Mười năm cay đắng yêu em!
Mười năm anh quay đi mang theo hình bóng em trong suốt chặng đường còn lại của cuộc đời mình! Em nào biết sự thay đổi đột ngột của anh, căn bệnh nan y vô phương cứu chữa và sự dằn vặt giữa lý trí và con tim.
Huế những ngày thu heo hắt lá vàng rơi. Anh cứ từng chiều lang thang chờ đợi một cơn mưa bất chợt đi qua. Dù chỉ là một cơn mưa rào nhẹ lướt qua đủ làm cho lớp bụi mỏng trên đường tan đi… nhưng tháng ngày qua anh chờ đợi trong vô vọng. Vô vọng như đã mười năm trôi qua rồi, em biết hay không? Mười năm có thể ngắn với một cuộc đời, ngắn với dòng đời bon chen nhưng mười năm cũng làm thay đổi tất cả! Vậy mà, anh vẫn giữ sâu trong trái tim mình những kỷ niệm đẹp về em, anh tôn thờ và nâng niu cất giữ những kỷ niệm như những báu vật thiêng liêng nhất của riêng mình! Một mối tình rất buồn nhưng đẹp lắm phải không em? Có lần đi bên anh, em cũng đã nói như vậy!
Và giờ đây, khi đã xa nhau rồi, có bao giờ trong thoáng giây em chạnh lòng nhớ đến mối tình đẹp của chúng mình nữa hay không?
Một lần trong nỗi nhớ anh trở về chốn cũ, nơi căn phòng ngày xưa em đã thuê trọ, căn phòng nhỏ thiên đường của cô giáo trẻ bao ước mơ ngày nào! Một sân gạch rộng, hàng bàng xanh rợp báng mát, đôi hàng chè tàu xanh đều tắp được cắt xén xen lẫn những sợi tơ hồng thả vương quấn ơ hờ. Chiếc bàn nhỏ vẫn nằm nguyên nơi góc phòng, nơi ngày xưa những đêm dài em vẫn ngồi bên ánh đèn cặm cụi ghi giáo án, chỉ có điều lớp gỗ trên mặt bàn đã sần sùi đi ít nhiều. Bình hoa màu lam ngày nào vẫn còn đó, những cánh hồng nhỏ nhắn vẫn còn nguyên trên bàn, duy chỉ có những cánh hoa thì ngả màu vàng, rách tươm vì gió. Đôi chim nhỏ bằng sành ngày đó anh tặng, em vẫn bảo “nó đôi đẹp lắm anh à!” nay đã không còn nữa. Một con chim đã chết sau mùa giông bão, còn giữ làm gì khi chỉ còn lại sự cô đơn, sầu lẻ một con; nên có lẽ ai đó đã quẳng nó đi rồi!
Trước lúc đi xa, anh mong một lần nào đó dẫu vô tình em sẽ đọc được nó.
Anh ngồi nơi đó em biết không? Lặng lẽ đến hàng giờ, ngồi trong sự trống trải lạnh đến tê dại tâm hồn! Cứ ngỡ rằng chỉ cần nhẹ giơ tay trong hư không là sẽ nắm được bàn tay em. Anh vẫn mường tượng trong anh bóng dáng em hồn nhiên, xinh xắn, nụ cười trong veo đã làm anh ngơ ngẩn trông theo… Tháng ngày đó hạnh phúc xiết bao thì giờ đây, nó trả lại cho anh sự cô đơn, đau đớn đến vô chừng! Em ngày xưa còn đó nhưng em nay đâu rồi, Như Nguyên ơi! Anh nhớ em đến còn cào gan ruột… có hay chăng anh mãi nhớ về người!
Mười năm trôi qua… gõ nhịp in sâu vào một kiếp người. Anh hối hận vì ngày đó anh không nói hết lòng mình và niềm hối hận đã làm gù lưng anh muộn phiền suốt mười năm trời đằng đẵng, liệu em có bao giờ hiểu được được điều đó không em? Anh vẫn từng chiều đứng trên cầu Trường Tiền lặng nhìn những con thuyền êm trôi trên dòng, tiếng chèo khua khuấy lên trong anh lao xao bao kỷ niệm! Lá si vàng úa vẫn rụng rơi đầy trên con đường ấy nhưng giờ đây chẳng còn ai nhặt để ghi tên hai đứa gần nhau!
Video đang HOT
Thành phố vẫn còn những con đường cũ, thời gian đâu có thể xóa nhòa những vết tích năm xưa? Em hay không nhiều khi anh lang thang trên đường cứ ngỡ rằng, nếu anh quay lại thì sẽ thấy em! Là dáng em trong tà áo trắng tinh khôi, là em đẹp, bao dung, thướt tha đến nhường nào! Vậy mà ta không thể bên nhau… Bao ước mơ ngày đầu anh xây đắp “sẽ có em mãi bên đời” đã đâu thành hiện thực? Rào cản đạo đức đã không cho chúng mình vượt qua… Và anh đã lặng lẽ đứng bên bờ rào ấy, rồi nặng bước quay về trong chua xót, đớn đau của con tim…
Mười năm anh quay đi mang theo hình bóng em trong suốt chặng đường còn lại của cuộc đời mình! Em nào biết sự thay đổi đột ngột của anh, căn bệnh nan y vô phương cứu chữa và sự dằn vặt giữa lý trí và con tim. Cuộc chiến tranh thầm lặng, đau xót ấy đã phải kết thúc bằng sự chiến thắng của lý trí! Anh ngỡ rằng nỗi đau bệnh tật tốt nhất hãy để riêng anh mang, em hãy rời xa anh cho ước mơ hạnh phúc trong em được vẹn toàn, để trái tim anh sẽ nhẹ vơi nỗi đau… Thế nhưng… anh đã để trái tim mình chết trong thê thảm!
Có bao giờ em chợt nhớ đến anh?
Nhiều lần trong quãng thời gian ấy, anh đã muốn kết thúc tất cả bằng cách chạy trốn chính mình, cố gắng đi thật để vùi mình trong chén đắng và khói thuốc, trong những đêm dài nghiệt ngã dày xéo con tim để quên em… để anh quên rằng, anh cần phải sống để ghi ơn công sinh thành dưỡng dục của bố mẹ… vì anh là người con trai duy nhất của gia đình! Và như thế anh đã có mười năm trong cay đắng, muộn phiền… mười năm, để em trọn vẹn một hạnh phúc gia đình!
Những dòng này như những hoài niệm cho mối tình đẹp của chúng mình! Trước lúc đi xa, anh mong một lần nào đó dẫu vô tình em sẽ đọc được nó. Anh xin mãi làm dòng sông bên lở bên bồi và nỗi bất hạnh của đời anh sẽ là bên lở bồi đắp cho bên bồi cuộc tình em!
Thoáng chiều nay tiếng nhạc Trịnh tha thiết, bâng khuâng: “Sống trên đời cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi… để gió cuốn đi…”. Xin gửi cho gió tới người tôi yêu những hoài niệm cũ và hỏi em có bao giờ chợt nhớ… Nhớ anh! Nhớ kỷ niệm xưa!?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhớ anh lắm!!!
Thế là những ngày không gặp anh, tính ra đã bao lâu rồi nhỉ? Hơn một tháng rồi, phải không anh? Quãng thời gian mà nếu là của trước đây, nó sẽ như tảng đá đè nặng nơi tâm tư em, vì nỗi mong ngóng anh đến cháy bỏng. Dù chỉ là một dòng tin nhắn... Anh gọi em: Nhóc ơi!!!
Em bắt đầu cảm thấy nhớ... Nhớ tất cả những gì anh dành cho em của ngày đó. Và ngày ngày, những bó hoa khô, những món quà độc đáo anh tặng em vẫn cứ đập vào tầm mắt như thể nhắc nhở em "Đừng quên anh! Đừng quên T.L của em".
Em không quên, cũng chưa bao giờ oán giận số phận đã không cho em được là Nhóc của anh nhiều hơn, lâu hơn... Em trân trọng cuộc sống này, trân trọng anh và tất cả những gì đã có trong quá khứ, dù là tổn thương (hay) đau khổ nhất nơi sâu thẳm con tim. Em vẫn thấy mình hạnh phúc, vì em hiểu nhờ nó mà em càng thêm trưởng thành và mạnh mẽ.
Em đã lớn rồi anh ạ! Lớn từ trong suy nghĩ. Em không nghe lời anh, không chịu mãi là cô bé Nhóc của anh như anh mong muốn. "Toà án" đã khai miễn cho em không phải là "Nhóc suốt đời" của anh nữa. Em được trả tự do sau những chuỗi ngày sống trong "nhà giam" của trái tim đóng kín cửa.
Nhưng em vẫn ngoái đầu nhìn lại, vẫn chập chờn nơi ấy hình bóng anh gọi em. Anh không chỉ là cán bộ quản giáo phạm nhân theo nghĩa đen, mà ngay cả về nghĩa bóng, anh cũng là "quản giáo của em, trong chính nhà giam trái tim ấy".
Em đã từng hỏi đùa "Nếu em trốn khỏi nhà giam do anh thiết lập, anh có truy nã em không!?". Nhưng bây giờ, không phải em trốn đâu nhé, mà em đã đường hoàng bước ra "cửa chính" của trái tim phải không anh?
Em bước ra, bởi vì "nhà giam" của anh quá nhỏ. Nó chỉ có thể chứa một người, là người mà anh sẽ ký "bản án chung thân" suốt cả cuộc đời. Nhưng, em lại là người chen vào nơi ấy, nơi mà trước đó đã có người con gái khác "cư trú".
Em thương anh, nhưng em không ở mãi bên anh trong cuộc đời này được...
Em không biết, nên mới đủng đỉnh chọn điểm dừng nơi anh. Nhưng khi biết, em đã giới hạn lại tất cả mọi cảm xúc của mình. Em không dung túng tình cảm đâu, anh ạ! Bên cạnh những yêu thương chân thành nhất, em chưa bao giờ quên lý trí.
Và, trái tim anh không đủ rộng để cùng lúc có thể bao bọc cho cả hai người. Em không thích sống "chật chội" thế, có lẽ "người ấy" của anh cũng vậy. "Nền móng ngôi nhà trái tim" anh cũng trở thành nặng nề...
Em bằng lòng mỉm cười, trả sự chuyên tâm của "cán bộ nhà giam" cho chị ấy. Vì như thế, tin rằng anh sẽ có thể trở thành "quản giáo... nghĩa bóng" xuất sắc nhất. Để hạnh phúc thực sự đến với anh.
Em không trốn! Em vẫn ở một nơi mà bất cứ khi nào đều có người nhìn thấy. Một nơi mà ngay cả cuộc sống cũng không thể... không nhìn thấy em!!!
Và em đang mỉm cười, mặc dù... nhớ anh lắm! Nhưng, đừng "truy nã" em, anh nhé!!! Anh bướng bỉnh, cứ muốn em là "Nhóc của riêng anh". Còn em, em cố chấp, em muốn giữ vững lập trường của mình. Chỉ là "Nhóc của anh" cho đến khi nào... anh có thêm một trách nhiệm mới - trách nhiệm đối với gia đình.
Và nay, điều đó đã khiến em phải khép lại những gì thuộc về tâm tư của Nhóc. Em thương anh, nhưng em không ở mãi bên anh trong cuộc đời này được. Hãy hạnh phúc nhiều hơn em mong, anh nhé!!! Em sẽ buông lỏng vòng tay níu kéo anh... !
Theo Bưu Điện Việt Nam