.
Được một thời gian, anh nói, anh đã yêu người con gái đó và anh không thể nào từ bỏ cô ta được. Anh bảo, anh đã đem lòng yêu cô ấy và anh nghĩ, đó mới thực sự là gia đình hạnh phúc. Anh bảo, anh muốn chúng tôi ly hôn và anh cho tôi quyền nuôi con. Lúc đó, trái tim tôi như dao cứa vào. Tôi xin anh từ bỏ chuyện tình ấy, xin anh ở lại bên tôi để con tôi không phải đau khổ. Nhưng mà anh nhất định từ bỏ, anh không cho tôi cơ hội. Tại sao anh lại từ bỏ gia đình mình một cách dễ dàng như vậy. Anh không nói một lời, anh cũng không ngại công khai chuyện ngoại tình của mình.
Thời gian trôi đi, con tôi càng ngày càng lớn và biết nghe lời mẹ. Còn anh, anh vẫn sống cô độc trong gia đình có vợ, có chồng ấy. (ảnh minh họa)
Giờ con tôi khóc còn anh vui vẻ hạnh phúc bên người ta. Tôi đau khổ quá nhưng van xin không còn cách nào khác. Chúng tôi chia tay nhau trong nước mắt, có lẽ chỉ là nước mắt của tôi. Không còn cơ hội cho chúng tôi ở bên nhau nữa, đành để anh hạnh phúc bên người ta, còn tôi cùng con đi nơi khác sống.
Chúng tôi thuê một căn phòng nhỏ. May mà công việc của tôi khá tốt, thu nhập cao nên việc lo cho con không quá khó. Sau đó, tôi biết tin anh ta đã cưới cô bồ kia và họ đang sống cùng nhau. Nhưng hơn 1 năm qua, nghe đâu, anh và cô ta đã trục trặc và có ý muốn chia tay. Chỉ vì muốn giữ sĩ diện với tôi nên không đành, anh cứ cố sống như vậy với người vợ chỉ biết đào mỏ. Anh chán nản, kêu than tôi cũng không bận tâm, không nói một lời nào. Vì chúng tôi đã hết tình, hết nghĩa rồi.
Thời gian trôi đi, con tôi càng ngày càng lớn và biết nghe lời mẹ. Còn anh, anh vẫn sống cô độc trong gia đình có vợ, có chồng ấy. Rất nhiều người đàn ông đến bên tôi, theo đuổi tôi nhưng tôi chẳng màng, vì tôi không muốn con mình phải chịu khổ. Nếu như con có cha dượng, biết đâu, cuộc sống của con sẽ mệt mỏi hơn. Tôi chấp nhận tất cả, chấp nhận làm người mẹ đơn thân và nuôi con một mình, tạo cơ hội cho con sống tốt hơn, tu chí làm ăn và lo cho con. Dù là thân phụ nữ nhưng tôi tin mình sẽ làm được, tôi chẳng cần bận tâm chuyện thiên hạ bàn tán ra sao.
Làm mẹ đơn thân với tôi mà nói thực sự hạnh phúc. Còn không, sống với người chồng ấy có lẽ tôi cũng bị hành hạ và đau khổ tới chết!
Theo VNE
Mẹ xin lỗi vì khiến con không có bố Mẹ đã khiến con bị người khác chê cười khi con đi học tiểu học. Bạn bè nói con là đứa không cha, họ còn gọi con là con hoang. Còn à! Lời đầu tiên mẹ muốn nói với con chính là: "Mẹ xin lỗi con!". Vì suốt ngần ấy năm trời, mẹ không thể lo cho con được giống như bạn bè,...