Muốn chết đi cho nhẹ lòng sau đám cưới 1 tháng
Nhiều lúc quẫn trí, tôi khổ tâm lắm, chỉ muốn chết đi cho nhẹ lòng nhưng không đủ can đảm. Người đàn ông 5 năm tôi yêu đã thay đổi đến chóng mặt.
Tôi mới lấy chồng được hơn 1 tháng thôi nhưng chúng tôi đã yêu nhau được 5 năm rồi. 3 năm đầu còn thường xuyên gặp nhau, tôi luôn có được cảm giác hạnh phúc, tin tưởng bên người mình yêu.
Tuy nhiên, 2 năm trở lại đây, tôi và anh ấy ít gặp nhau hơn vì điều kiện công việc và gia đình. Một năm chúng tôi chỉ gặp nhau 2-3 lần thôi nhưng tôi vẫn tin rằng, đây là người chồng lý tưởng, có thể nương tựa vào cả đời mình. Thế nhưng, sau khi cưới nhau về, tôi đã không thể nhận ra, đây là người mình đã đem lòng yêu thương suốt mấy năm trời và nguyện suốt đời vì anh.
Nhà tôi và nhà anh cách nhau gần 200km. Mặc dù gia đình phản đối nhưng tôi vẫn tin tưởng và quyết lấy anh. Sau cưới, tôi và chồng về ngoại 2 ngày. Lúc đó, thấy anh đối đãi rất lễ phép và tử tế với mọi người trong nhà nên tôi vẫn tin tưởng anh. Thế nhưng, về ở với nhau 3 ngày, tôi mới phát hiện ra, bao nhiêu tiền mừng cưới, bao nhiêu vàng hai bên gia đình mừng làm vốn đã được chồng mang đi mà không nói một lời với tôi.
Khi tôi hỏi thì anh chỉ bảo mang đi làm ăn nhưng không nói rõ làm cái gì. Tôi suy nghĩ không ngủ được, không rõ anh làm ăn cái gì mà phải giấu vợ, trả nợ hay mang về nhà nội hết… Buồn lắm, bức bối lắm nhưng rồi tôi lại nghĩ, tiền thì mình vẫn có thể làm kiếm lại được, cốt yếu là anh ấy vẫn còn yêu thương mình nên tôi lại thôi không trách móc, chất vấn nữa.
Rồi 2 tuần sau đám cưới, anh ấy lại rủ tôi đi ăn cơm với mấy người bạn. Tôi đã từng gặp họ, những người đàn ông thô lỗ, vô học nên thực sự không muốn đi cùng. Nhưng nghĩ đến chồng nên tôi lại cố gắng đi.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm uống rượu xong, mấy người bạn của chồng lại rủ đi hát, mình vẫn ngoan ngoãn làm theo những gì anh muốn vì mong anh được vui. Hát đến 11 giờ đêm, thấy anh đã là ngà say và tôi cũng mệt mỏi trong người nên nói với anh “Anh ơi, muộn rồi, mình đi về đi”.
Video đang HOT
Thế mà một người trong đám bạn láo nháo của chồng tôi đi ra chửi thẳng vào mặt tôi “Mới cưới mà đã giở cái thói mấy dậy…” Câu chửi đó làm tôi uất nghẹn và càng nghẹn ngào hơn nữa khi chồng tôi nghe xong không bảo vệ vợ mà còn cười trừ rồi đi vào uống rượu tiếp. Anh ấy còn khoác vai bá cổ người con gái khác ngay trước mặt tôi, để tôi đứng thần người một mình trong tủi nhục.
Lúc đó, tôi chỉ muốn bỏ về nhà mẹ đẻ ngay lập tức, trong đầu tôi hiện lên bao nhiêu hình ảnh tốt đẹp của anh ngày xưa. Tôi còn không thể nghĩ rằng, đây là người chồng, người tôi yêu thương tin tưởng suốt mấy năm trời.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, sau hôm ấy, tôi nhận ra rằng, chồng tôi là người nghiện rượu, hoặc chí ít là thích uống rượu. Ngày nào, anh cũng đi từ sáng đến tối, ăn xong lại đi đến đêm. Có hôm 1-2 giờ sáng mới về. Cứ hễ về đến nhà là nói năng linh tinh rồi lăn ra ngủ một mạch.
Tôi nói gì cũng chỉ cười khì cho qua mà không có một lời giải thích. Tôi cũng đã tìm cơ hội ngồi nói chuyện rõ ràng với anh, dành tình yêu thương, lòng tin của mình bao năm qua để giải bày để khuyên bảo với hy vọng anh sẽ thay đổi.
Thế nhưng đến bây giờ, chồng tôi vẫn vậy, không một chút thay đổi. Thậm chí anh còn đi nhiều hơn và luôn về nhà trong tình trạng say xỉn, nói năng không ý thức. Anh cũng không còn quan tâm đến tôi như trước.
Tôi ốm, nhờ anh đi làm về mua cho ít thuốc, chồng tôi phũ phàng bảo ngay “có ốm gì đâu mà thuốc”. Ôi đúng cái phận làm dâu xa nhà, mình vào đây chưa có việc làm, vẫn ở nhà ăn bám gia đình mà khó nghĩ quá…
Nhiều lần, tôi đã nghĩ buông xuôi, muốn xách vali về nhà mẹ đẻ ở bởi chưa đăng ký kết hôn cũng chưa con cái gì. Nhưng nghĩ lại thấy sợ: Sợ điều tiếng xã hội, sợ những lời dị nghị, sợ cái gọi là gia phong lễ nghĩa, sợ về rồi sẽ thế nào và sợ mẹ đẻ mình nữa…
Đên giờ sau 1 tháng lấy nhau, nhưng tôi chưa một ngày nào có được niềm vui thực sự. Chồng tôi là con một nên bố mẹ chồng chiều hết mức, mẹ chồng tôi lại khó tính nữa. Tôi khổ tâm lắm, nhiều lúc chỉ muốn chết đi cho nhẹ lòng nhưng không đủ can đảm. Và hôm qua, khi đúng ngày 14/2, ngày Valentine, tôi lại phát hiện ra mình có bầu sau khi thử que thấy lên hai vạch. Bây giờ, thực sự tôi thấy rất rối trí, không biết nên làm thế nào bây giờ. Mong mọi người hãy cho tôi một bài lời khuyên lúc này.
Theo Người đưa tin
Dứt bỏ được một người không yêu thương mình. Em nhẹ lòng lắm...
Nhưng em không hối hận khi chia tay đâu. Em đã dứt bỏ được một người không yêu thương em hết lòng, em nhẹ lòng lắm. Em chỉ tiếc những điều hạnh phúc trước kia. Em nhớ những ngày anh bỏ mặc em với những nỗi nhớ cùng cực cả nỗi buồn xiết tim, những lúc ấy em chỉ biết khóc một mình rồi tự trấn an bản thân chứ chẳng có ai để mách, để bù lu bù loa cả lên..
Người cũ, em nhớ anh, em nhớ cả yêu thương cũ của chúng mình...
Khi yêu thương đã đứng bên bờ vực thẳm, tình yêu cho dù đã từng sâu đậm, đã từng hết lòng thì cũng chỉ muốn vứt bỏ ngay thôi và đôi khi cảm thấy thật phiền phức! Ngày trước em cũng vậy anh nhỉ, mặc dù yêu nhau vỏn vẹn 1 năm 7 tháng, mặc dù không kể hết được anh đã làm em đau lòng bao nhiêu lần thì em vẫn cứ cố chấp yêu anh và chỉ biết mỗi mình anh. Em yêu anh nhiều đến mức chính cả bản thân em cũng không hiểu được lý do tại sao . Yêu nhau 1 năm 7 tháng và kết thúc trong một câu "chia tay" ngắn ngủi. Em bảo em mệt mỏi, em nản không còn muốn tiếp tục, mặc cho anh níu kéo. Vậy là chia tay.
Nhưng em không hối hận khi chia tay đâu. Em đã dứt bỏ được một người không yêu thương em hết lòng, em nhẹ lòng lắm. Em chỉ tiếc những điều hạnh phúc trước kia. Em nhớ những ngày anh bỏ mặc em với những nỗi nhớ cùng cực cả nỗi buồn xiết tim, những lúc ấy em chỉ biết khóc một mình rồi tự trấn an bản thân chứ chẳng có ai để mách, để bù lu bù loa cả lên...
Nhưng anh này em chẳng mong một ngày chúng mình quay lại đâu. Vì quay về bên nhau rốt cuộc cũng chỉ làm đau lòng nhau mà thôi. Em hư hỏng. Bản chất em là như vậy đó. Anh đừng bận tâm những điều em nói, những việc em làm, cứ xem em là một đứa dở hơi nào đấy trong cuộc đời anh, kể cả lúc em yếu lòng cũng xin anh đừng đến bên cạnh an ủi với tư cách là một người bạn, hay người dưng. Vì em sợ rằng trong giây phút đó sẽ có lúc bão lòng em lại trỗi dậy, dữ dội lắm, em lại không kìm được lòng mình, không kìm được yêu thương, em sẽ lại lao về phía anh mất, đó là điều em chẳng bao giờ muốn.
Mặc dù em có nhớ anh, có nghĩ về anh đi chăng nữa hay cứ cố tình phát mãi một bài hát cũ mà anh từng rất thích thì đó là do bản thân em tự chọn sống mãi trong quá khứ nhàu nát và cũ kĩ ấy, em còn mơ hồ lắm vẫn chưa thể quay về với ngày chúng ta "không còn là gì của nhau" nữa. Bản thân em cũng chẳng muốn quay về thực tại. Thực tại em đơn độc lắm anh à. Hãy cứ mặc kệ em như cái cách anh đã từng khiến em đau lòng đi. Vô tâm và hờ hững! Đôi lần em tự nhủ lòng mình rằng " cô gái, rồi sẽ có người yêu cô hơn sinh mệnh, đừng bận tâm những điều đã qua hãy vứt bỏ tất cả phía sau đi " nhưng rồi em chẳng thể chịu đựng được sự đơn độc nên cứ mặc cho bản thân quay về lục lọi mớ kí ức hỗn độn ngày trước..
Có những ngày, em nhớ anh vô cùng, em đã khóc, khóc thật nhiều. Sau mỗi lần mình cãi nhau, sau chia tay, anh đã làm những gì? Anh không thấy có lỗi với em sao? Anh không thấy hành động của anh đang giết chết em từng ngày sao? Em ghét anh lắm. Nói yêu em nhưng liên tục làm em đau. Em đã bảo với anh rồi, trước khi làm 1 việc gì đó, hãy nghĩ đến em 1 tý, nếu anh yêu em. Anh chỉ cười cười rồi bảo "kệ em". Ừ thì rõ ràng bây giờ anh đã kệ em rồi đó.
Đâu phải tự dưng mà em nói như vậy. Vì em quá đau lòng, em sợ nếu anh cứ tiếp tục như vậy rồi một ngày nào đó em không còn chịu đựng được nữa. Em sẽ chọn cách rời xa anh. Rồi anh sẽ không tìm được ai khác yêu anh hơn em. Thật. Anh có còn nhớ những câu anh đã nói với em không? Anh đâu có biết lúc đó em đau lòng như thế nào. Làm người yêu anh đau khổ như vậy anh mới vừa lòng sao? Anh không cảm thấy xót cho em à? Anh đúng là đồ khốn nạn.
Cứ nghĩ đến những gì anh đã lừa dối em, những gì anh đã làm mà em phải chịu đựng, em lại càng không cho phép mình yếu lòng vì anh thêm 1 lần nào nữa. Yêu thương của anh không bao giờ đủ để lấp đầy cho những đau khổ mà em đã phải chịu đựng đâu anh à.
Em chưa hề một lần quên anh. Em cứ để mặc cho anh chạy mãi trong suy nghĩ của em. Ăn, uống, đi chơi làm gì cũng nghĩ đến anh. Kể cả khi ngủ cũng mơ thấy anh. Em chưa bao giờ yên ổn như những gì anh nhìn thấy. Em vô tâm, em lạnh lùng, em tàn nhẫn với anh, là vì em không muốn chúng ta lại tiếp tục làm khổ cuộc đời nhau thêm 1 lần nào nữa.
Người cũ này, một vài dòng cho anh, cho yêu thương của chúng mình. Là do em không kìm được nỗi nhớ anh nên cứ mặc kệ cho yêu thương chạy lung tung đâu đó, mặc cho ngày hôm nay cuộc sống của chúng ta không còn hòa làm một nữa rồi. Anh là người mà em đã từng dốc tất cả yêu thương để yêu, người khiến em đau lòng nhiều nhất. Người khiến em thay đổi tất cả. Mình hãy cứ là ngày trước thôi, chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội để là hiện tại trong nhau đâu. Vì những điều đã cũ chỉ có thể nhìn lại..
Bên tai em lúc này cứ văng vẳng lời bài hát "người ta ôm lấy nhau, người ta quấn quýt nhau. Tại sao em và anh cứ phải quên nhau". Chùn lòng và đơn độc quá!
(Xin lôi em, anh chăng đu diu dang..)
Theo Guu.vn
Người yêu trẻ, nhắm mắt yêu đương vì nhòm ngó, muốn thao túng tài sản Hóa ra vậy. em yêu thương gì tôi, chẳng qua chỉ là mối quan hệ và lợi dụng tôi mà thôi. Khi đó, thực lòng tôi muốn bỏ về tắp lự nhưng lại kiềm chế vì phép lịch sự và hơn nữa tôi muốn em diễn tiếp vở kịch của mình thế nào. Tôi vừa là một giảng viên của trường cao đẳng...