Mùi báo Tết
Cũng là thứ giấy ấy, nước mực ấy nhưng chẳng hiểu sao, cầm tờ báo Tết trên tay, tôi như ngửi thấy mùi của hoài niệm ngày xưa, mùi của yêu thương hiện tại và mùi của khát vọng tương lai quyện hòa rồi lan tỏa.
Vào cữ tháng Chín, tháng Mười hằng năm, khi đông vừa tới và xuân hãy còn xa, tôi đã rục rịch viết bài chuẩn bị cho mùa báo Tết đang đến gần. Cái Tết của người cầm bút, ngoài hương vị truyền thống thân quen của thịt thà, bánh trái, hương trầm… còn có cả niềm háo hức đợi mong những trang báo Tết rực đầy màu sắc.
Tôi nhớ ngày còn là sinh viên đại học, ban ngày cắp sách lên giảng đường, ban đêm chờ bạn bè ký túc xá đi ngủ mới lóp ngóp mò dậy, lôi chiếc laptop cũ kỹ từ cốp giường ra. Trong bóng đêm yên tĩnh, lách cách viết những truyện ngắn, tản văn, bài thơ gửi khắp các tòa soạn lớn nhỏ từ Bắc vào Nam với hy vọng tên mình một lần được xuất hiện ở vị trí khiêm nhường nào đó trên số báo ý nghĩa nhất của năm. Đôi khi chỉ là mục… “Hộp thư bạn đọc” thôi cũng đủ vui suốt mùa xuân ấm áp.
Ảnh: IT.
Viết – gửi – chờ đợi! Chuỗi hành trình ấy cứ nối tiếp nhau từ mùa báo Tết này sang mùa báo Tết khác. Viết khá nhanh, gửi càng nhanh hơn. Chỉ chờ đợi là khoảng thời gian dài nhất, hồi hộp như thể sĩ tử nín thở truy cập điểm thi Trung học phổ thông quốc gia vậy.
Báo Tết thường là đất diễn của những cây bút tên tuổi trong làng văn chương – báo chí. Vì thế, một cộng tác viên vô danh như tôi hồi đó muốn tìm chỗ đứng trên trang báo Tết, ngoài việc viết thật chỉn chu, trau chuốt, còn phải trông chờ vào yếu tố may mắn nữa. Có mùa báo Tết, “cày” được mười bài thì cả mười bài… đều lặn mất tăm. Lại có mùa, biên tập viên hồi âm rằng bài viết “ok” nhưng vì hết “đất” nên đành để dành mùa sau. Khi ấy, lòng còn buồn hơn thi trượt. Mùa sau biết đến bao giờ? Trong những giấc mơ, tôi vẫn nghe thấy phảng phất đâu đây mùi báo Tết tươi nhuần, mùi chữ nghĩa xôn xao nhắc mình đừng bỏ cuộc. Bởi đã trót say mê cái nghiệp viết lách trời đày nhiều khổ ải mà cũng lắm hân hoan này mất rồi, đâu thể quyết tâm là dứt ra được.
Video đang HOT
Tính tôi dễ mủi lòng mà cũng chóng nguôi ngoai. Bao nhiêu muộn phiền bỗng chốc vụt tan vào một buổi sáng tôi bỗng phát hiện dòng tên mình lấp ló dưới tờ báo màu vàng chanh tươi sáng bọc lấy nắm xôi đang ăn dở cùng những dòng thơ bốn chữ vụng về: “Dậy nào ngày xuân/ Nỗi buồn ở lại/ Nắng xinh nhú mầm/ Hôn lên cỏ dại”.
Vui sướng đến vỡ òa, tôi vội vàng chùi sạch tờ báo, phơi nắng, vuốt thật phẳng phiu rồi tí tởn mang đi khoe với chúng bạn trong phòng. Có đứa trầm trồ khen lấy, khen để. Có đứa nửa đùa, nửa thật, bỉ bôi: “Đúng là đồ dở hơi. Viết nhiều làm gì? Thời nay ai thèm đọc? Rồi cũng thành tờ giấy gói xôi”. Mặc kệ lời dèm pha, tôi vẫn nâng niu, gìn giữ tờ – giấy – gói – xôi ấy như kỷ niệm đẹp, dù sau này, tòa soạn đã gửi tôi một cuốn báo biếu mới tinh tươm.
Đối với đa số giới văn nghệ sĩ, dịp đầu xuân năm mới, thiếu quần áo đẹp chẳng sao nhưng thiếu trang báo Tết là lòng cứ nao nao một nỗi niềm nuối tiếc khôn nguôi. Bởi vậy, được nhìn thấy những con chữ mình miệt mài gieo trồng, chăm chút đơm bông trên cánh đồng báo Tết, tâm hồn lại phơi phới, thanh tân như “cỏ đón Giêng Hai, chim én gặp mùa” (thơ Chế Lan Viên). Có báo Tết là xí xớn chụp ảnh khoe Facebook. Có báo Tết là hí hửng mở ra đọc đi đọc lại rồi trưng diện ở vị trí trang nhã nhất của phòng khách để ai ghé chơi nhà cũng thấy nó đầu tiên. Cũng là thứ giấy ấy, nước mực ấy nhưng chẳng hiểu sao, cầm tờ báo Tết trên tay, tôi như ngửi thấy mùi của hoài niệm ngày xưa, mùi của yêu thương hiện tại và mùi của khát vọng tương lai quyện hòa rồi lan tỏa.
Tốt nghiệp đại học, đi làm với bao nỗi lo toan. Cái guồng quay công việc chóng mặt đôi lúc khiến tôi thờ ơ, xao nhãng với văn chương, chữ nghĩa. Nhưng rồi, cứ mỗi độ tháng Chín, tháng Mười về, khi niềm đam mê bắt đầu cựa mình lên tiếng, dù bận rộn đến đâu, mười đầu ngón tay vẫn muốn lách cách bàn phím, viết một điều gì đó cho báo Tết, dù chỉ dăm câu thơ hay mươi dòng tản văn nhỏ nhắn mà thôi. Chẳng phải vì nhuận bút, càng không phải vì danh tiếng, viết báo Tết, đơn giản để dỗ dành những kỷ niệm lên rêu, để khơi dậy những suối nguồn cảm xúc, để đánh dấu những chặng đường sắp đến và quan trọng nhất, là để được trẻ lại trong niềm khấp khởi đợi mong sau bao tháng ngày cằn khô, vô định. Bởi lẽ, ai đó từng nói đại ý rằng: “Điều đáng sợ nhất trên đời là không còn gì để chờ đợi”.
Lần nọ, online Facebook, đọc được bình luận của một nhà văn thẳng tính: “Năm nào cũng giống năm nào, báo Tết là thứ không màu, không mùi, không vị”. Vừa chạnh lòng, lại vừa giật mình. Mười đầu ngón tay đã đặt sẵn trên bàn phím, tôi băn khoăn tự hỏi: Nên viết thế nào để tác phẩm của mình không bị trở thành tờ – giấy – gói – xôi đây?
PHAN ĐỨC LỘC
Theo thegioitiepthi.vn
Hạnh phúc của em anh không thực hiện được
Tôi đã mơ thấy những ngày tháng có em bên cạnh sau này, nhưng có một nỗi sợ cứ lớn dần trong tôi, nỗi sợ về khoảng cách giữa em và tôi ngày càng lớn dần, vì con đường mà chúng tôi chọn khác nhau, em chọn một cuộc sống an yên, không muốn bấp bênh, tôi lại chọn một cuộc sống nay đây mai đó, chẳng thể cho em một chốn nghỉ chân.
***
Tôi gặp lại em vào một ngày trời đầy nắng...
Tôi ngồi bên ly cafe đã nguội từ lâu, cố gắng tập trung vào quyển sách tôi đang đọc dở, nhưng vẫn không tài nào rời được ánh nhìn của mình khỏi ô cửa sổ góc quán. Em ngồi đó, quay lưng về phía tôi, chiếc váy yếm bò em yêu thích không thể lẫn đi đâu được, mái tóc màu nâu hạt dẻ xoã tung trước ánh nắng rực rỡ.
Gấp sách lại, tôi quan sát em kĩ hơn. Đã bao lâu rồi nhỉ, kể từ ngày em biến mất khỏi cuộc đời tôi không một lời từ biệt? Một sáng mùa thu 3 năm trước, tôi trở về căn phòng của tôi và em sau một chuyến đi xa, em biến mất. Tôi đã cố tìm kiếm một manh mối để nhận ra em đã từng ở đây, nhưng chẳng còn gì. Quần áo đã được dọn sạch sẽ, bộ trang điểm thường ngày của em đã không còn ở cái bàn nhỏ cạnh đầu giường nữa, ngay cả đôi dép em hay mang thường ngày cũng được gói kỹ trong túi rác. Tôi không hiểu được lý do vì sao em bỏ rơi tôi. Tôi cũng không muốn hiểu.
Tôi chết lặng một vài phút như vậy, có lẽ đó là cảm giác bình thường của những người gặp lại người mình yêu. Nỗi nhớ em bắt đầu kéo về, bủa vây lấy tôi, nhấn chìm tôi ngay cả khi em đang ở đây. Tôi mấp máy gọi tên em rất nhiều lần, sao em không quay lại, em có nhận ra tôi chăng, sau nhiều năm như vậy, liệu khi gặp lại tôi, em có trao lại cho tôi nụ cười hiền mà tôi trót say mê? Lấy hết can đảm, tôi tiến lại gần cái bàn nhỏ nơi có ánh nắng đang chiếu vào, kéo ghế và ngồi lại. Vươn ra ngoài cửa sổ, trời đã ngả màu vàng nhạt và những ánh nắng bắt đầu dịu hơn, em quay đầu lại nhìn tôi, nhẹ nhàng cười. Em vẫn xinh như vậy, vẫn là má lúm đồng tiền duyên dáng mỗi khi em cười, vẫn thói quen hất nhẹ mái tóc mỗi khi em chào hỏi ai đó. "Anh không bận chứ?". "Không, em có muốn đi dạo với anh không?" - Tôi đề nghị.
Chúng tôi lướt qua những gian hàng bắt đầu lên đèn sáng rực rỡ. Tôi đưa tay ra và em nắm lấy tay tôi. Hôn nhẹ lên mái tóc em, tôi biết tôi còn yêu em đến nhường nào, dù sau khi em đi, tôi vẫn sống tốt cuộc sống của mình, vẫn có những mối quan hệ xã giao tốt đẹp, vẫn có những chuyến đi công tác ở khắp mọi miền, nhưng những ký ức về em vẫn sáng rực trong tôi, không cách nào xoá nhoà. "3 năm qua em ổn không?". "Em ổn, em đã tìm cho mình một công việc yêu thích, một căn hộ có ban công trồng thật nhiều hoa ở phía ngoại thành, và em nhớ anh." Em ngước lên nhìn tôi, và tôi biết qua ánh mắt ấy, em vẫn còn yêu tôi như những ngày xưa cũ. "Anh sắp có một chuyến công tác ở Tokyo, em sẽ đi với anh chứ?" Em mỉm cười.
Đêm ấy, tôi đưa em trở về căn hộ chúng tôi đã sống cùng nhau, cùng có những kỷ niệm đẹp đẽ một thời. Em nhìn xung quanh, như để tìm kiếm những gì còn sót lại khi em còn ở đây, hoặc cũng là để quen với những đồ vật mới tôi đã cố thay thế để ngôi nhà đỡ trống trải khi không có em. Rồi em nhìn tấm bản đồ treo trên tường, đã đính chi chít những nam châm, là những nơi tôi đã đặt chân qua trong suốt quãng thanh xuân của mình. Những chuyến đi dài tôi bỏ mặc em ở lại với căn hộ bé nhỏ của chúng tôi. Tôi ôm em lên giường, thì thầm vào tai em những lời ngọt ngào, cùng nhau chìm vào giấc ngủ dài.
Tôi đã mơ thấy những ngày tháng có em bên cạnh sau này, nhưng có một nỗi sợ cứ lớn dần trong tôi, nỗi sợ về khoảng cách giữa em và tôi ngày càng lớn dần, vì con đường mà chúng tôi chọn khác nhau, em chọn một cuộc sống an yên, không muốn bấp bênh, tôi lại chọn một cuộc sống nay đây mai đó, chẳng thể cho em một chốn nghỉ chân.
Sáng thức dậy, tôi thấy em đã rời đi, cùng một mảnh giấy được bỏ lại trên bàn: "Xin lỗi anh, em không thể... Hãy theo đuổi ước mơ của anh, em tin anh làm được."
Tôi nhận ra, dù có gặp lại em bao nhiêu lần, yêu em bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ làm tổn thương em bằng một cách cũ bấy nhiêu lần. Chúng tôi không thể ở bên nhau, không phải vì không thể. Dù chúng tôi có yêu nhau đến chết đi sống lại, thì lựa chọn của em với tôi cũng hoàn toàn khác, tôi mãi mãi không thể đem đến hạnh phúc mà em mong muốn, và yêu nhau thôi thì không đủ thay đổi được bản ngã vốn có của mỗi người.
Em yêu của tôi, chúc em tìm được người yêu em, mang lại hạnh phúc mà tôi không thể đến cho em.
Nguyễn Hà Trang
Theo blogradio.vn
Hí hửng bóc phong bì cưới dày cộp đêm tân hôn, bức ảnh rơi ra khiến tôi chết điếng Tôi đã từng nghĩ quá khứ chỉ nên là quá khứ nhưng giờ đây nhìn những bức ảnh này, chính tôi cũng không dám chắc mình có thể bỏ qua mọi thứ. Chúng tôi làm đám cưới sau gần 1 năm hẹn hò. Vừa vào công ty, anh đã chủ động xin số liên lạc của tôi để làm quen. Tôi khá bất...