Mười năm …tôi “biết” đàn ông có một lần
Con à, mong con nghĩ lại mà thương lấy hai thân già này, không có nó chắc khi chết hai thân già này cũng không nhắm mắt được .
Đêm đã khuya mà tôi cứ trằn trọc mãi với câu nói như van xin, ánh mắt như cầu khẩn ấy. Hai gương mặt khắc khổ và sạm đen vì mưa nắng của hai ông bà hàng xóm cứ ẩn hiện trong tâm trí tôi. Hai gương mặt ấy đã thân quen với tôi từ khi tôi còn bé.
Bao đêm nay, đêm nào cũng vậy, khi nghe thấy tiếng ngáy đều đều như xẻ gỗ của chồng thì tôi lại một mình lau nước mắt, xót thương cho số phận hẩm hiu của mình. Nước mắt ấy đã làm ướt gối hơn mười năm nay….Tôi và anh thân nhau từ thời còn đi nhà trẻ. Nhà anh gần nhà tôi nên chúng tôi thân thiết như anh em. Anh là con một nên bố mẹ anh coi tôi như con gái trong nhà. Tuy học cùng lớp nhưng với tôi anh luôn tỏ ra người lớn.
Anh luôn nhường nhịn tôi trong mọi trò chơi, anh luôn bảo vệ tôi trong khi chơi cùng lũ bạn. Đã nhiều lần anh bị đòn vì sự nhõng nhẽo của tôi nhưng anh luôn chịu đựng. Tôi thích hoa súng thì anh không sợ lũ đỉa. Tôi thích hoa phượng thì anh sẵn sàng chịu kiến cắn hay té ngã. Bao nhiêu lần tôi vui thích là bấy nhiêu lần anh chịu đòn roi, nhưng không lần nào anh than khóc. Tôi thương anh nhiều lắm, tôi đã chủ động nắm tay anh khi tôi thấy anh ngập ngừng đưa tôi cành hoa phượng vào đầu hè. Tâm hồn con gái luôn nhạy cảm nên tôi hiểu được những gì anh dành cho tôi mặc dù anh chẳng bao giờ nói với tôi những điều thầm kín.
Mọi việc cứ êm đềm trôi cho tới kì thi đại học. Tôi và anh cùng đậu đại học nhưng gia đình khó khăn hơn nên anh phải bỏ dở những mơ ước. Mơ ước cùng tôi sánh bước trên giảng đường…. cùng tôi xây dựng cho tương lai. Ngày nhập học là lần đầu tiên tôi biết khóc vì anh. Cuốn sổ tay với nét chữ run run của anh đã làm tôi xúc động. Cuốn sổ ấy là hành trang tôi luôn mang theo bên mình, nó đã ghi lại tất cả những kỉ niệm của tôi và anh. Ghi lại những năm tháng anh vất vả nơi quê nhà, ghi lại những lần anh mang mấy món quà ở quê lên thăm tôi, tuy không cao sang nhưng thấm đượm tình cảm của anh. Ghi lại cả những nụ cười và ánh mắt đượm buồn của anh.
Nhưng sự đời thật trớ trêu, bố mẹ đã không đồng ý tôi yêu anh khi biết anh không thể đi học, không phải là sinh viên, tương lai của anh sau này sẽ là “cổ vác cày, vai vác bừa”. Tôi càng thương anh thì bố mẹ tôi càng ra sức ngăn cản. Tuy thương anh nhưng tôi không dám cãi lời cha mẹ. Chính những sai lầm này mà tôi phải trả giá bằng nước mắt, bằng hạnh phúc hơn mười năm nay. Tôi đã phải lấy chồng theo sự sắp đặt của cha mẹ – người mà tôi không hề thương yêu.
Đêm trước khi đám cưới tôi đã chủ động trao thân cho anh, hiến dâng tất cả cho anh – người tôi yêu. Anh đã khóc thật nhiều vào đêm đó. Sau chín tháng tôi sinh thằng cu bụ bẫm. Cả nhà chồng ai cũng yêu quý tôi, ai cũng rạng rỡ trên nét mặt nhưng chỉ mình chồng tôi biết nó không phải con của anh. Sau này anh đã thú nhận với tôi anh bị bất lực không thể có con, anh cưới tôi là để cha mẹ anh vui lòng. Anh mong tôi tha thứ, anh sẽ coi đứa con ấy như con ruột của mình.
Tôi nghe mà chân tay bủn rủn, không biết nên mừng hay nên lo. Lại một lần nữa tôi bủn rủn chân tay khi biết tin ở quê nhà – người mà tôi yêu thương ấy bị tai nạn. Anh bị tai nan trong một cơn say. Anh luôn say xỉn từ ngày tôi lấy chồng. Tai nạn ấy đã cướp đi chức năng làm chồng, làm cha của anh khi mà anh chưa tìm được một nửa cho mình. Tai nạn của anh đã làm “ông bà hàng xóm” – cha mẹ anh suy sụp. Tôi như người mất hồn khi biết tin ấy.
Video đang HOT
Tình cảm dành cho anh bấy lâu bị dồn nén nay lại trỗi dậy. Tôi đã khóc thật nhiều, khóc thương cho anh, khóc vì giận chính bản thân mình, khóc giận cả anh – sao ngày đó anh không cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn để giành lại tình yêu cho mình ?
Càng ngày thằng con tôi càng giống anh như đúc. Mỗi lần tôi đưa con về quê là bố mẹ anh lại sang chơi và quấn quýt với cháu, như có sợi dây vô hình chính cháu cũng rất cảm mến ông bà “hàng xóm” làm tim tôi như thắt lại. Một lần ông bà đã gặp riêng tôi, cầu xin tôi hãy để cho ông bà nhận cháu. Đây là niềm hi vọng, niềm an ủi duy nhất của ông bà lúc về già. Ông bà nói mọi quyết định đều do tôi nhưng trong sâu thẳm con tim tôi biết ông bà mong mỏi biết chừng nào.
Tôi giận mình ngày trước đã không đủ lí trí để bây giờ gây ra cảnh trái ngang. Tôi đang phải sống với người chồng bất lực, đêm đêm nằm bên chồng mà gối tôi ướt đẫm. Sống trong nhung lụa mà tâm hồn tôi ngày càng héo mòn. Tôi cũng là phụ nữ như bao người khác, cũng có nhu cầu như bao người phụ nữ khác, Tôi thèm một vòng tay siết chặt, một bờ vai vững chắc…để tựa vào…..vậy mà….
Giờ đây khi con tôi đã hơn mười tuổi mà tôi chỉ một lần biết đến vòng tay của đàn ông – đấy là vào đêm thấm đẫm nước mắt của tôi và anh. Nhiều đêm tôi muốn hét lên thật to, muốn phá tan cái không gian êm đềm mà nặng nề ấy, muốn phá tan cái khóa vô hình mà vững chắc ấy để được sống thực với bản năng của mình, rồi cuộc đời muốn ra sao thì ra, nhưng tôi đã không làm được điều ấy.
Lòng tôi đang rối bời. Giờ đây tôi không biết có nên nói thật với cháu hay cứ để cháu lớn lên trong nỗi mong mỏi của ” ông bà hàng xóm” và người cha tàn phế nơi quê nhà ? Nếu tôi nói thật thì gia đình chồng tôi bây giờ sẽ ra sao ? cha mẹ tôi nơi quê nhà sẽ sống ra sao ? Cuộc đời tôi sẽ ra sao ? Con tôi sẽ sống ra sao??? Bao nhiêu câu hỏi mà tôi không thể tự trả lời được.
Theo Eva
Chào sự khờ dại thủa đầu đời con gái
Mùa này Hà Nội bắt đầu vào Đông, cái gió se se bầu trời mây ảm đạm của một thành phố xa lạ đưa em về với nỗi nhớ quê hương nhớ phố núi Sapa chìm trong những màn sương mù vây kín và đưa em về với nỗi nhớ anh...
Em gặp lại anh ở nơi này giữa lòng thủ đô, trái tim của một đất nước là nơi luôn được soi sáng mỗi đêm bởi ánh đèn cao áp là nơi những âm thanh đêm vẫn mang đầy sự náo nhiệt.Nhưng càng sáng càng ồn ào thì lại dội về trong em những đêm trăng sáng tỏ không gian tĩnh lặng trong trẻo khi một cái cựa mình của gió cũng làm lay động màn đêm.Đấy là đêm của phố núi Sapa.
Em đặt bút viết cho anh những dòng này khi trái tim em đã có sự ngự trị của một hình bóng khác, không phải là anh chính em cũng không lý giải ngọn nguồn cho những mâu thuẫn diễn ra trong mình. Trái tim rộng lớn lắm nhưng nó không thể chứa đựng được người thứ 2, tâm trí thì lại khác. Em vẫn nghĩ về anh những dòng suy nghĩ miên man không đầu không cuối về một chuyện tình đã qua, nốt nhạc đầu trong một bản nhạc trầm bổng của cuộc sống này. Nghĩ về anh nghĩ về tình đầu khờ dại.
- "Ta thích mi,mi có thích ta không"
- "Có, ta cũng thích mi thật lòng đấy"
Ngô nghê quá những câu nói mang sắc màu của 2 đứa nhóc đang lớn 2 đứa nhóc đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời 18 tuổi cứ nghĩ sẽ nắm tay nhau bước qua cổng trường đại học và bước vào đời. Anh và em cứ hồn nhiên như thế thoả sức rong chơi trên những ngọn đồi bạt ngàn thông của vùng núi cao nụ cười cho đi với ánh mắt ngập tràn hạnh phúc hay những con đường đêm được soi sáng bởi ánh trăng,bởi chòm sao.
Anh choàng tay ôm lấy em, ôm cả gió vào lòng gói trọn trong đó là mong ước được chở che. Em dịu dàng nép vào bờ vai anh với niềm tin về một tình yêu đầu cũng sẽ là tình yêu cuối. Nhưng khi còn mải mê trong sự ngây thơ đó em quên mất rằng tình yêu thật sự như một ly cocktail nhiều màu nhiều vị nhưng chua chát ngọt lịm nhấp môi nhiều lẫn cũng khiến người ta say.Và em đã say như thế,say trong thứ men đầu mờ ảo.
Đêm hôm đấy bầu trời vẫn sáng, gió vẫn len lén luồn vào khung cửa nhu muốn thổi tung tất cả mang cho em sự tỉnh táo khi yêu nhưng không thể. Em yêu và dâng hiến, yêu và cho đi, yêu và mộng tưởng vào sự diệu kì của ràng buộc.
Nhưng cuộc sống vẫn vậy lúc nào cũng như một viên pha lê đa sắc diện và cho em nhận thấy thuộc về nhau một cạch trần trụi như thế cũng không níu giữ được sự thay đổi của một trái tim. Em ngã, ngã rất đau xuống hố sâu của sự tuyệt vọng của một niềm tin khi vẫn là nụ cười ấy vẫn ánh mắt ấy nhưng lại dành cho một người khác, không phải là em!
Cú ngã quá đau em trầy xước tưởng chừng như không bao giờ có thể đứng lên được, tấm ga trải giường trắng thẫm vệt máu ám ảnh em qua từng giấc mơ. Em vỡ vụn trong bế tắc những suy nghĩ về tương lai của một đời con gái. Em lê những bước chân rã rời trong miền quá khứ, giấu tất cả những nỗi buồn thật sâu, em vẫn sống vẫn cuời thật tươi với ánh mắt buồn bã. Nhưng nụ cuời đấy không kéo em lên mà ngược lại còn dìm em xuống sâu hơn.
Những ngày Tết là cái cớ để người ta say, uống cho say rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại say đến khi tìm thấy mình trong gương em vẫn là một kẻ thất bại.
Ngày tháng vẫn trôi theo quy luật tròn một tháng trước kì thi tốt nghiệp lớp 12, một thoáng thôi nhìn thấy mẹ cặm cụi bên bàn làm việc bỗng dưng mọi tế bào trong em như sống lại sự thức tỉnh của người lạc lối trong rừng sâu nhìn thấy ánh sáng cuối con đường. Thu hết can đảm,tìm lại chút bản lĩnh duy nhất còn sót lại em nhìn về tương lai về hai kì thi quan trọng chờ em ở trước mặt. Em lấp đầy chính mình bằng sách vở, các lớp học thêm và những đêm thức trắng.
Một chiều mùa hè của 3 tháng sau đó cầm tờ giấy báo đỗ đại học trong tay em không cười cũng chẳng thể rơi nước mắt nữa.Lòng bình ổn như mặt hồ lặng gió.Mọi chuyện đã khác đi.
Buổi chiều này khi Hà Nội đang chậm rãi bước những ngày vào đông em tình cờ gặp lại anh giữa phố phường tấp nập. Vẫn là anh đấy người đã trao cho em tình yêu đầu tiên với tất cả ngọt bùi. Sâu một góc nào đó trong tâm hồn, trái tim em rung lên thật khẽ, vết thương không lành lại tấy đỏ đau nhức. Nhưng cũng còn một nơi khác, đó là lý trí. Bản lĩnh đẩy em bước qua anh với nụ cười bình thản.
Chai sạn rồi những cảm xúc kia, cuộc sống cuốn em đi, em không đánh mất mình nhưng em đã thay đổi. Em vẫn yêu tình yêu đầu tiên đến cháy lòng. Nhưng em lại không còn yêu anh. Đó là cái kết cho mối tình đầu. Em buồn vì nó tan vỡ như người ta vẫn thường nói. Em đau vì nó đã lấy đi của em quá nhiều, nhưng em cũng vui vì em biết tự xoa dịu vết thương và đứng dậy,bước tiếp sống tiếp hoàn thiện hơn.
Thôi chào anh nhé, cho mặt trời lại sáng, em chào anh chào sự khờ dại thủa đầu đời con gái...
Theo Eva
Tình yêu đến từ bao giờ? - Trong cái nắng nhàn nhạt của trời mùa thu Bình Định, tôi và Hằng đang trên đường về sau khi đã dự xong lễ khai giảng năm học mới, năm nay chúng tôi bước vào năm cuối cấp của cấp 3, vậy là đã bảy năm chúng tôi chơi thân với nhau kể từ đầu năm cấp hai tới giờ. Hằng với...