Muốn bỏ rơi vợ con để sống với người tình đồng tính
Gần một năm trôi qua, tôi vẫn sống với người tình, muốn trở về với vợ con mà lòng không thể.
ảnh minh họa
Tôi 27 tuổ.i, kết hôn hơn 2 năm, thời gian đầu chúng tôi rất hạnh phúc. Tôi tự nói với bản thân phải cố gắng giữ hạnh phúc đang có. Tôi luôn kiềm chế mình, không muốn qua lại với người đồng tính, sợ sẽ sa ngã, làm vợ đau khổ vì cô ấy là người tốt, biết lo lắng, yêu thương gia đình rất nhiều. Hơn nữa cô ấy đang mang thai thằng cu gần 4 tháng.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, tình cờ một hôm tôi gặp người đàn ông lớn hơn 13 tuổ.i, chững chạc, nam tính và độc thân. Chúng tôi nói chuyện, làm quen, từ hôm đó chúng tôi thường xuyên liên lạc. Anh nói chuyện vui vẻ, ân cần, quan tâm lo lắng cho tôi từng chuyện nhỏ nhặt nhất. Tôi thấy rất hạnh phúc, luôn mong ước được sống cùng anh.
Kể từ đó cuộc sống vợ chồng ngày càng lạnh nhạt, thường xuyên cãi nhau cho dù là những chuyện rất nhỏ. Suốt ngày tôi nhớ và nghĩ đến anh, không còn quan tâm vợ như trước đây nữa. Đến một ngày vợ vô tình đọc được tin nhắn người đó gửi, cô ấy sốc nặng, chỉ biết khóc. Tôi đành nói thật với vợ mình bị gay, lấy em vì muốn che đậy bản thân chứ không phải tình yêu thật sự.
Video đang HOT
Vợ buồn lắm nhưng cô ấy chấp nhận, nói chỉ cần sống như bạn bè bên tôi cũng được, chỉ mong con có cha lẫn mẹ, không đòi hỏi tôi điều gì nếu tôi không muốn. Nghe vợ chia sẻ thế tôi buồn lắm, càng thấy thương vợ hơn, nhưng chỉ là thương hại chứ không phải yêu. Dần dần vợ trở nên ít nói ít cười, mỗi đêm, tôi giả vờ ngủ say nhưng thật ra có ngủ được đâu, còn vợ hết nằm rồi lại ngồi khóc suốt đêm. Cuộc sống cứ thế trôi qua đến khi con trai chào đời, tôi cố gắng vì con thay đổi bản thân mà không được. Tình yêu dành cho người con trai kia và mong muốn sống cùng anh không thay đổi.
Vợ biết vậy nên quyết định cho tôi ra đi một năm, không ràng buộc với hy vọng vì nhớ con tôi có thể trở về với gia đình. Tôi cũng hứa sẽ tìm một việc làm, tránh xa thế giới đồng tính. Vợ tin tưởng nhưng tôi không giữ đúng lời hứa, đi sống cùng bạn trai. Gần một năm trôi qua, vợ phát hiện tôi nói dối, cô ấy giận, muốn tôi chấm dứt ngay trở về với gia đình, nếu không sẽ l.y hô.n. Cô ấy cùng con trai đến tận nhà bạn trai tôi, khóc lóc khi nhìn đứa con thơ chơi đùa trước mặt cha mà không dám lại gần.
Lòng tôi đau như cắt, cuộc nói chuyện kết thúc với lời hứa 2 tháng nữa tôi sẽ về và không ở cùng người con trai này nữa. Cô ấy cho tôi cơ hội cuối cùng. Với người bạn trai, anh rất yêu thương tôi, buồn vì sợ mất tôi. Anh đã hy sinh nhiều cho tôi, giờ cũng chấp nhận đau khổ nếu tôi muốn trở về với vợ con.
Thời hạn 2 tháng gần tới, một hôm tình cờ cô ấy chạy ngang nhà bạn trai tôi, vẫn thấy tôi còn sống chung nên hoàn toàn thất vọng. Giờ vợ quyết định l.y hô.n, tôi có nên hòa giải để trở về với vợ con hay trả tự do để cô ấy tìm lại cho mình người đàn ông thật sự yêu thương và mang lại hạnh phúc?
Vợ tôi còn quá trẻ, không lẽ vì con mà phải hy sinh cả đời để sống với người chồng đồng tính, một cuộc hôn nhân giả tạo này? Lúc nào tôi cũng nhớ con da diết, nhớ những ngày tháng hạnh phúc của vợ chồng trước đây, lòng tôi rất muốn trở về. Nếu về với vợ con, bạn trai tôi sẽ như thế nào đây? Hay tôi đồng ý l.y hô.n và cùng bạn trai tìm cho mình một cuộc sống riêng? Tôi rối quá, không biết phải làm sao giờ. Mong mọi người tư vấn và góp ý giúp, xin cảm ơn.
Theo VNE
Chẳng còn thời gian dành cho nhau
Giữa bộn bề cuộc sống, rất nhiều gia đình chẳng còn thời gian dành cho nhau.
Hôm qua, thấy tôi ngâm gạo rồi xách đi xay, ông xã trợn mắt: "Đừng có nói là em xay bột làm bánh canh đó nghen". Thì làm bánh canh, có sao đâu? Hôm trước anh mới nói nhớ bánh canh của má kia mà.
Ông xã tôi có tật rất kỳ: Bất cứ món ăn nào của má làm đều "trên cả tuyệt vời". Hồi mới quen nhau, tôi với anh suốt ngày cứ tranh nhau xem má ai làm đồ ăn ngon hơn. Tất nhiên là lúc nào tôi cũng thắng vì "anh làm sao mà cãi lại em?" như cách kết thúc tranh cãi của anh. Thế nhưng từ ngày má anh mất, mỗi lần nhắc đến món ăn của má, lúc nào tôi cũng nhường nhịn, phần vì "thương anh côi cút", phần vì những món của má chồng tôi làm ngon thật. Mấy hôm trước, xem tivi thấy chiếu cảnh dỡ chà ở quê, anh buộc miệng: "Thèm bánh canh tôm của má quá". Nghe vậy, tôi bảo: "Để bữa nào rảnh, em nấu cho mà ăn". Tay nghề nấu nướng của tôi còn lâu mới bằng má nhưng "có làm còn hơn không" như cách anh an ủi mỗi khi tôi nấu món gì đó... không giống má!
"Bánh canh tôm của má" là món ăn mà ở Sài Gòn có thèm cũng không biết tìm ở đâu ra. Những con tôm lóng do ba dỡ mấy đống chà trước nhà hoặc mua của hàng xóm còn nhảy tanh tách được má đem về làm sạch, lột vỏ, bằm nhuyễn ướp nước mắm, hành, bột ngọt rồi xào lên cho chín. Bột gạo xay từ hôm trước má đổ vô cái bao bồng bột dằn cối đá lên cho khô, sau đó nắn xung quanh cái chai. Dừa khô má vắt một chén nước cốt đặc sệt để riêng, phần nước dão cho vô nồi bắt lên bếp. Chờ cho nước sôi, má dùng thanh tre vót mỏng cắt bột thành từng sợi cỡ chiếc đũa cho vào nồi nước đang sôi.
Ông xã và các con tôi dù đi đâu, làm gì, cứ đến bữa ăn là phải nhanh chân về nhà "ăn cơm của mẹ" (Ảnh minh họa)
"Mấy người kỹ tính họ luộc bánh canh trước, sau đó vớt ra bỏ vô nước lạnh. Làm như vậy để bánh canh không bị lềnh. Nhưng nhà mình, ba với mấy anh con lại thích bánh canh tôm phải sền sệt mới ngon. Con nhớ khi bắt đầu cắt bánh thì rút bớt lửa để không bị khét. Khi nào thấy bột bánh nổi lên mặt là đã chín"- má vừa làm vừa chỉ cho tôi. Lần đầu nhìn thấy cái công đoạn làm bánh canh ngộ nghĩnh này, tôi thắc mắc: "Sao không mua bánh canh bột lọc ngoài chợ về làm cho khỏi mắc công hả má?". Nghe tôi hỏi, má cười: "Thứ bánh canh đó ăn có mùi hôi, lại chua, ba với mấy anh con đâu có chịu ăn".
Ra là vậy.
Xong đâu đó, má cho tôm và nửa chén nước cốt dừa vào, nêm nếm lại cho vừa ăn. Má dặn: "Con nêm hơi lạt một chút để lát nữa ăn còn cho thêm nước mắm, như vậy mới ngon". Má múc bánh ra tô, rắc hành ngò, tiêu, chan thêm chút nước mắm nhĩ, chút nước cốt dừa. Tô bánh canh của má thơm lừng, ngọt lịm, béo nhức cả răng. Tôi nhìn ba và mấy anh em chồng của tôi sì sụp mà không khỏi thán phục má chồng tôi. Bất cứ thứ gì qua tay má đều trở thành cao lương mĩ vị đối với các thành viên trong gia đình.
Điều lớn nhất tôi học được từ má, bà mẹ quê một chữ bẻ đôi cũng không biết là "khi con nấu ăn, hãy dồn tất cả yêu thương trong đó thì không có cao lương mỹ vị nào ngon bằng". Có lẽ chính vì vậy mà ông xã và các con tôi dù đi đâu, làm gì, cứ đến bữa ăn là phải nhanh chân về nhà "ăn cơm của mẹ". Với tôi, việc đó tuy vất vả nhưng lại là niềm hạnh phúc không gì sánh bằng bởi giữa bộn bề cuộc sống, rất nhiều gia đình chẳng còn thời gian dành cho nhau...
Theo VNE
Trả giá vì sống ở đất nhà vợ Ngày ấy, bố mẹ vợ mất không để lại di chúc, chỉ có lời nhắn nhủ cho các con rằng, ngôi nhà và đất ấy cho cô con út trông. Sau này, nếu có ngày bố mẹ mất đi, có cúng bái gì thì con cái có trách nhiệm thờ phụng. Nhất là con gái út, khi đã ở nhà này thì nên...