Mười một người đàn ông tôi vẫn cô đơn
Không biết tôi nên dừng lại ở người đàn ông thứ 11 này hay vẫn tiếp tục chấp nhận cô đơn để bước tiếp hành trình “yêu”?
28 tuổi, tôi xinh đẹp, công việc lương cao nhưng vẫn đang độc thân. Dù đàn ông vẫn vây quanh và phục tùng tôi khá nhiều, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn và lạc lõng, ngay cả khi tôi đang yêu người đàn ông nào đó.
Tôi mua vui bằng đàn ông và cũng không sống dựa vào họ. Tôi luôn khao khát một tình yêu thật sự nhưng lại sống chẳng khác gì một kẻ chỉ biết đi nhặt đàn ông như bạn bè tôi đánh giá. Từ bao giờ có lẽ tôi là một người như thế!
Người thứ nhất, cũng là mối tình đầu của tôi. Đây là tình yêu ngắn ngủi nhưng tôi luôn khắc cốt ghi tâm. Anh cũng là người đầu tiên đưa tôi trở thành người đàn bà thực thụ. Có gì tuyệt vời hơn khi tình yêu và tình dục kết hợp thăng hoa đến thế. Nhưng cuối cùng anh cũng rời bỏ tôi. Giờ anh đã có gia đình, thi thoảng nhắn tin khi có tâm sự. Nhưng tôi biết, tôi đã bị anh lãng quên.
Người thứ hai của tôi là một gã đẹp trai vô danh. Tôi quen anh ở một quán bar. Giữa anh và tôi chỉ đơn thuần là tình dục. Anh muốn tìm một phụ nữ để lên giường. Tôi lại tìm một người để quên đi tình cũ. Tỉnh cơn say, ai về nhà nấy. Tôi đã quên mặt người tan gay sau đó.
28 tuổi, tôi xinh đẹp, công việc lương cao nhưng vẫn đang độc thân. Dù đàn ông vẫn vây quanh và phục tùng tôi khá nhiều, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn và lạc lõng, ngay cả khi tôi đang yêu người đàn ông nào đó(Ảnh minh họa)
Người thứ ba là, đồng nghiệp cùng cơ quan. Chỉ sau vài cái nháy mắt ẩn ý, tôi và anh đã quấn nhau ở khách sạn. Anh là một người tình tốt với nhiều kĩ năng có thể đưa bất cứ người phụ nữ nào lên đỉnh.
Nhưng trong giây phút khoái lạc nhất, tôi vẫn coi thường anh. Anh đã có vợ vẫn xiêu lòng với người khác bên ngoài. Đàn ông như thế, tôi chẳng thể tin tưởng được.
Người thứ tư là giám đốc công ty đối tác của tôi. Tôi luôn là người gây được sự chú ý với đàn ông. Tôi biết cách khiến bản thân trở nên quyến rũ. Một khi tôi đã bật đèn xanh, bọn họ không thể cưỡng lại được. Đến với anh, tôi có tất cả. Anh trao tặng cho tôi cả tình và tiền. Nhưng ngay cả khi tưởng đã có trong tay mọi thứ hoàn hảo, tôi vẫn thấy cô đơn.
Người thứ năm của tôi là một chàng thiếu gia thừa của lắm tiền sống ngông nghênh. Tôi muốn chứng tỏ cho bản thân thấy rằng tôi có thể có bất cứ người đàn ông nào mà tôi muốn. Anh ta vừa trẻ trung sôi nổi vừa bất cần đời. Nhưng bên anh, tôi càng thêm trống trải. Anh không đủ chiều sâu để hiểu con người bên trong vốn tĩnh lặng của tôi.
Video đang HOT
Người thứ sáu là một công chức thuộc hàng “cấp cao”. Tôi đã choáng ngợp trước anh – một người đứng tuổi đầy tri thức và uy quyền. Anh khiến những cuộc hẹn hò nhục dục của 2 đứa trở nên thú vị.
Tôi yêu anh và anh tôn sùng tôi. Rồi tôi bẽ bàng nhận ra, thực chất anh mới là người đưa tôi vào bẫy tình. Anh thông minh hơn tôi. Lần đầu tiên tôi thấy mình giống một con ngốc.
Người đàn ông thứ 7 của tôi là một anh chàng nhiếp ảnh. Một lần đi Sapa chơi, tôi đã gặp anh đang đam mê tác nghiệp dưới một thung lũng. Chúng tôi đã làm quen với nhau. Tức cảnh sinh tình, chúng tôi cũng có tình một đêm ngay những ngày đi nghỉ. Những nghệ sĩ, sau đam mê nghệ thuật thì cũng là những người đàn ông bình thường khác. Mà đàn ông đúng là chỉ sống bằng nửa thân dưới. Tôi đã cho anh ta 2 đêm không thể quên.
Người thứ tám, một bác sĩ. Tôi hả hê vì đã khiến đôi bàn tay nghề nghiệp của bác sĩ trở nên đầy ham muốn thể xác. Tôi yêu sự thạo nghề, yêu đôi kính cận của anh. Anh đã cho tôi cảm giác của một cặp vợ chồng tân hôn đang ngất ngây trong hạnh phúc. Nhưng anh là một bác sĩ tồi, anh không thể chữa những vết thương và uẩn khúc trong lòng tôi.
Người đàn ông thứ chín là giám đốc một doanh nghiệp lớn. Tôi nhận ra, đàn ông càng giàu càng cô đơn. Anh đã có gia đình, có tiền đồ trải rộng nhưng vẫn quay quắt vì cuộc sống tình cảm chưa đủ đầy. Anh cần những mảnh ghép như tôi. Anh muốn tiêu tiền vào những cuộc vui để có cảm hứng quay lại với gia đình. Sự thật này khiến tôi bị tổn thương. Tôi không phải là hạng phụ nữ chỉ dùng để mua vui.
Người đàn ông thứ 10 là một Việt kiều Mỹ. Anh muốn tôi theo anh về nước. Anh muốn tôi quên hết quá khứ để bắt đầu cuộc sống chỉ có hai người ở một nơi xa lạ. Nhưng tôi lại không đủ dũng khí.
Không biết tôi nên dừng lại ở người đàn ông thứ 11 này hay vẫn tiếp tục chấp nhận cô đơn để bước tiếp hành trình “yêu”? Nếu như vậy, tôi sợ tâm hồn tôi bị chính tôi làm tổn thương và tôi không biết mình phải dừng lại ở người đàn ông thứ bao nhiêu nữa? (Ảnh minh họa)
Với lại, tôi không tin cứ đi là sẽ quên được. Xa xứ liệu có giúp tôi mạnh mẽ hơn hay lại khiến tôi rơi vào hố sâu của sự cô độc? Tôi từ chối anh với rất nhiều lý do, nhưng nguyên nhân thật sự lại phũ phàng hơn nhiều. Tình cảm tôi dành cho anh chưa thể gọi là yêu.
Người đàn ông thứ mười một là bạn thân của mối tình đầu. Tôi gặp lại anh, hỏi thăm bâng quơ và sau gần 2 tháng qua lại, cuối cùng 2 đứa cũng lên giường. Với người đàn ông thứ 11 này, trước đây lúc đang yêu tình đầu, tôi đã có cảm tình với anh. Tôi cũng thừa biết anh rất khao khát tôi.
Dù biết rõ điều này, nhưng tôi vẫn chỉ lắc đầu cho qua. Và anh mãi là người đến sau. Nay gặp lại, tôi ban phát cho anh chút tình cảm để anh càng thêm tiếc nuối. Thêm một người nhớ đến mình, tôi sẽ bớt cô đơn.
Tôi vẫn sống với hai mặt tính cách. Một bề ngoài sôi nổi, một bên trong u sầu và cô đơn. Điểm lại những người đàn ông đến với tôi, tôi thắc mắc tự hỏi mình đã yêu quá nhiều hay thực sự không yêu ai?
Tôi biết chắc rằng dù yêu mỗi người trong 1 thời gian dài ngắn khác nhau nhưng ở một nơi nào đó, mỗi người một hoàn cảnh, họ vẫn sẵn sàng chờ đợi tôi quay về. Nhưng tôi cũng sẽ mãi là tôi, quyến rũ, duyên dáng và phũ phàng. Tôi yêu đấy nhưng lại không muốn gắn bó với một ai.
Càng yêu nhiều, đón nhận nhiều, tôi thấy tâm hồn tôi ngày càng tàn tạ. Không hiểu tôi đang gặm nhấm nỗi cô đơn hay nỗi cô đơn đang gặm nhấm tôi? Thi thoảng tôi nghĩ về một gia đình. Đó có phải là một bến đỗ cuối cùng của hạnh phúc không? Tôi có thể có một cuộc sống đơn giản khi đã đi quá xa giới hạn một người phụ nữ cần đi?
Những đứa bạn thân thấy tôi yêu như vậy thì bảo tôi đi “nhặt” đàn ông. Họ cũng không bao giờ tin tôi lại cô đơn và hoang mang đến thế. Nhưng thực sự, tôi lạc lõng ngay với cả bản thân mình.
Không biết tôi nên dừng lại ở người đàn ông thứ 11 này hay vẫn tiếp tục chấp nhận cô đơn để bước tiếp hành trình “yêu”? Nếu như vậy, tôi sợ tâm hồn tôi bị chính tôi làm tổn thương và tôi không biết mình phải dừng lại ở người đàn ông thứ bao nhiêu nữa?
Theo VNE
Chồng phát điên khi không "chiều" được vợ
Toàn thân Nhi được cô bôi mật ong và cô muốn tôi âu yếm cô bằng lưỡi cho đến khi làm sạch toàn bộ mật ong trên người cô thì thôi. Tôi phát sốt vì ý muốn này của vợ.
Không còn những ngày yêu thương ngọt ngào ban đầu, Nhi thay đổi gần như hoàn toàn sau đám cưới với tôi. Nghĩ vợ mình còn trẻ con nên tôi bỏ qua nhiều chuyện và cố gắng chờ ngày cô lớn hơn trong suy nghĩ. Nhưng càng chiều, vợ tôi càng lấn tới với đủ những yêu cầu kì quái...
Tôi lấy vợ năm 30 tuổi. Nhi chỉ kém tôi một tuổi. Cô là một người phụ nữ xinh đẹp và thành đạt. Mẹ tôi là người vô cùng khó tính. Bà đã thẳng thừng gạt bỏ 3 mối tình của tôi vì không ưng ý còn dâu tương lai nhưng với Nhi thì bà ưng ngay từ lần gặp đầu tiên. Mẹ nói Nhi đã là một người phu nữ trưởng thành.
Thế nên tôi sẽ không tốn công sức chiều chuộng cô vì những nũng nịu, nhõng nhẽo mà phụ nữ trẻ thường có. Quả thật, khi yêu nhau, Nhi luôn tỏ ra là một người độc lập. Cô ít khi nhờ đến sự giúp đỡ của tôi và vì cũng đã có tuổi nên tình yêu của chúng tôi không được lãng mạn như những cặp đôi khác. Nhất là khi chỉ yêu nhau hai tháng, tôi và Nhi đã đi đến hôn nhân.
Mải mê tập trung cho sự nghiệp, kết hôn muộn thế nên hai chúng tôi đều có điều kiện về kinh tế. Sau đám cưới, tôi và vợ dọn ra ở riêng chứ không ở với bố mẹ tôi dù nhà tôi rất rộng. Có một khoảng không gian riêng thực sự dành cho mình sẽ tuyệt vời hơn là việc ở chung nhà với thế hệ cách xa mình về lối suy nghĩ. Bố mẹ tôi ủng hộ điều đó vì ông bà cũng không muốn cuộc sống của mình bị đảo lộn và thay đổi bởi sự xuất hiện của cô con dâu. Nhà của vợ chồng tôi cách nhà bố mẹ không xa, chỉ mất khoảng 15 phút đi bộ nên cuối tuần, vợ chồng tôi đều về nhà thăm bố mẹ nên tình cảm gia đình vẫn rất gắn bó. Sau nửa tháng đi trăng mật tại Châu Âu, tôi và Nhi quay lại với công việc. Đời sống vợ chồng những ngày đầu không có điều gì đáng phàn nàn. Việc nhà đều do chị giúp việc đảm nhiệm.
Tôi và Nhi dành buổi tối cho nhau, cùng nhau ăn tối, cùng nhau đi bộ, cùng nhau đi xem phim, cùng nhau làm nhiều chuyện điên rồ... Ở Nhi, phức hợp rất nhiều tính cách. Có những khi cô trưởng thành và nói những lời già dặn, có những khi cô lại hệt như một cô nhóc cấp ba với những hờn giận con trẻ. Đó là nét tính cách mà sau khi Nhi đã trở thành vợ tôi, tôi mới khám phá ra. Bởi khi còn yêu nhau, Nhi hầu như chẳng bao giờ giận dỗi hay làm nũng gì với tôi. Mới đầu, chuyện này khiến tôi rất hứng thú. Sự trẻ con của Nhi làm tôi ngạc nhiên và bật cười vì những lí do ngớ ngẩn, đáng yêu cô đưa ra mỗi khi giận dỗi tôi. Điều đó giúp cuộc hôn nhân của chúng tôi có thêm màu sắc rực rỡ và không bị nhàm chán.
Nhưng rồi theo thời gian, chính nó lại khiến tôi thấy mệt mỏi. Nhi có thể gây sự và giận dỗi tôi vì bất cứ chuyện gì: chuyện tôi bận họp về muộn, chuyện tôi đang nói chuyện với cô thì điện thoại hết pin, chuyện tôi đi họp lớp... Bất cứ chuyện gì xảy ra trong đời sống của tôi đều có thể trở thành cái cớ cho cô giận dỗi. Mỗi lần giận, Nhi lại làm đơn li hôn và đưa tôi kí. Những lần đầu, tôi còn thấy lo lắng và tìm mọi cách làm lành.
Lâu dần, tôi nhận ra đó chỉ là chiêu bài của Nhi để ép tôi phải làm theo ý của cô. Bằng chứng là khi tôi đặt bút kí vào đơn li hôn, Nhi đã bật khóc nức nở rồi xin lỗi tôi và xé đơn li hôn ngay sau đó. Khi chiêu bài li hôn không còn có tác dụng "răn đe" đối với tôi, Nhi bớt hẳn thói giận dỗi. Cuộc sống của tôi nhờ vậy cũng dễ thở hơn. Thế nhưng bớt trẻ con trong tính khí thì vợ tôi lại chuyển qua quái đản trong chuyện giường chiếu. Và đây mới là lí do chính làm tôi phát điên.
Khi lấy tôi, Nhi đã không còn nguyên vẹn. Cô cũng thẳng thắn kể với tôi chuyện cô đã mất cái ngàn vàng với người yêu đầu tiên từ năm cô 20 tuổi.
Thực ra, tôi không quan tâm đến chuyện đó vì Nhi cũng không phải người đàn bà đầu tiên mà tôi có quan hệ chăn gối. Xã hội bình đẳng, nam nữ bình đẳng, thế nên tôi không quá coi trọng chữ "trinh" của người phụ nữ. Sống với nhau điều quan trọng vẫn là hạnh phúc chứ không phải chỉ một chữ "trinh" kia là đã đủ làm được tất cả mọi thứ. Nhi có khá nhiều kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu. Cô thậm chí còn "tài giỏi" hơn tôi nghĩ. Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi hạnh phúc một phần cũng là nhờ chuyện này. Thế nhưng, khi những hờn dỗi trẻ con dừng lại thì Nhi lại tổ chức một cuộc "cách mạng" chuyện giường chiếu và những đòi hỏi của cô khiến tôi từ phát điên vì tôi không thể hiểu nổi vì sao bỗng dưng vợ mình lại chuyển tính, chuyển nết như thế.
Cú nổ đầu tiên cho cuộc cách mạng này là vào một ngày tôi đang họp ở công ty, Nhi gọi điện giọng gấp gấp và nói tôi phải về ngay. Ngỡ vợ mình đang có chuyện gì khẩn cấp, tôi vội vàng rời cuộc họp và đi nhanh hết sức có thể để về nhà. Khi tới nhà, vợ tôi đang ở phòng, cô ở trần, người cô bóng lên như thể cô bôi thứ dầu nào đó lên người. Tôi hoảng hốt hỏi vợ có chuyện gì xảy ra thì cô hớn hở khoe mới học được bài mới trong chuyện giường chiếu và muốn thực hành ngay. Toàn thân Nhi được cô bôi mật ong và cô muốn tôi âu yếm cô bằng lưỡi cho đến khi làm sạch toàn bộ mật ong trên người cô thì thôi. Tôi phát sốt vì ý muốn này của vợ.
Kể ra chuyện này, tôi thấy xấu hổ và mất mặt nhưng không kể thì sẽ chẳng ai hiểu được cảm giác của tôi phải chịu khi có cô vợ kì lạ như vậy. Tôi để mặc Nhi với sở thích quái đản của cô rồi trở về công ty. Điều tất nhiên là hôm đó tôi bị vợ giận. Nhưng tôi không buồn quan tâm nữa vì tôi thấy, rõ ràng vợ mình đã sai. Nhi thể hiện sự giận dỗi của mình bằng cách dọn về nhà mẹ đẻ. Mẹ tôi cuống cuồng sang trách cứ tôi. Bà vẫn vô cùng yêu chiều và bênh vực con dâu. Theo yêu cầu của mẹ, tôi sang nhà ngoại xin lỗi và đón vợ về. Lời xin lỗi được chấp nhận và vợ tôi đồng ý về khi tôi hứa với cô sẽ cùng cô thực hiện màn làm sạch mật ong kia. Chưa dừng ở kiểu chăn gối kì quái đó, Nhi còn đi sưu tầm đủ kiểu từ các trang web, lời chia sẻ của các chị em và thật kinh khủng là vợ tôi xem cả phim đen để có thêm kinh nghiệm giường chiếu.
Khi thì cô chuẩn bị đủ thứ để hỗ trợ cho chuyện âu yếm của vợ chồng như chất bôi trơn, thậm chí là cả búp bê tình dục. Có khi, vợ tôi lại ăn mặc và trang điểm như một gái bán hoa ngoài đường. Cô trang điểm lòe loẹt, đi tất ren, váy cực ngắn và dùng những lời lả lơi với tôi. Nếu tôi không chiều theo ý vợ và đóng theo vở kịch mà cô đã dàn dựng xong kịch bản thì vợ tôi lại vội vã thu xếp quần áo để bỏ về nhà ngoại. Thế nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, khi những trò kì quái của vợ ngày càng nhiều, nhất là khi cô gợi ý với tôi thuê một gái gọi thực sự về và cả 3 sẽ làm chuyện chăn gối với nhau thì tôi tin là vợ mình có vấn đề về tâm lý thực sự. Tôi tìm mọi cách khuyên Nhi đi găp bác sĩ tâm lý để điều trị nhưng cô không nghe. Cô khẳng định cô hoàn toàn bình thường và chẳng có vấn đề gì đến với suy nghĩ của cô đối với chuyện tình dục cả.
Mối quan hệ của vợ chồng tôi vì đó mà rạn nứt. Tôi đưa đơn li hôn. Cuộc sống chăn gối với vợ khiến tôi phát ngốt và hoảng sợ. Nhi không đồng ý. Cô lạnh lùng xé tan đơn li hôn trước mặt tôi rồi bỏ về nhà ngoại như mọi khi. Tôi không đi đón vợ về nữa. Dù cho mẹ nói thế nào, tôi cũng không đồng ý sang nhà ngoại để xin lỗi và thuyết phục Nhi trở về nhà nữa. Tôi không biết phải kể vấn đề của gia đình mình cho mẹ nghe như thế nào để có thể xin được lời khuyên từ bà. Tôi tuyệt đối không kể với bạn bè vì chuyện vợ tôi cuồng tình dục khiến tôi thấy xâu hổ. Vì thế, chẳng ai hiểu lí do vì sao vợ chồng tôi bất hòa liên tục và cứ dăm bữa nửa tháng, tôi lại qua nhà ngoại đón vợ. Nhưng nếu biết chuyện, liệu họ có thể cho tôi một lời khuyên và giải pháp thực sự có ích để tôi có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân không hạnh phúc này?
Theo ANTD
Tôi đã "bại trận" khi cố giành lại anh Tôi mặc chiếc áo cổ thật sâu, rồi cứ thế ngúng nguẩy, phô diễn trước anh, bắn ám hiệu rằng tôi vẫn luôn yêu anh như ngày nào, và tôi khao khát có anh. Khách hàng của phòng tư vấn tâm lý của chúng tôi hôm đó là một phụ nữ. Chị đến đây, không phải để xin tư vấn, mà để dốc...