Mừng thầm vì gái già như tôi có thể tóm được một người yêu tuyệt vời thế cho đến ngày…
Anh ăn nói càng không chê vào đâu được. Lịch sự, lễ phép hơn hẳn mấy chàng trai quê tôi. Chính tôi cũng không ngờ một gái già như mình mà còn kiếm được một anh chàng tốt thế.
Tôi phân vân với đề nghị của anh quá. (Ảnh minh họa)
32 tuổi tôi mới dẫn được một người con trai về nhà ra mắt. Bố mẹ rất mừng và vun vào nhiều lắm. Ở quê tôi, 32 tuổi chưa lấy chồng cũng như bom nổ chậm. Mỗi năm, tôi luôn phải đau đầu với hàng loạt câu hỏi: “Khi nào cháu lấy chồng?”, “Ối dào, mày cứ kén chọn thế thì đến bao giờ mới lấy được chồng?”… Rồi hàng tá lời khuyên tôi nên sớm yên bề gia thất để còn lo chuyện sinh con sinh cháu.
Nhìn bạn bè bằng tuổi đã có chồng hết, tôi cũng tủi thân lắm. Mấy bà hàng xóm còn lấy tôi ra làm hình mẫu cho việc “học cao vẫn ế” để dạy con gái. Tôi ngán ngẩm, buồn lòng lắm mà có ai thấu hiểu đâu. Không phải tôi kén chọn gì cho cam, mà tôi cũng không kém sắc gì cả.
Tất cả cũng vì tôi tuổi còn trẻ mà đã có địa vị xã hội, người kém hơn tôi thì họ nói chẳng dám với, người hơn tôi thì lại không muốn lấy vợ có chức quyền. Thành ra tôi cứ thế thành gái già.
Vậy nên hôm tôi dẫn bạn trai về ra mắt, cả làng trên xóm dưới đều ngó nghiêng xem “chồng cô giám đốc” như thế nào. Rồi họ soi anh từ đầu đến chân, từ cách ăn nói lẫn trang phục mà vẫn không tìm thấy điểm khuyết nào. Lúc đó họ mới chúc mừng tôi đã tìm được đúng người cần tìm.
Video đang HOT
Bạn trai tôi điển hình theo kiểu “chất men”. Dù là trai thành phố nhưng anh sẵn sàng ngồi xuống làm gà, chặt dừa nấu món này món nọ, vẫn ngồi nhâm nhi mấy li nước trà và rượu thuốc ở quê. Anh ăn nói càng không chê vào đâu được. Lịch sự, lễ phép hơn hẳn mấy chàng trai quê tôi. Chính tôi cũng không ngờ một gái già như mình mà còn kiếm được một anh chàng tốt thế.
Sau hôm đó, mẹ tôi gọi điện luôn chỉ để hỏi tôi một chuyện: “Thằng T đã nói gì chuyện cưới xin chưa?”. Tôi cười trừ cho qua. Thật ra, anh đã hỏi cưới tôi rồi nhưng tôi lại phân vân quá.
Ngay tối về quê, anh đã cầu hôn tôi trên xe ô tô với những lời lẽ mật ngọt. Tôi đã đồng ý. Nhưng rồi anh tiếp: “Anh không muốn sinh con đâu. Trẻ con phiền phức khó chịu. Có con rồi chúng ta cũng không còn hưởng những ngày tháng hạnh phúc nữa. Ngay cả chuyện đi du lịch cũng trở nên quá khó khăn. Rồi nuôi dạy một đứa trẻ trưởng thành là cả một vấn đề lớn lao. Anh không muốn bị vướng vào hàng tá rắc rối như thế. Mình cứ yêu và sống theo kiểu vợ chồng son em nhỉ?”.
Tôi trợn mắt ngạc nhiên. Hèn chi anh luôn không thích trẻ con. Tôi hỏi rồi bố mẹ anh nếu không có cháu sẽ đối xử với tôi như thế nào? Anh cười nói chuyện gia đình anh, anh tự sắp xếp được.
Tôi yêu anh, sợ mất anh. Tuổi tôi cũng chẳng còn trẻ trung để yêu lại người khác. Mà tìm người khác cũng chưa chắc tốt bằng anh. Nhưng chuyện anh nói, tôi phân vân, đắn đo quá. Một cuộc hôn nhân sẽ nhàm chán nếu không có con. Khi đó, chắc gì anh đã có trách nhiệm với tôi. Tôi phải làm sao để cải thiện tư tưởng của anh đây?
Theo Afamily
Anh muốn bỏ tôi sau khi đã 'no xôi chán chè'
Tôi đã dâng hiến, chờ đợi anh trong 6 năm tuổi thanh xuân mà chẳng may may tính toán, vậy mà bây giờ anh đòi chia tay.
Tôi đã dâng hiến, chờ đợi anh trong 6 năm tuổi thanh xuân mà chẳng may may tính toán, vậy mà bây giờ anh đòi chia tay.
(Ảnh minh họa)
Tôi và anh yêu nhau từ năm thứ hai đại học, hai đứa đều là sinh viên tình lẻ lên thành phố trọ học. Vì muốn tiết kiệm chi phí sinh hoạt nên anh đã đề nghị tôi dọn về "góp gạo thổi cơm chung".
Ban đầu tôi cũng phân vân, đắn đo, nghĩ rằng về sống thử với nhau tiết kiệm được phần nào nhưng sau này có xảy ra cãi vã, chia tay thì mình sẽ là người thiệt thòi nhất.
Thấy tôi băn khoăn nên anh đã động viên lên kế hoạch sau khi ra trường sẽ làm đám cưới. Anh khẳng định như đinh đóng cột, hứa lên hứa xuống điều đó. Tin tưởng anh, tin vào tình yêu giữa hai chúng tôi nên cuối cùng tôi đã đồng ý.
Dọn về sống chung, cuộc sống cũng có nhiều trắc trở. Nhiều lần hai đứa xảy ra bất đồng quan điểm, tranh luận, cãi vã lẫn nhau. Lúc ấy anh nói muốn chia tay, tôi cũng nghĩ không có anh tôi sẽ rảnh nợ. Có điều tôi đã sống với anh như vợ chồng, giờ đường ai nấy đi. Sau này liệu có người chồng nào còn chấp nhận một người con gái đã từng sống thử như tôi?
Suy nghĩ như vậy nên dù rất tức giận, biết mình chịu nhiều thiệt thòi tôi vẫn phải nín nhịn, luỵ tình để theo anh. Hàng ngày tôi vẫn chu toàn mọi việc từ cơm nước đến giặt giũ quần áo của cả hai người. Thế nhưng nhiều khi anh thấy vậy được đà lấn tới, quát mắng, chỉ trích tôi đủ kiểu.
Thời gian thấm thoát đưa thoi, ngày chúng tôi ra trường rồi cũng đến. Một vài lần tôi giục anh tính đến chuyện cưới xin vậy mà anh không đồng ý. Anh nói rằng còn trẻ con, chưa sẵn sàng cho một đám cưới, công việc cũng chưa tốt nên dành thời gian phấn đấu cho sự nghiệp. Hai đứa cố gắng đợi tích cóp thêm ít tiền sẽ làm đám cưới, có tiền sinh con đẻ cái, nuôi dưỡng nó cũng đỡ vất vả....
Mặc cho tôi phân bua rằng con gái có thì, đàn ông có thể đợi 28, 30 thậm chí trên 30 tuổi lập gia đình vân coi là chưa muộn. Nhưng con gái thì khác cưới xong còn tính đến chuyện sinh đẻ nữa sao có thể đợi lâu được. Nói hết nhẽ mà anh vân cương quyết không chịu, còn nói đã yêu thì phải tin tưởng nhau.
Không muốn trở thành người gạ cưới suốt ngày nên tôi đành chấp nhận đợi 1, 2 rồi đến 4 năm trời. Đến khi không thể chịu đựng tôi giục cưới thay vì đồng ý, anh lại nói lời "chia tay". Tôi hỏi lý do anh chỉ nói chưa muốn vường bận chuyện gia đình. Khuyên tôi hãy đi lấy chồng đừng chờ đợi anh thêm nữa.
Tôi như con thú lồng lộn khi bị nhốt cũi, anh nói vậy mà nghe được sao? Tôi đã dâng hiến, chờ đợi anh trong 6 năm tuổi xuân để rồi chơi chán chê rồi anh "đá" tôi phũ phàng vậy ư?
Quá đau khổ, tôi đã khóc ngất đi nhưng khi tỉnh đậy vẫn không thể nào làm thay đổi được quyết định của chồng hờ. Nằm gục trên giường nghĩ về ngày tháng tương lai khi tôi đã bước sang tuổi 26. Để bắt đầu cho một mối quan hệ mới với người khác giới sẽ phải mất bao lâu?
Quan trọng hơn khi tôi đã không còn trong trắng, có lấy chồng thì mỗi khi ân ái chồng có tha thứ cho quá khứ lỗi lầm của tôi? Hay chính tôi sau này nằm bên chồng có thể quên được lúc mặn nồng với người cũ. Chính tôi có thể bỏ qua mặc cảm để tha thứ cho sai lầm của mình không? Nghĩ đến đấy mà nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi!
Theo Tintuc
Nhà gái nhiệt tình gạ cưới nhưng tôi đắn đo vì nhìn bạn gái già "đau đớn" Cả gia đình cô ấy ai cũng quý tôi, cứ chủ động đề nghị hai đứa làm đám cưới. Tôi cũng quý cô ấy, chỉ tội buồn vì ra đường, ai cũng chê cô ấy là gái già chẳng khác nào... chị tôi. ảnh minh họa Hiện tại, tôi đang cảm thấy vô cùng khó xử với mối quan hệ này. Tất cả...