Muốn chuyển nhà vì hàng xóm như ‘bà chằn’
Tôi sống ở khu tập thể cũ đã vài chục năm qua. Hàng xóm nhiều người thân thiết còn hơn cả bà con. Thậm chí, đến công ty rồi mà còn dở chuyện thì vẫn tiếp tục gọi điện, nhắn tin cho nhau. Song, chục năm trở lại đây không còn bình yên như trước khi hàng xóm mới chuyển đến.
Khu tập thể bắt đầu có dấu hiệu già nua nên không ít hàng xóm với gia đình tôi… chuyển nhà đi nơi khác sống. Hàng xóm mới tất nhiên toàn… người lạ và thật khó mà thân thiết nổi.
Chuyển đến sống ở ngay sát vách nhà tôi là vợ chồng chị Hậu. Anh chị có hai con nhỏ, trứng gà trứng vị. Cả hai vợ chồng nhà này đều có vẻ mặt lầm lì, ít nói, dù không ít lần gặp họ, tôi đã chủ động chào hỏi trước, nhưng họ cũng chẳng buồn nhếch môi đáp lời.
Hàng xóm mới thường hay “mày – tao” và gào lên với con. Ảnh minh họa
Công việc của tôi khá bận nên hầu như chẳng mấy khi ở nhà. Nhưng nhiều hôm ở nhà, tôi thấy như bị tra tấn. Anh chồng chị Hậu chủ yếu làm ca tối, nên ban ngày chỉ ở nhà… nằm dài. Chị Hậu tôi chưa tìm hiểu được làm nghề gì nhưng cũng thấy thoắt ẩn thoắt hiện. Tức là có hôm tôi thấy cả hai vợ chồng cùng ngồi nhà, nghêu ngao hát karaoke hoặc… nhậu.
Hai đứa con không gửi trẻ mà ở nhà khi thì cùng bố, lúc cùng cả bố lẫn mẹ. Những lúc bố mẹ chúng ngồi khề khà nhậu, mày tao với nhau thì hai đứa trẻ cũng loanh quanh ngay bên cạnh.
Cách chị Hậu trò chuyện với hai đứa nhỏ khiến tôi rất choáng. Chưa bao giờ tôi thấy chị xưng hô mẹ con với bọn trẻ mà thường hay “mày – tao” và gào lên với con. Lúc đầu vừa thiu thiu ngủ mà nghe chị quát tháo chồng con, ai nấy đều bật dậy vì tưởng nhà hàng xóm có chuyện gì. Sau biết chị quát con thì ai nấy đều che miệng, ngáp một cái thật dài rồi vào chùm chăn ngủ tiếp. Tôi vốn khó ngủ, mỗi lần như thế, vào giường nằm mãi mới ngủ lại được.
Video đang HOT
Dù không làm theo giờ nhà nước, nhưng sáng nào nhà chị cũng như thể đồng hồ báo thức của các nhà trong khu. Chồng về đến nhà là thể nào chị cũng ông ổng nói vài câu. Lắm hôm chắc vừa đi làm về mệt, chồng chị nổi quạu lên thế là lao vào… choảng nhau. Vợ gào, chồng hét, còn hai đứa con thì khóc thét.
Hồi đầu, cũng có mấy anh trong khu nhảy vào can, nhưng từ lần, anh Bảo vì can mà bị chị Hảo dùng chảo đập trúng đầu, phải đi bệnh viện khâu hơn chục mũi thì mọi người đều hãi. Thậm chí có lần, chứng kiến chị Hậu bị chồng nện cho tóe máu, mọi người sợ quá đã phải gọi điện báo công an phường. Lập biên bản, được vài hôm vợ chồng họ lại tiếp tục gây lộn, đánh nhau như cơm bữa…
Có bà Dung, hơn bảy mươi tuổi, vốn là cụ bà mềm mỏng nhất khu sang nói chuyện, cũng bị chị Hậu tốc váy chửi: “Chuyện nhà tôi, vợ chồng tôi tự lo, không đến lượt bà phải tham gia vào!”. Người già cả nghĩ, bà Dung ấm ức lắm, bà bảo không thể sống gần kiểu hàng xóm vô văn hóa như vậy. Nghĩ là làm, bà giục con cái nhanh chóng bán nhà rồi cũng chuyển đi.
Trước mỗi lần đi làm về, tôi vẫn mở toang cửa ra vào cho thoáng. Hàng xóm đi qua đi lại còn chào hỏi, “buôn bán” vài câu, nhưng từ hồi biết “chất” nhà chị Hậu, cứ về đến nhà là vợ chồng tôi khóa cửa thật chặt. Chúng tôi rất sợ trẻ con nghe được những từ chợ búa mà vợ chồng chị Hậu nói với nhau.
Vợ chồng hàng xóm cãi nhau, đánh lộn như cơm bữa. Ảnh minh họa
Từ nhà tôi phải đi ngang qua nhà chị Hậu. Có lần con gái tôi không may đá phải đôi giày của chị Hậu vứt trước cửa (về lý giày dép nhà ai phải cất gọn trong nhà, nhưng nhà chị Hậu thì biến lối đi chung thành chỗ để đồ mà không ai dám ý kiến gì), tôi đã cẩn thận cúi xuống xếp gọn lại, nhưng chị này từ trong nhà xông ra quát con tôi: “Đi đứng phải nhìn chứ, đôi giày người ta như thế mà xéo vào thì ba bữa là hỏng à?”…
Con bé nhà tôi vốn ưa nhẹ, mới nghe vậy đã rơm rớm nước mắt. Sáng ra, muốn mọi việc nhẹ nhàng nên thay vì nói chuyện thẳng thắn để hàng xóm nhận ra lỗi trước tiên thuộc về chị ta, tôi đã xuống nước nói lời xin lỗi. Vậy mà chị Hậu vẫn căng lên nói: “Được cả con mẹ, không lo dạy con lại còn vào hùa bênh nó!”…
Không muốn con phải chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt và nghe những câu chửi bậy bạ, tôi nắm tay dắt con đi thật nhanh. Đến lúc này thì tôi tin là “bà chằn” có thật và ở rất gần nhà tôi. Nếu tình trạng này kéo dài, tôi stress mất. Có lẽ cũng phải tính kế bán nhà, chuyển đi nơi khác tìm lại bình yên…
Theo phunuvietnam.vn
Thật khó, nhưng tôi sẽ khiến vợ tin thêm lần nữa
Tôi sai, khi đã ngoại tình, phản bội lại cô ấy sau 8 năm ly hôn. Bây giờ, cô ấy không còn tin tôi nữa,...
Ảnh minh họa
Tôi và vợ đến với nhau khi cả hai chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng, cưới xong, chúng tôi sống trong một căn nhà trọ chưa đầy 15 m2, tài sản duy nhất hai vợ chồng có là cái xe máy tàu của vợ.
Thu nhập hai vợ chồng thời điểm cách đây 10 năm chỉ mỗi tháng vỏn vẹn 5 triệu đồng, trong đó tôi được 2,5 triệu. Chúng tôi bình đẳng trong thu nhập và bình đẳng trong suy nghĩ, làm việc nhà. Gia đình lúc nào cũng đầm ấm, hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười.
Rồi công việc của tôi tiến triển tốt hơn, mối quan hệ nhiều hơn. Vợ chấp nhận làm công việc văn phòng để có thời gian chăm sóc gia đình, con cái. Tôi lại càng rảnh nợ để có nhiều thời gian lo cho công việc và mở rộng các mối quan hệ.
Trong số những mối quan hệ đó, có những mối quan hệ không lành mạnh, tôi biết điều đó nhưng vợ thì không?
Cô ấy càu nhàu vì tôi hay vắng nhà, và say , những lần như vậy tôi lại nổi khùng lên, cho rằng tôi vất vả cũng chỉ vì mẹ con cô ấy, vì kiếm tiền lo cho gia đình.
Yếu thế, nên vợ im lặng, coi đó như một phần của cuộc sống. Cô ấy bớt càu nhàu hơn và tập trung dành thời gian cho con cái.
Tôi cứ trượt dài trong các mối quan hệ như thế, cho đến một ngày lún sâu vào những mối quan hệ vô bổ, người tình tìm đến vợ tôi nói hết tất cả. Vợ nhất quyết đòi ly hôn, cô ấy ôm hai con bỏ đi mà không nói một lời nào.
Trở về nhà, vắng bóng vợ con, vắng tiếng bi bô con trẻ, tiếc khóc đòi mẹ, tôi mới hiểu cảm giác trống trải của một thằng đàn ông khi không có vợ, con ở bên. Tôi đi tìm vợ khắp nơi, nài nỉ cô ấy về để chúng tôi làm lại từ đầu.
Tôi chấm dứt với người tình và thay đổi số điện thoại, thay đổi chỗ làm, để chứng minh cho vợ thấy rằng tôi thực sự muốn và đã thay đổi. Vợ vẫn không tin tôi, cô ấy nói sống với tôi vì trách nhiệm với các con chứ không phải tình yêu.
Tôi hiểu, một khi niềm tin đã bị chà đạp, con người ta sẽ nghi ngờ tất cả, và đó là lỗi của tôi. Tôi không giận vợ, mà hứa sẽ nỗ lực nhiều hơn nữa, để đến một ngày vợ tin tôi thêm một lần nữa, để đến một ngày, yêu thương quay trở lại. Vợ mở lòng, cùng tôi vun đắp cuộc sống.
Theo netnews.vn
Chỉ thích cháu trai, mẹ chồng ép con dâu làm việc tàn nhẫn Biết tin tôi mang thai con gái đầu lòng, chồng tôi vui lắm. Thế nhưng khi nói với mẹ chồng, bà bỗng sa sầm mặt. Tôi 30 tuổi mới về làm dâu trong gia đình khá giả. Bố mẹ chồng là dân kinh doanh buôn bán nên rất khéo léo, sắc sảo. Ông bà sinh mỗi chồng tôi nên bao nhiêu tình cảm,...