Muôn chiêu hành vợ của những ông chồng tai quái
Chị phải thét lên kinh hoàng khi thấy chồng chị rút từ trong túi ra một… chiếc dương vật giả to tướng, gằn giọng bảo: “Cô thèm cái của này đến thế thì để tôi chiều cô cho thỏa nhé!”…
Vợ chỉ là… cây cảnh
Nghe Thanh nói, tôi trố mắt ngạc nhiên: “Trúc bị chồng đánh à? Nhìn chồng nó lịch lãm thế cơ mà?”. Chẳng là dịp đám cưới Trúc cách đây nửa năm, chúng tôi đã được diện kiến dung nhan anh chàng “Việt kiều về nước” của cô bạn. Gặp bạn bè của vợ, Lâm – chồng Trúc – tỏ ra vô cùng nhã nhặn và lịch sự, dù rất giàu có nhưng không hề kênh kiệu hay lên mặt, làm ai cũng thấy mừng cho cô bạn. Ấy thế mà… Thanh bật cười nhìn cái mặt “ngố” của tôi rồi bảo: “Không đánh đập gì cả. Đâu cứ phải thượng cẳng chân hạ cẳng tay mới là bạo hành. Nàng ta đang bị “bạo hành xã hội” đấy. Cứ tưởng anh Việt kiều sống ở nước ngoài lâu thì phải có tư tưởng phóng khoáng, ai dè còn cổ hủ, khắt khe với vợ quá thời phong kiến!”. Qua lời kể của Thanh, tôi mới biết Trúc cũng chẳng sung sướng gì.
Trước khi cưới, Lâm tỏ ra chiều chuộng và thoải mái với Trúc bao nhiêu thì sau ngày cưới lại khó khăn bấy nhiêu. Lâm bắt Trúc nghỉ việc, ở nhà… chơi, vì mọi việc có người giúp việc lo cả. Lý do của Lâm là: “Em cứ ăn mặc đẹp rồi ra đường thì gã nào cũng thèm thuồng hết. Mà dân công sở anh còn lạ gì, thời nay “tình một đêm” nhan nhản, em khù khờ thế này dễ bị dụ lắm”. Trúc năn nỉ hết lời cũng không thay đổi được chồng, mà khổ nhất là bố mẹ cô cũng về phe với Lâm. Ông bà cho rằng được vào làm dâu một gia đình giàu có, không phải bươn chải kiếm tiền là sung sướng quá rồi, còn đòi hỏi gì nữa. Không dừng lại ở đó, Lâm còn ngăn cản Trúc ra ngoài gặp gỡ bạn bè với lý do “tốn thời gian vô bổ”, đi mua sắm hay giải trí gì thì luôn phải có Lâm đi cùng để thanh toán (Lâm cũng giữ chặt hầu bao với lý do: Trúc không ra ngoài thì cần gì có nhiều tiền trong người). Kiểu sống này với ai có thể là bình thường, chứ với một người năng động và hướng ngoại như Trúc, tôi nghĩ thật sự quá áp lực và căng thẳng đối với cô ấy.
Biến vợ thành “công cụ giải trí” vì thù hận
Video đang HOT
Đó là trường hợp đáng buồn của chị Hạnh – chị họ của chồng tôi. Chị lấy chồng được hơn một năm thì anh Toàn (chồng chị) đi tu nghiệp nước ngoài. Cuộc sống êm đềm của đôi vợ chồng trẻ chưa kéo dài lâu đã bị ngắt quãng, anh Toàn đi học ba năm mới về Việt Nam. Trong suốt ba năm đó anh không về thăm vợ lần nào, công việc nghiên cứu cũng quá bận rộn nên có khi cả tuần anh mới gọi điện hỏi thăm vợ vài câu. Chị Hạnh ở nhà “đánh vật” với nỗi cô đơn và những khó khăn hàng ngày, dù rất nhỏ nhưng cũng khiến lòng chị nức nở mỗi khi đêm về. Để rồi sau gần hai năm xa chồng, chị đã ngã vào lòng một người đàn ông khác. Chỉ một lần duy nhất, sau đó chị đã ân hận, dằn vặt mình hàng tháng trời đến độ suy sụp thần kinh và phải nhập viện. Khi khỏe lại, chị đã thu hết can đảm viết một email thú tội và gửi cho chồng. Chị không ngờ, sự thành thật của mình đã khởi đầu cho chuỗi ngày đầy cay đắng và tủi nhục…
Anh Toàn về nước, vẫn giữ thái độ bình thản và tỏ vẻ vui mừng khôn xiết khi được gặp lại vợ. Chị Hạnh thở phào khi chồng đủ bao dung để tha thứ cho phút ngã lòng của mình. Nhưng đêm đầu tiên vợ chồng gặp lại nhau, chị đã phải thét lên kinh hoàng khi thấy chồng chị rút từ trong túi ra một… chiếc dương vật giả to tướng, gằn giọng bảo: “Cô thèm cái của này đến thế thì để tôi chiều cô cho thỏa nhé!”. Rồi, mặc cho vợ khóc lóc van nài, anh Toàn vẫn nhất quyết “tra tấn” vợ theo cách đó. Mỗi khi đêm xuống là chị Hạnh lại nơm nớp sợ hãi như sắp gặp phải cơn ác mộng. Hôm thì anh trói tay, trói chân, nhét cả giẻ vào miệng chị để chị khỏi kêu la, hôm khác anh dùng hàng đống sextoy mua ở nước ngoài về, làm đủ trò với chị, miệng không ngừng xỉ vả bằng những lời cay độc. Cứ thế, cuộc sống như địa ngục ấy kéo dài đến nay đã hai năm. Tâm sự với tôi, chị Hạnh bảo, dù rất tủi nhục và đau đớn nhưng chị vẫn không dám ly hôn với anh Toàn, bởi trong thâm tâm chị nghĩ “mình có lỗi”…
Im lặng để “trừng trị”
Gia đình anh Khánh chị Thương “nổi tiếng” khắp phố vì mỗi lần anh chị giận hay cãi nhau là cả xóm đều biết hết. Đáng nói là ở chỗ, không phải anh chị đánh lộn hay cãi vã to tiếng gì, ngược lại, mỗi khi có bất hòa, anh Khánh đều dùng cách “im lặng là vàng”. Ngặt nỗi, nhà anh chị lại bán hàng ăn, chồng nấu, vợ phục vụ. Lúc vợ chồng vui vẻ thì không sao, chứ đến nhà anh chị ăn sáng nhằm lúc vợ chồng giận nhau là y như “mất hứng” cả ngày: khách gọi món gì thì vợ ghi ra giấy rồi đặt trước mặt chồng. Nếu chỉ nói miệng thì chắc chắn khách “nghỉ ăn” vì anh cứ… giả điếc. Mà những lý do để anh Khánh giận chị Thương thì thật sự “trời ơi” chứ nào phải to tát gì: khi thì do chị quên bỏ rác, khi lại do chị giặt quần áo xong quên ngâm với nước xả vải… Chị Thương kể, mỗi lần như vậy anh Khánh có thể giận chị vài ba ngày liền. Khi tôi bảo rằng đó cũng là một hình thức “bạo lực tinh thần” khiến người phụ nữ mệt mỏi, căng thẳng và nếu kéo dài lâu có thể bị trầm uất, chị Thương thở dài: “Tôi cũng lựa lúc vợ chồng tình cảm mà nhỏ nhẹ bảo với ông ấy là đừng có dùng cách đó. Nếu không hài lòng chuyện gì thì cứ nói ngay để vợ sửa chữa, đằng này ông ấy cứ lừ lừ, cạy răng cũng không nói, tôi chẳng biết mình làm sai cái gì mà sửa nữa”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh nghi ngờ tôi lăng nhăng rồi chia tay phũ phàng
Tôi yêu anh, tôn thờ anh, tôi không hề tơ tưởng đến người con trai nào khác. Vậy tại sao anh lại đổ cho tôi là người không chung thủy.
Ảnh minh họa
Anh là một sỹ quan quân đội, còn tôi là một cô giáo tương lai. Học ở 2 thành phố khác nhau nhưng tôi và anh tình cờ gặp gỡ thân quen qua một người bạn giới thiệu. Quen nhau được 4 tháng thì anh ngỏ lời yêu tôi. Lúc đầu, tôi cũng không có nhiều tình cảm với anh lắm, tôi nhận lời yêu anh chỉ vì muốn quên đi bóng hình người cũ. Nhưng thời gian trôi qua, tình cảm của tôi với anh ngày một lớn dần lên, giữa chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm đẹp, và tôi biết mình đã thực sự yêu anh.
Anh đã dự tính đưa tôi về ra mắt gia đình và sẽ tính đến chuyện cưới hỏi. Nhưng đó chỉ là lời nói, lời hẹn ước viển vông và mãi mãi chẳng thể thành sự thật. Rồi một ngày, anh bỗng phũ phàng nói chia tay. Anh không cho tôi biết lý do hay một lời giải thích. Tôi đau khổ, tuyệt vọng. Tôi vượt hàng trăm cây số để đến tìm gặp anh, vậy mà anh tránh mặt, bỏ mặc tôi đứng đó chờ anh trong vô vọng. Tôi trở về với đôi mắt khóc sưng tấy. Tôi cố gắng không nghĩ đến anh, chửi thầm anh là một thằng Sở Khanh, không xứng đang để tôi phải rơi nước mắt. Nhưng suy nghĩ đó vụt tắt ngay khi tôi nhớ lại những kỉ niệm giữa chúng tôi, những tình cảm trước đây mà anh dành cho tôi, quan tâm tôi, chăm sóc tôi. Đó cũng là những điều luôn tự hào với bạn bè mình. Tôi hãnh diện vì có được tình yêu của anh - một người chiến sỹ.
Vài ngày sau tôi gọi điện thoại cho anh, xin anh gặp tôi một lần cuối cùng. Anh chấp nhận. Lúc ngồi bên anh, tôi đã cố gắng tỏ ra bình thường, tỏ ra là người mạnh mẽ, cố cảm nhận rằng người con trai này không còn là của minh, không phải thuộc về mình nữa... nhưng không hiểu sao nước mắt tôi cứ tuôn rơi. Tôi đã khóc, khóc thật nhiều, và tôi biết tôi lại đang yếu đuối.
Trái ngược với những gì tôi suy nghĩ, anh đã ôm tôi, đã hôn tôi, đã hát thì thầm vào tai tôi và nói những lời ngọt ngào. Anh nói anh còn yêu tôi nhưng không thể lấy tôi làm vợ. Và rồi cuối cùng tôi cũng biết được lý do anh chia tay tôi. Anh nói muốn cưới tôi nhưng trước lúc cưới, phải xem vợ tương lai là người như thế nào. Anh đã bỏ tiền ra thuê một người bạn trong phong tôi làm gián điệp cho anh (tôi sống trong kí túc 17 người một phòng). Người đó chính là người đã giới thiệu anh cho tôi. Chị ta kể cho anh nghe về chuyện tình quá khứ của tôi, về những lần mà tôi ngồi nấu cháo điện thoại hàng giờ. Và anh nói: "Anh là bộ đội, chuyên phải sống xa nhà, anh cần có một cô vợ chung thủy, còn người như em thì không thể...".
Tôi yêu anh, tôn thờ anh, tôi không hề tơ tưởng đến người con trai nào khác. Vậy tại sao anh lại đổ cho tôi là người không chung thủy. Tôi đã giải thích là giữa tôi và người yêu cũ không hề có gì, đó là tình yêu trong sáng hồi trẻ con, giờ tôi vẫn luôn nguyên vẹn dành cho anh. Còn chuyện tôi hay ngồi buôn điện thoại thì lúc có anh ở đó tôi cũng vậy, đâu có giấu diếm anh... Dù tự thấy mình không hề có lỗi nhưng tôi vẫn đành xin lỗi anh, và xin anh cho tôi thêm một cơ hội. Cuối cùng anh cũng chấp nhận.
Tôi quay trở về Hà Nội. Tôi đổi số điện thoại, không liên lạc lung tung, không cho ai biết số ngoài anh và gia đình. Tôi đang cố thay đổi mình để có được tình yêu của anh. Vậy mà chỉ một tuần sau tôi đã lại nhận được lời chia tay phũ phàng từ anh. Anh nói anh không còn yêu tôi, nói tôi đừng làm phiền tới anh, rằng người như tôi không đủ tư cách để nói chuyện với anh. Tôi không biết lý do sao anh lại xúc phạm tôi như thế. Là vì người bạn tôi tiếp tục bịa chuyện vu khống tôi? Hay vì anh không còn yêu tôi nữa nên cố tình đối xử phũ phàng với tôi?
Tôi còn rất rất yêu anh nhưng vì lòng tự trọng nên không thể cầu xin anh thêm một lần nữa. Tôi quyết định viết cho anh một bức thư. Hôm sau, tôi bắt xe tới chỗ anh ở. Tôi đưa bức thư mình viết cho anh rồi hôn tạm biệt anh lần cuối cùng, sau đó quay lưng đi luôn. Tôi không muốn anh nhìn thấy tôi khóc, không muốn nhận lòng thương hại từ anh.
Từ hôm đó đến nay cũng được 20 ngày rồi. Tôi và anh không còn liên lạc, tôi không biết anh giờ đang sống thế nào, còn tôi đang gục ngã từng ngày vì nhớ anh. Tôi cảm thấy ông trời thật bất công, tôi yêu anh, yêu chân thành, yêu hết lòng, vậy mà anh đối xử với tôi như vậy. Có vài người bạn khuyên tôi nên quên anh, họ bảo người ta đã xúc phạm mình như vậy thì người ta không còn yêu mình nữa đâu. Nhưng lại có một anh bạn khuyên tôi, hãy làm những gì trái tim mách bảo, cứ gọi điện thoại cho anh đi, hãy làm những gì mà mình cảm thấy thích, sau khi gọi có thể sẽ đỡ buồn và đỡ nhớ hơn, rồi từ từ quên sau cũng được. Tôi đang rất buồn, làm sao để tôi có thể quên anh và sớm cân bằng lại cuộc sống của mình đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm gì để cô ta không tơ tưởng chồng em? Cô ta liên tục nhắn tin cho chồng em, anh ấy cũng thế. Dù bị phát hiện nhưng cả hai đều không có ý định từ bỏ. Em muốn xin chị một lời khuyên vì bây giờ chuyện vợ chồng em rất bế tắc. Chúng em lấy nhau được 4 năm, hiện có hai cháu. Cháu lớn 26 tháng, đứa thứ 2 được...