‘Muối mặt’ với hàng xóm vì vợ ‘bẩn tính’
Người ta nói “giàu vì bạn, sang vì vợ”, còn tôi thì phải “muối mặt” với hàng xóm, láng giềng vì lấy phải người vợ thiển cận, ngu dốt, coi tiền là nhất.
Có thể, mọi người sẽ nói rằng, chồng kiểu gì mà dùng từ quá đáng như vậy để nói về vợ, nhưng tôi thấy thế là còn nhẹ. Tôi kể ra đây câu chuyện vừa xảy ra, mọi người xem hành động của vợ tôi có chấp nhận được không nhé.
Năm ngoái, tôi và một anh hàng xóm đưa con đi xem Trung thu ở phường – nơi chúng tôi ở trọ, thấy ánh mắt con gái nhìn các bạn bè múa hát, nhận quà trên sân khấu một cách thèm thuồng, tôi thấy thương con quá.
Vậy nên năm nay, tôi bàn với các gia đình có con nhỏ trong xóm tổ chức Trung thu cho các cháu. Xóm trọ tôi có 30 phòng, trong đó đã có tới gần 20 phòng có trẻ con, cho nên mọi người vui vẻ hưởng ứng.
Trên tinh thần tự nguyện, các gia đình tự đóng góp kinh phí để tổ chức, ai có nhiều đóng nhiều, ai có ít đóng ít. Chủ nhà trọ dù không có con nhỏ, nhưng vẫn ủng hộ 1 triệu đồng; là người khởi xướng tôi đóng 500.000 đồng; hầu hết các gia đình còn lại đều đóng từ 150.000-300.000 đồng; riêng những phòng không có cháu nhỏ thì ủng hộ từ 50.000 -100.000 đồng. Cuối cùng, chúng tôi cũng thu được một khoản tiền kha khá để tổ chứ Tết Trung thu.
Do rằm Trung thu không trùng vào chủ nhật, các hộ gia đình có con đều phải đi làm, nên tôi đành nhờ các cô sinh viên trong xóm đứng ra tổ chức, lo liệu hộ. Cũng may, các cô hay hoạt động tập thể, lại nhiệt tình, yêu quý trẻ con nên dễ dàng nhận lời.
Bàn kế hoạch buổi tối, buổi chiều hôm sau đi làm về, xóm trọ đã vô cùng sôi nổi với sân khấu có phông màn rực rỡ; mâm ngũ quả, bánh kem bày biện đẹp mắt; hoa quả được gọt, cắt hình hoa, dọn sẵn; bánh kẹo, đèn ông sao, mũ đội, gói quà… cho các cháu đã chuẩn bị sẵn sàng. Các cô còn mượn được một bộ loa đài khiến không khí vô cùng vui nhộn. Khi tôi và các gia đình về đến nơi thì rất bất ngờ, không nghĩ các cô có thể làm hoành tráng đến như vậy. Các cháu nhỏ thì rất vui, chưa đến giờ đã xuống xúm xa, xúm xít, đăng kí tiết mục để tối lên biểu diễn…
Mọi người đi làm hết, ở xóm chỉ có các bà lên trông cháu và mấy phòng sinh viên, nghe vợ tôi la lối, ai cũng bức xúc. (ảnh minh họa)
Tối hôm đó, xóm trọ tôi đã có một lễ Trung thu rất vui vẻ. Nhìn niềm vui trên khuôn mặt các cháu, và những ông bố, bà mẹ, tôi nghĩ từ năm sau nên tiếp tục tổ chức thế này. Con mình không phải đứng nhìn từ xa nữa, mà trở thành những nhân vật chính của bữa tiệc. Hơn thế, nó còn làm cho hàng xóm, láng giền gần gũi nhau hơn.
Có lẽ, đêm Trung thu đã vô cùng trọn vẹn nếu không có sự ích kỉ, nhỏ nhen và thiển cận của vợ tôi.
Hôm đi họp xóm, tôi đóng 500.000. Về bảo với vợ, cô ấy đã cằn nhà, cằn nhằn, nói rằng tiền không có mà cứ thích chơi trội. Để xem rồi con anh được cái gì. Nghe vợ cằn nhằn, tôi đã giải thích rằng: Không phải anh chơi trội, mà mình là người đứng ra hô hào, thì phải gương mẫu, đóng cao tí cho mọi người theo. Chứ lỡ mình đóng một hai trăm nghìn, ai cũng như thế thì sao đủ kinh phí để tổ chức. Vui là chính, một, hai trăm nghìn ăn rồi cũng hết. Tôi cũng dặn vợ, mai em ở nhà (vợ tôi vốn đang thất nghiệp vì công ty cắt giảm nhân sự), xuống giúp các cô chuẩn bị.
Thế nhưng, điều tôi không ngờ là, vợ không những không xuống giúp các cô, mà lại xuống đòi lại 300.000 đồng, trong số 500.000 tôi đã đóng. Mới đầu, các cô định không đưa, vì chi phí khi dự trù khá sát, mà giá cả ngày rằm nên cái gì cũng tăng lên. Nhưng vợ tôi vừa chửi, vừa đe dọa: Mọi người cũng chỉ đóng từng đó, không có lý gì nhà chị phải đóng hơn. Chị đã bảo với chồng chị rồi, nếu các em không đưa tiền thì tối chị sẽ không cho cháu xuống chơi trung thu. Mọi người cứ cầm số tiền đấy mà ăn cho hết.
Không chỉ nói nhỏ nhẹ với các cô trong phòng, vợ tôi còn đứng ở hành lang, oang oang cho cả xóm rằng: Giờ đây cháu thất nghiệp, kinh tế khó khăn. Chồng cháu thì chỉ được cái bệnh sĩ, đóng từng đấy rồi mai mốt vợ con lấy gì mà ăn.
Mọi người đi làm hết, ở xóm chỉ có các bà lên trông cháu và mấy phòng sinh viên, nghe vợ tôi la lối, ai cũng bức xúc. Đặc biệt là khi cô ấy cố tình nói rằng: Các cô sinh viên không có con cái gì sao tự nhiên lại nhiệt tình thế, chỉ có lý do duy nhất là làm để lấy tiền dư, cố tình ăn quỵt tiền của mọi người …
Một số bà thấy vợ tôi nói khó nghe quá, đành bảo các cô cứ trả lại tiền đi. Khổ thân cô gái chủ trì mếu máo: Nhưng tiền thừa còn có hơn 100.000 đồng thôi, nếu giờ mà trả lại thì cháu phải bỏ tiền túi. Vậy là bà ấy về phòng, lấy tiền đưa thêm cho cô sinh viên, để đủ tiền trả lại cho vợ tôi, dù tối qua con dâu bà đã đóng 300.000 đồng.
Video đang HOT
Nhưng ngày mai, vợ lại tiếp tục cho tôi bất ngờ. Sáng hôm sau khi tôi đi làm, vợ tôi lại gọi điện, đề nghị các cô sinh viên công khai tài chính, thu, chi những gì. (ảnh minh họa)
Sau bữa tiệc, nghe bà kể lại chuyện, tôi thật không biết để cái mặt mình đi đâu. Cứ nghĩ hôm qua tôi nói vậy, cô ấy đã thông rồi, vậy mà lại ở nhà làm ra cái cơ sự này.
Tối đó, về nhà nhìn vợ tôi chỉ muốn tát cho cô ấy một cái. Nhưng nhìn con đang xách túi quà và đèn ông sao ngắm nghía trong phòng, tôi không nỡ phá vỡ niềm vui con trẻ. Nghĩ rằng, để mai nói.
Nhưng ngày mai, vợ lại tiếp tục cho tôi bất ngờ. Sáng hôm sau khi tôi đi làm, vợ tôi lại gọi điện, đề nghị các cô sinh viên công khai tài chính, thu, chi những gì.
Chiều đi làm về, thấy các cô sinh viên đang phát cho mỗi phòng mỗi giấy ghi rõ ràng các khoản thu, chi, tôi hỏi: Các em làm cái này làm gì cho phiền phức. Hôm qua muộn quá nên chưa kịp cảm ơn mấy đứa.
Nghe tôi hỏi, các cô chưa kịp trả lời thì bà cụ bế cháu đã nhanh nhảu: Không phải vợ chú yêu cầu người ta làm sao. Cũng chẳng thấy ai như vợ chú, hôm qua thì đòi tiền, hôm nay thì đòi công khai tài chính. Tiền làm gì còn, hôm qua bà Minh ở tầng 2 còn phải bỏ tiền túi ra để bù tiền, trả lại cho vợ chú. Người ta không con, không cái, bỏ sức ra tổ chức, không cảm ơn thì thôi, còn làm như người ta ăn tiền của mình không bằng. Thật là chẳng còn gì để nói. Nếu ai cũng như cô ấy, thì còn gì là tình nghĩa nữa.
Tôi nhìn các em, nhìn bà cụ mà chẳng biết nói gì ngoài lời xin lỗi. Về nhà thấy vợ đang chăm chú xem tờ giấy ghi bản thu chi, miệng còn càm ràm: Biết thế đã không giao cho mấy đứa này làm, mua cái gì cũng đắt.
Nghe vợ nói mà tôi thật điên tiết, chỉ biết nắm bàn tay thật chặt để tránh khỏi đánh vợ. Giờ đây, câu chuyện vợ tôi đòi tiền đã lan đi khắp cả xóm, tôi không muốn gia đình mình thành đề tài để người ta tiếp tục bàn tán. Bởi tôi biết, chỉ cần tôi xuống tay, cô ấy sẽ bù lu, bù loa, ồn ào khắp xóm.
Đó là chưa kể, tối hôm Trung thu, trong khi tôi và mọi người ở lại dọn dẹp hậu trường, thì vợ tôi lại xách quà, bế con về phòng. Cô ấy cứ cho rằng, mình đóng tiền là xong, khỏi cần phải làm gì mà không biết rằng, các cô sinh viên không những ủng hộ tiền, còn bỏ công sức ra từ đầu đến cuối; nhiều gia đình không có con cái, họ cũng vừa đóng tiền, vừa góp sức.
Đây chỉ là câu chuyện gần đây nhất, còn không ít lần vợ tôi đã khiến tôi muối mặt với gia đình, bạn bè, chỉ vì cái tính coi tiền hơn danh dự, tự cho mình là đúng.
Nhiều khi tôi tự hỏi, không hiểu vì sao ngày xưa mình có thể lấy một người vợ như vậy. Và liệu mình có thể chịu đựng thêm mấy lần, vợ giở chứng như thế này nữa.
Theo VNE
Vợ ngủ quay lưng vào chồng con như người xa lạ
Nhiều đêm vợ chồng gần nhau mà cô ấy cứ trơ như khúc gỗ. Đêm nào, cô ấy ngủ quay lưng vào chồng và con như người xa lạ vậy.
Tôi và vợ tôi quen nhau được 6 tháng thì tiến hành ăn hỏi. Vì tôi phải đi làm ăn ở nước ngoài nên sau khi ăn hỏi xong tôi đưa vợ sang định cư cùng cho tiện công việc. Chúng tôi cũng dự định sẽ cưới ở bên này.
Một ngày tôi phát hiện được 1 tin khủng khiếp. Vợ tôi đã có thai với người tình cũ trước khi đến với tôi. Sau khi biết sự thật đó, tôi quay về nhà trong đầu vẫn không tin đó là sự thật.
Một hôm tôi đã nhẹ nhàng hỏi vợ về sự thật này để lòng được thanh thản hơn. Nhưng thật đau đớn khi vợ thú thật với tôi đó là sự thật. Lúc đó, tôi vô cùng đau khổ.
Tôi sốc nặng và quá thất vọng khi không thể tra hỏi hay làm bất cứ điều gì quá đáng với vợ vì lúc đó cô ấy đang mang bầu được 1 tháng. Tôi sợ nếu đánh cô ây thì sẽ ảnh hưởng đến em bé trong bụng,
Tôi nhận được câu giải thích của vợ rằng vì quá yêu tôi nên cô ấy có ý phá bỏ cái thai trong bụng và bỏ người yêu cũ để đến với tôi. Cũng cả vì lí do gia đình cô ấy không đồng ý cho mối tình đó.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định không thể bỏ rơi cô ấy. Tôi sợ bé sẽ không được như những đứa trẻ khác. Với lại, tôi không thể làm điều thất đức với lương tâm mình được.
Tôi coi chuyện đã biết và nhủ rằng sống để bụng chết mang theo chứ không nói với bất cứ ai biết kể cả người thân trong gia đình. Vì nếu gia đình tôi biết thì không một ai trong gia đình tôi đồng ý.
Và đám cưới của chúng tôi cũng được tổ chức linh đình khi cái thai trong bụng cô ấy đã được 4 tháng. Sau đó vài tháng tôi cho vợ về nước cùng gia đình để tiện sinh đẻ có người chăm sóc.
Khi đứa bé chào đời, vợ chồng tôi vô cùng hạnh phúc vì chúng tôi đã cố gắng gạt bỏ chuyện quá khứ để cùng chăm chút cho cô con gái nhỏ bụ bẫm và rất đáng yêu.
Khi bé được hơn 1 tuổi, tôi lại cho cả gia đình sang nước ngoài sinh sống vì tôi còn tiếp tục công việc kinh doanh bên này. Trước đó khi vợ tôi mới sinh con gái, chuyện chăn gối của vợ chồng vẫn rất mặn nồng như hồi mới ở với nhau. Nhưng từ khi gia đình toàn tụ, tôi nhận thấy vợ tôi không còn hứng với chuyện này.
Tôi cũng hiểu có lẽ do sinh đẻ xong phụ nữ thường giảm ham muốn và thông cảm cho điều đó. Nhưng vài tháng sau, chuyện chăn gối của chúng tôi cũng không có gì thay đổi.
Tôi có tâm sự và khuyên vợ nên đi khám phụ khoa để kiểm tra cho an tâm. Cô ấy bảo không có vấn đề gì chỉ đơn giản là tạm thời không có ham muốn thôi. Và tôi cũng bắt đầu nhận thấy vợ tôi tính nết đã thay đổi rõ rang. Cộng với chuyện sinh hoạt vợ chồng không mặn mà như xưa, chúng tôi đã bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.
Tôi lúc này mới 28 tuổi, còn cô ấy 24 tuổi. Với chúng tôi chuyện sinh lý vẫn còn rất sung mãn. Nhiều đêm vợ chồng gần nhau mà cô ấy cứ trơ như khúc gỗ. Tôi cũng thử âu yếm vuốt ve lâu hơn, làm mọi thứ mới mẻ hơn mong cải thiện đời sống thầm kín của vợ chồng. Thế nhưng tất cả chỉ là vô vọng.
Tôi đã tâm sự rất nhiều và nói có lẽ cô ấy bị lãnh cảm nặng. Nhưng câu trả lời của cô ấy luôn là: em không làm sao cả, em không thể đáp ứng anh được hay nếu anh không thỏa mãn cứ đi ra ngoài cũng được.
Tôi như chết lặng người khi nghe điều tồi tệ đó vì cũng mường tượng được rằng vợ chồng mà không hòa hợp chuyện chăn gối thì còn nhiều bất đồng trong cuộc sống. Đêm nào, cô ấy ngủ quay lưng vào chồng và con như người xa lạ vậy.
Tôi chủ động gần gũi quàng tay ôm vợ vào lòng thì chỉ nhận được sự vô cảm và xa lánh như người chưa từng quen đối với mình vậy. Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm ghê ghớm khi mà chưa làm bất cứ điều gì khiến vợ con phải suy nghĩ. Bao sự hi sinh, bao tình thương của tôi dành cho vợ con giờ chỉ đơn giản được đền đáp bằng hành động thiếu tôn trọng của vợ mình hay sao?
Và cao trào của sự việc là mới đây tôi dựng cô ấy dậy để 2 người có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau. Khi tôi tuyên bố thẳng thừng rằng em đến với tôi chẳng qua vì kinh tế (và điều khẳng định đó cũng không sai khi cô ấy rũ áo ra đi với người yêu cũ để đến với tôi vì kinh tế nhà tôi khá hơn nhiều so với người yêu của cô ấy).
Tôi thật đau đớn khi nhận ra một điều đắng cay rằng tôi là nạn nhân của một cái đầu có sự tính toán trước. Kể từ đó chúng tôi hay bất đồng trong cuộc sống với nhau.
Trong thâm tâm tôi luôn nghĩ rằng vợ chồng cho dù có thế nào nhưng cô ấy biết nhận ra sai trái tôi vẫn cho cơ hội làm lại bởi vợ chồng không ở được với nhau thì người thiệt thòi nhất là con gái tôi.
Tôi ở Hà Nội và chúng tôi cũng đã có nhà cửa nhất định ở đây. Cô ấy nói muốn mua vài mảnh đất ở quê ngoại gọi là vừa đầu cơ vừa sau này tiện về chơi với ông bà ngoại luôn (quê ngoại cách Hà Nội 130 km) tôi nghĩ cũng hợp lí và đồng ý xuất tiền cho mua khi tôi còn đang ở nước ngoài.
Vợ chồng tôi vẫn thường đi lại giữa 2 nước vì công việc. Cứ nghĩ chuyện tình cảm vợ chồng sẽ bình thường theo thời gian nhưng càng ngày cô ấy càng thay đổi. Tôi nhận ra cô ấy rất lười biếng. Chăm con cái là việc của phụ nữ mà cô ấy chăm cũng không bằng đàn ông. Suốt ngày, cô ấy cắm đầu vào vi tính chơi game, xem phim Hàn Quốc.
Tuy xem không biết bao nhiêu bộ phim lãng mạn nhưng ngoài đời cô ấy sống rất khô khan và khó hiểu đến lạ thường. Có những lúc đi bên cạnh chồng mà cô ấy tỏ vẻ rất khó chịu. Nhiều lúc cô ấy chỉ muốn đi trước hoặc đi sau cho rảnh.
Khi về Việt Nam sống những lúc vợ chồng xảy ra cãi vã là cô ấy lại kiếm cớ để về quê ngoại. Có lần cô ấy về 1, 2 tháng mới ra. Lần về lâu nhất là 4 tháng và cứ để mặc chồng con trên này.
Thỉnh thoảng nhớ thì cô ấy gọi điện dăm 3 câu cho con nói chuyện. Con nói chuyện điện thoại với mẹ mà nước mắt con gái tôi tứ tự nhiên chảy vì nhớ mẹ. Nhìn con nhỏ như vậy, tôi chỉ biết ôm con vào lòng an ủi. Tôi thầm nghĩ con tôi không thể thiếu mẹ và gia đình cũng động viên vợ hư thì một mình khổ thôi chứ đừng để con cái khổ theo. Tôi lại tha thứ cho cô ấy.
Rồi khủng hoảng kinh tế diễn ra, tôi cũng không nằm ngoài sự suy thoái đó. Do đầu cơ bất động sản nhiều, ngân hàng thu về không cho vay nữa nên tôi đã phải bán đi một số mảnh đất trên Hà Nội vẫn không đủ trả nợ. Tôi đặt vấn đề thanh lý đất ở quê để lấy tiền trả nợ. Sau một hồi đôi co, tôi chỉ nhận được câu trả lời ráo hoảnh của vợ rằng: tôi làm ô sin cho anh bao nhiêu năm nay hả?
Tôi lặng người vì nghĩ khó khăn thế này mà người tay ấp vai kề cũng không hi sinh vì mình. Cô ấy giải thích là để dành cho con sau này. Tôi quá hiểu lương tâm của cô ấy nên không đả động đến chuyện đó nữa. Tôi tự lo tiền trang trải nợ lần.
Sau đó, tôi thông báo cho cô ấy biết kế hoạch quay trở lại nước ngoài làm ăn của tôi. Trước khi tôi đi xa làm ăn, cô ấy lại chủ động ôm con về ngoại làm ăn khoảng hơn 1 tháng. Khi tôi đi, cô ấy cũng không bao giờ hỏi han xem tôi sống thế nào và khi nào thì đi. Đến hôm tôi đi, cô ấy cũng không một lời hỏi thăm.
Tâm trạng của tôi chán và hụt hẫng về gia đình vô cùng. Tôi chỉ muốn đi sớm cho đỡ phải suy nghĩ về những điều đang diễn ra. Khi tôi sang nước ngoài, cô ấy cũng không một lời hỏi han tôi ở bên này sống ra sao. Tôi thử nửa tháng mới điện về thì cô ấy cũng không tỏ ra lo lắng khi không có thông tin gì của tôi.
Cách đây ít hôm, tôi biết được tin cách đây hơn 1 năm vợ tôi chủ động gặp lại người yêu cũ khi cô ấy sang Quảng Châu xem hàng. Hồi đó tôi còn ở nước ngoài và có biết vợ là sang Quảng Châu tìm hiểu thị trường. Nhưng tôi không nghĩ cô ấy sang để gặp người đó vì người đó cũng đang làm ăn ở bên ấy.
Sau đó tôi có gọi điện về hỏi xem có chuyện đó không và yêu cầu được giải thích rõ rang. Cô ấy nói có việc đó và cũng nói do muốn gặp để nhờ giúp đỡ việc thiết lập mối hàng. Nhưng tôi biết đó chỉ là cái cớ đưa ra để hợp lý cho vấn đề tôi đã biết. Bởi bên đó có rất nhiều người Việt Nam ở đó. Khi tôi hỏi sao không nhờ người khác mà cứ phải người đó thì cô ấy đuối lý và quay sang kiểu vừa ăn cướp vừa la làng. Cô ấy nói "Đây cũng chán lắm rồi, chỉ muốn viết đơn ly dị luôn thôi...".
Thực sự, tôi không hiểu vợ tôi đang suy nghĩ thế nào nữa. Tôi đang không biết phải làm gì cho con tôi đỡ khổ? Rất mong được sự chia sẻ của các bạn. Xin hãy cho lời lời khuyên sớm nhất. Tôi xin cảm ơn rất nhiều.
Theo Bưu Điện Việt Nam