Mười năm hiếm muộn, bỗng có thai, tôi lại nghe lén được chuyện sốc từ nhà chồng
Tuy nhiên, khi tôi rón rén về tới cửa nhà thì thấy Minh và mẹ anh đang đứng ở đấy nói chuyện gì đó có vẻ bí hiểm.
Họ quay lưng về phía tôi nên không hề hay biết tôi đã đứng đó tự bao giờ.
Khi tôi yêu và đi đến hôn nhân với Minh, chồng tôi bây giờ, tôi mường tượng đến cảnh vợ chồng hạnh phúc viên mãn với những đứa con xinh xắn về sau. Nhìn vợ chồng tôi cơ địa khỏe mạnh, có ai ngờ người trong cuộc lại vất vả về đường con cái sau này đến vậy.
Nguyên nhân đến sau hơn ba năm vợ chồng gần gũi mà không có kết quả. Khi chở nhau đi thăm khám sức khỏe sinh sản, tôi điếng người khi bác sĩ dè dặt thông báo tôi bị viêm lộ tuyến nặng. Khả năng chữa trị không phải không có, nhưng rất khó khăn về đường con cái đối với người phụ nữ từng có tiền sử bệnh này.
Tuy nhiên lúc đó tôi mới 25. Bản thân tự tin động viên mình, chỉ cần nghe theo lời bác sĩ, làm đúng như lộ trình khám chữa bệnh, trời sẽ cho vợ chồng tôi được hưởng trái ngọt.
Dù khó khăn nhưng tôi luôn được chồng động viên. Ảnh minh họa
Sau hơn hai năm chữa trị, lần khám gần đây nhất, bác sĩ vui mừng thông báo tôi chỉ còn bị viêm nhẹ. Ông cũng nhấn mạnh, thời điểm này, tốt nhất vợ chồng nên “giao ban” đều đặn để tăng khả năng thụ thai. Khỏi phải nói hai vợ chồng vui sướng đến mức nào.
Hạnh phúc nhất phải kể đến mẹ chồng. Bà mong tin con dâu khỏe mạnh trở lại đã lâu. Giờ đây, khi hay tin, bà còn tích cực mua đủ thứ bổ dưỡng để con dâu có cơ địa tốt nhất có thể, đủ tiềm lực đón nhận tin vui đến cho gia đình.
Video đang HOT
Tuy nhiên, ông trời lại một lần nữa thử thách vợ chồng tôi. Khi tôi hay tin có bầu được ba tháng, trong một lần thăm khám, bác sĩ nói không nghe thấy tim thai. Tôi hy vọng bác sĩ chẩn đoán nhầm, đành khăn gói lên Hà Nội, tìm tới một phòng chuyên khoa uy tín hơn. Kết quả cũng chẳng khả quan hơn. Tôi đành đau đớn bỏ con, bỏ cả những hy vọng vợ chồng nhen nhúm trong suốt nhiều năm trời ròng rã mong con.
Thêm hai năm nữa, tin vui vẫn không tìm đến vợ chồng tôi. Khi mọi cánh cửa khép lại, tôi vẫn có Minh bên cạnh động viên vợ từng ngày. Anh nói, nhiều cặp vợ chồng không có con cái nhưng vẫn song hành sánh bước cùng nhau tới cuối đời. Rằng tôi đừng đặt nặng chuyện ấy lên hàng đầu nữa.
Có lẽ đó là sự an bài của số phận, vợ chồng mình không có duyên với tiếng cười trẻ thơ. Mọi sự ở đời, nếu ta chấp nhận và xem nhẹ, thì sẽ đón nhận sự việc một cách đơn giản nhất có thể.
Quãng thời gian sau đó, tôi xác định mình sẽ sống cùng chồng mà không có con cái tới cuối đời, thì đột nhiên tôi phát hiện cơ thể có nhiều dấu hiệu lạ. Đó là những tín hiệu đặc trưng mà hầu như phụ nữ mang bầu nào cũng đều có. Tuy nhiên do không muốn chồng và chính bản thân mình một lần nữa thất vọng nên tôi không vội vã loan tin mà chỉ một mình tự theo dõi.
Đợi tới tháng thứ ba, tôi âm thầm đi thăm khám. Kết quả cái thai trong bụng khỏe mạnh bình thường. Tôi mừng rỡ như trúng số, khấp khởi bắt xe về. Trong lòng còn mường tượng tới cảnh bố mẹ chồng và chồng sẽ hạnh phúc tột cùng khi nhận được tin vui này.
Tuy nhiên, khi tôi rón rén về tới cửa nhà thì thấy Minh và mẹ anh đang đứng ở đấy nói chuyện gì đó có vẻ bí hiểm. Họ quay lưng về phía tôi nên không hề hay biết tôi đã đứng đó tự bao giờ.
Tôi thực sự tuyệt vọng. Ảnh minh họa
Giọng mẹ chồng có vẻ đang thép, rằng đã đến lúc Minh nên đón mẹ con họ về để đoàn tụ. Để sự việc kéo dài, tới khi thằng bé lớn lên, sẽ khó khăn trong việc kết nối sợi dây tình cảm với ông bà nội. Còn cái Mai, “cây độc không trái gái độc không con”, có gì mà mày phải luyến tiếc.
Tôi tưởng mình khuỵu ngã khi nghe tin trời đánh. Tuy nhiên trong cơn tuyệt vọng, tôi kịp nhận ra rằng, có thể do thiếu bản lĩnh, cũng có thể do bản chất, trong thời gian tôi chạy chữa mong con, Minh đã nôn nóng “kiếm ngoài”. Dù gì đi nữa, ông trời cũng đã thử thách chúng tôi quá nhiều trong gần mười năm trời hiếm muộn. Giờ là lúc mọi chuyện ngã ngũ.
Tôi tính quay gót đi nhưng rồi lại do dự. Dù sao tôi vẫn là dâu con danh chính ngôn thuận trong gia đình. Giờ đây tôi đang mang trong mình giọt máu của anh, nếu vì tổn thương nhất thời mà bỏ đi, thì con tôi sinh ra sẽ chịu thiệt thòi. Quan trọng hơn, tôi sẽ phải bươn chải vất vả vô cùng trong hành trình tự làm lụng và nuôi con sau này.
Còn nếu ở lại, tôi làm sao đối diện tình cảnh trớ trêu sắp phơi bày? Tôi phải làm sao cho đúng trong hoàn cảnh thực tại?
Rất mong nhận được lời khuyên chân thành từ phía bạn đọc.
Theo Dân Việt
Nghỉ làm ở nhà trông con mùa dịch, tôi thành bảo mẫu bất đắc dĩ của cả khu
Quyết định gác công việc sang một bên để toàn tâm toàn ý chăm con những ngày nghỉ học vì dịch bệnh nhưng tôi lại trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ của cả khu.
Gia đình tôi sống trong một khu chung cư giá rẻ tại Hà Nội. Mọi thứ đều khá ổn, chi phí dịch vụ thấp, nhà có trẻ con nên ở một sàn rất tiện lợi. Mọi người cùng tầng chung cư tôi thì vui vẻ, thân thiện và hòa đồng như ở quê chứ không phải kiểu "nhà nào biết nhà nấy" như các nơi khác.
Vợ chồng tôi có hai cháu trai, một bé 3 tuổi và một bé đang học lớp hai. Tuần trước, nhà trường thông báo nghỉ học để phòng dịch coronan, sau một hồi hai vợ chồng bàn tính đủ các kiểu, tôi quyết định nghỉ làm ở nhà chăm các con để khỏi phiền ông bà nội ngoại lích kích từ quê ra.
Bình thường công việc của tôi khá bận nên khi về đến nhà, làm việc nhà xong thì cũng mệt nhoài người, chẳng có thời gian chơi với con, lại hay cáu gắt vô cớ với lũ trẻ. Chính vì vậy, dịp này tôi quyết định sẽ dành toàn bộ thời gian chỉ để ở nhà chơi và chăm các con.
Ba ngày đầu của "kỳ nghỉ" đặc biệt, ba mẹ con tôi rất vui vẻ. Hàng ngày, tôi đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa rồi quanh quẩn trong nhà, chơi và xem phim với hai đứa. Bọn trẻ con không phải đi học, lại thấy mẹ ở nhà chơi cùng cả ngày thì thích thú lắm. Tối đến, bố đi làm về là ríu rít khoe với bố hôm nay được mẹ ở nhà dạy nấu món nọ món kia, chơi trò này trò khác.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu không còn như vậy vào ngày nghỉ thứ 4, khi mấy chị ở cùng tầng biết tôi nghỉ làm ở nhà trông con. Vậy là 4 đứa nhỏ khác, từ 3 đến 7 tuổi được gửi ở nhà tôi vì "không gửi được ai mà mang đến cơ quan cũng không ổn".
Ban đầu, tôi nghĩ như vậy sẽ rất vui, vì hai nhóc có thêm bạn để chơi, hơn nữa, tôi không phải nấu ăn cho tụi nhỏ vì bố mẹ chúng đều chuẩn bị hết đồ ăn cho mỗi đứa. Thế là chẳng chút lăn tăn, tôi vui vẻ nhận lời.
Lần đầu tiên trong đời tôi mới hiểu được cảm giác của các cô bảo mẫu. Ba đứa lớn thì nghịch ngợm chạy khắp nhà hò hét, quát xong chúng nó im được một lúc rồi lại tiếp tục. Ba đứa nhỏ thì tí tí lại mẹ ơi, cô ơi. Lúc thì mách tội nhau, lúc thì đòi ăn cái này cái kia, lúc thì đứa đi tè, đứa đi ị.
Nhà cửa tan hoang, lũ trẻ áo quần xộc xệch, đồ ăn rơi vãi khắp nơi. Không chịu được nữa, tôi đành mở ti vi cho cả lũ xem để tìm chút không gian yên bình. Ấy vậy cũng chẳng được bao lâu, mấy đứa lớn không chịu xem chương trình của mấy đứa nhỏ và ngược lại. Cuộc chiến tiếp tục diễn ra, cuối cùng, tôi bắt 3 đứa lớn vào phòng chơi đồ chơi, nhường ti vi cho 3 đứa nhỏ để chúng còn...ăn cơm.
Mấy đứa lớn chơi đồ chơi chán, chúng lại nhảy nhót, hú hét ầm ĩ trong phòng, thành ra tôi lại phải cho mượn cái điện thoại để chúng ngồi im.
Tôi từng kiên quyết không cho các con vừa ăn vừa xem ti vi, bao lần lục đục với ông bà nội ngoại vì để các cháu xem ti vi với điện thoại cả ngày, thế mà giờ đây, tôi lại đang rơi vào đúng hoàn cảnh đó.
Hai ngày làm bảo mẫu bất đắc dĩ của bọn trẻ, tôi vừa mệt mà vừa áy náy, cũng may cuối tuần đến mới được thảnh thơi chút ít. Tuần sau, các con lại nghỉ học tiếp, tôi vẫn xác định nghỉ làm ở nhà chăm con, chỉ không biết, nếu các chị hàng xóm tiếp tục nhờ, tôi sẽ làm thế nào đây?
QUỲNH ANH (Độc giả)
Theo vtc.vn
Chồng cũ dè bỉu, chê tôi nuôi con dù 'trốn' không đóng xu nào Có 500.000 đồng tiền đóng để nuôi con mỗi tháng, anh ta còn trốn, nhưng mỗi lần đón con, anh ta luôn miệng chê bai tôi nuôi con không tốt, rằng không cho nó ăn hay sao mà gầy gò thế này, sao quần áo cũ mèm thế này.... Ảnh minh họa: Internet Có 500.000 đồng một tháng mà anh ta khi đóng...