Muốn bỏ chồng để về nước với tình cũ
Tôi biết rằng người cũ đang cần tôi và tôi sẽ rất hạnh phúc khi về bên anh chứ không tủi thân, cô đơn như bây giờ.
8 năm trước tôi và anh yêu nhau. Nhưng vì nhà anh giàu, nhà tôi nghèo và vì lòng tự ái của một cô gái nghèo, tôi đi lấy chồng nước ngoài. Trước khi yêu anh, tôi cũng yêu vài người nhưng không ai tốt với tôi như anh. Anh là người hiền lành, chịu khó. Anh đã can đảm đứng ra phản kháng gia đình để bảo vệ tôi nhưng không được.
Rồi tôi về sống bên chồng ở nơi xứ lạ. Cuộc sống lúc đầu cũng rất hạnh phúc nhưng về sau thì tôi có quá nhiều áp lực và tủi hổ cho bản thân mình. Vợ chồng tôi sống cùng ba mẹ và một người chị chồng, khi tôi làm nhiều việc tốt thì cũng không nhận được một lời khen. Còn khi tôi không làm thì họ nói lảm nhảm và mặt lớn, mặt nhỏ với tôi. Mẹ chồng tôi thường nói cũng như trách tôi rằng tôi theo chồng mà không đem theo của hồi môn. Từ ngày tôi về làm dâu, có đôi lúc tôi về Việt Nam, mẹ chồng tôi cũng cho t.iền. Nhưng tôi cũng chưa bao giờ lấy đồng nào của bà vì tôi sợ lấy t.iền của bà, tôi sẽ sống không yên trong ngôi nhà đó.
Video đang HOT
Hiện nay, mẹ chồng tôi đang lâm bệnh nặng, vì thế, tôi phải làm tất cả việc nhà và nấu những món ăn riêng cho bà. Vô tình bây giờ tôi đã trở thành một osin không lương cho gia đình nhưng họ vẫn không hoài lòng. Bà thường nói con dâu cũng như một nửa con gái nhưng gia đình chưa bao giờ xem tôi như người trong nhà dù tôi luôn cố gắng làm tốt mọi việc.
Tôi biết rằng cho đi để rồi nhận lại nhưng p.hần t.hưởng của tôi là gì ngoài sự khinh rẻ vì tôi nghèo. Còn chị chồng tôi suốt ngày đến, giờ ăn thì ăn, sau đó vào phòng ôm máy tính, chị không làm bất cứ việc nhà gì. Có điều làm tôi buồn nhất là trong khi tôi là người nấu chính nhưng mẹ chồng tôi chỉ gỡ xương cá cho chị ăn. Nhiều lần tôi lặng lẽ vào phòng khóc một mình vì buồn tủi làm sao.
Cưới nhau đã lâu nhưng chồng tôi không cho tôi sinh con vì anh nói anh nghèo, sợ sinh con nuôi không nổi. Tôi đã nhiều lần bày tỏ với anh rằng tôi rất muốn có một đứa con với anh. Tôi cũng giải thích rằng vì tôi ở đây chỉ có anh, tôi thật cô đơn và tôi sống không có mục tiêu để phấn đấu nhưng anh bỏ ngoài tai dù tôi công nhận rằng anh cũng rất yêu và chiều chuộng tôi. Ngày ngày, tôi đối diện với anh ánh mắt đó, nụ cười đó, tôi thấy thất vọng vô cùng. Giờ đây tôi bị áp lực vô cùng và cảm thấy hụt hẫng, cô đơn. Tôi sống với anh chỉ còn tình thương hại. Nhiều lúc tôi muốn ra đi nhưng tôi sợ anh không chịu đựng được cú sốc đó.
Những lúc hụt hẫng, cô đơn, tôi lại muốn trở về cùng người yêu xưa để làm lại từ đầu vì giờ đây anh cũng cần tôi và còn rất yêu tôi. Gia đình anh không can thiệp vào chuyện giữa tôi và anh. Nhiều lúc tôi muốn về sống với người yêu xưa là vì một phần tôi muốn được sống gần cha mẹ mình. Cha mẹ tôi đã già, lịch sử bệnh của mẹ tôi rất nhiều, cha tôi cũng già yếu nhưng mỗi lần nằm viện không ai chăm sóc.
Tôi biết nếu tôi về sống cùng người yêu cũ thì tôi sẽ rất hạnh phúc. Thật lòng tôi rất muốn thoát ra khỏi nơi những con người vô cảm nơi đây nhưng buồn hơn vì lương tâm tôi không cho tôi làm như vậy. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Khó có con, tôi muốn xa chồng
Anh vẫn an ủi và nói yêu tôi nhưng tôi thấy lo lắng vô cùng. Có nhiều lúc, tôi muốn xa để anh đi tìm người phụ nữ khác.
Tôi quen anh trong một lần tình cờ khi còn đang học đại học. Anh làm gần nơi tôi ở trọ. Anh rất hiền và dễ mến. Sau 3 năm quen và yêu nhau, chúng tôi quyết định góp gạo thổi cơm chung. Lúc đó, tôi đã ra trường và đi làm.
Cưới nhau được 2 năm mà tôi vẫn chưa mang thai. Tôi đi khám, bác sĩ nói tôi rất khó có con. Còn anh khẳng định chắc chắn là anh bình thường về vấn đề con cái. Lúc đó, tôi rất buồn và chán nản. Tôi đã đi khám và uống rất nhiều thuốc từ thuốc tây, thuốc nam đến thuốc bắc. Ai chỉ đâu là tôi đi đó nhưng vẫn không có kết quả gì.
Thời gian gần đây, tôi thấy anh rất thích chơi đùa với trẻ thơ. Tôi biết anh rất mong có con nhưng tôi thì lại như vậy. Có nhiều lúc tôi muốn rời xa anh để anh đi tìm người con gái khác làm tròn bổn phận hơn tôi. Những lúc như vậy, tôi đã khóc rất nhiều vì tôi rất yêu anh. Tôi không dám nghĩ một ngày
nào đó, tôi sẽ mất anh mãi mãi vì không sinh được con để nối dõi tông đường (anh là con trai duy nhất trong gia đình).
Anh cũng đã an ủi tôi rất nhiều. Anh nói: "Không có con, anh vẫn yêu tôi". Nhưng tôi vẫn thấy lo lắng. Vì chuyện này mà tôi mất ăn mất ngủ, tinh thần suy sụp. Tôi có nên rời xa anh hay không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Đồng nghiệp 'xin' con của tôi Chuyện xảy ra cách đây hai năm, thằng bé con càng ngày càng giống tôi. Bạn gái và chồng cô ấy đều không biết gì. Tôi viết văn rất dở từ khi còn đi học. Hôm nay, tôi cũng suy nghĩ nhiều nên viết ra nỗi lòng giấu kín bấy lâu nay. Tôi năm nay 29 t.uổi, công việc ổn định, lương không...