Mùa xuân tình yêu của anh mãi ở lại
Anh yêu, vậy là năm mùa xuân chúng ta có nhau. Một nhưng cũng đủ để em hiểu rằng cuộc đời này thật sự có ý nghĩa khi em có anh song hành.
Năm năm, em có đủ thời gian để chiêm nghiệm thế nào là hạnh phúc của một gia đình dù niềm hạnh phúc đó không chỉ có thảm hoa mà còn có nỗi buồn thậm chí là giằng xé cả trong nghĩ suy.
Mùa xuân đầu tiên, tình yêu đối với em tràn ngập niềm chiến thắng, em đã có anh trong đời. Đó là chiến thắng được ranh giới giàu nghèo vốn đã từng định kiến cố hữu trong suy nghĩ của bố mẹ. Trong con mắt người đời, em trở thành một cô gái dũng cảm dám từ bỏ sang giàu để bước xuống sự nghèo khổ. Em cũng đã chiến thắng một cách vẻ vang trước thành kiến của bố mẹ về một cô gái thành thị tiểu thư khuê các nấu cơm chẳng chín quét nhà chẳng nên. Và có lẽ chiến thắng cơ bản nhất là em đã đẩy lùi được tất cả các cô gái trên đời để trong mắt anh em là một và chỉ một mà thôi. Ngày vu quy, em bỏ váy áo cưới trắng muốt như một công chúa để chỉ diện một chiếc áo dài màu hồng sánh vai cùng anh trên đường quê đất đỏ. Một đám cưới giản dị đến mức bạn bè thành phố về dự kháo nhau rằng không bằng một bữa sinh nhật của em trước đây. Họ cũng bảo rằng không thể hiểu được tình yêu là thứ gì mà khiến người ta có những phút giây điên rồ đến như thế.
Video đang HOT
Mùa xuân thứ hai, em bắt đầu hiểu được thế nào là hạnh phúc của một gia đình. Với em, trong những khoảnh khắc ấy nó chỉ được gói gọn trong hai chữ hy sinh. Điều đầu tiên em cảm nhận được sau một năm say trong mật ngọt của tình yêu là một thực tế để tồn tại một gia đình giống như bao gia đình khác. Tình yêu không chỉ đơn thuần mang màu hồng thuần khiết như màu áo cưới ban đầu. Em đã không thể thuyết phục được anh ra ở riêng để có được hẳn một tổ ấm chỉ riêng có hai chúng mình. Điều đó có nghĩa là mọi dự định của cuộc sống sau này của em hoàn toàn thay đổi. Nó không còn la một ngôi nhà đẹp được xây bằng tiền của bố mẹ em cho, trong đó đầy đủ tiện nghi không khác gì thành phố. Em chỉ ngày hai buổi làm cô giáo trường làng rồi lo cơm nước chờ anh cũng sau một ngày lên lớp trở về. Thế giới chỉ có anh và em, bài vở, trường lớp và học sinh. Tất cả những thứ ấy đã hoàn toàn sụp đổ. Anh nói rằng anh là con cả trong gia đình nên còn phải lo cho các em đỡ cha mẹ già, rằng anh không thể ích kỷ hưởng sự sung sướng một mình trong khi người thân vẫn còn lam lũ. Thế là thay vì một ngôi nhà riêng em lại phải sống cùng anh trong một ngôi nhà nhỏ mà có đến tận gần chục con người trong đó. Bao nhiêu quần áo thời trang, giày dép cao guốc nhọn nằm gần như mốc trong tủ vì hình như em không có lấy một thời điểm thích hợp để mặc chúng. Thay vì cùng anh nghỉ ngơi sau một ngày lên lớp mệt mỏi, em lại phải cùng ra đồng phụ mọi người. Bỗng nhiên em trở nên nhem nhuốc, và quê mùa hơn bao giờ hết. Mệt mỏi và có cái gì xen kẽ nỗi chán nản dâng trào mỗi khi em nghĩ về thế giới của mình trước kia. Nhưng thật lạ dẫu vất vả, chán nản như thế nhưng trong em chưa bao giờ xuất hiện một ý nghĩ là sẽ từ bỏ cuộc sống này. Hình như sau những nỗi niềm ấy, anh luôn bên em giúp cho em hiểu rằng hạnh phúc muốn được vẹn toàn nó cũng cần sự hy sinh trong đó.
Mùa xuân thứ ba, em là mẹ. Đây là thời gian em mang trong mình nhiều nỗi niềm buồn vui lẫn lộn. Bây giờ thì em đã hiểu tại sao ngày đó bố mẹ lại nhất quyết cản trở tình yêu của chúng mình. Em cũng đã thấm thía tại sao trước đây bố mẹ anh luôn phản đối cô dâu tiểu thư khuê các như em. Đơn giản chỉ một điều rằng bố mẹ anh cũng như em đều không muốn con mình phải khổ. Thật lạ dẫu sinh con ra trong nghèo khó hay sang giàu thì các bậc làm cha mẹ đều mong muốn con mình có được cuộc sống sung sướng an nhàn. Niềm hạnh phúc khi có con bên mình và tình yêu không bao giờ đổi thay của anh đã làm cho em quên dần đi những vất vả lo toan của cuộc sống hàng ngày.
Mùa xuân thứ tư, con ngày một dần lớn lên cũng đồng nghĩa với những khó khăn mới ra đời. Anh từ chối mọi sự giúp đỡ từ bố mẹ em. Anh vẫn nhẹ nhàng an ủi em rằng một ngày nào đó anh sẽ tự tay xây dựng cho mẹ con em một ngôi nhà bằng chính sức của mình, rằng anh muốn làm một người chồng người bố thật xứng đáng với vợ và con. Thật lòng từ trong sâu thẳm đôi khi em cảm thấy mệt mỏi đến cùng kiệt và buồn vì sự sĩ diện hão của anh. Nhưng anh đã dần dần làm vơi đi nỗi niềm ấy khi luôn sát cánh bên em, làm cho em hiểu rằng trong cuộc chiến này em không hề đơn độc.
Mùa xuân thứ năm. Giờ thì em đã đàng hoàng là một cô dâu trưởng mẫu mực đảm đang, một chị dâu được em chồng kính nể và một cô giáo điển hình tốt của trường. Thật lòng khi nhìn lại thành quả của ngày hôm nay, em không khỏi ngạc nhiên với chính bản thân mình. Tại sao từ một cô tiểu thư khuê các em lại có thể từ bỏ mọi thứ để rồi làm nên được những điều kỳ diệu như thế. Tất cả là nhờ anh đấy, một nửa cuộc đời của em ạ. Em đã không hề cảm thấy nuối tiếc khi phải rời xa bồn tắm sang trọng, những tiệm gội đầu xa xỉ để tắm trong một nhà tắm đơn giản do anh làm nên. Trong đó, em được chính tay anh dội từng gáo nước lá thơm để gội đầu. Hạnh phúc chỉ giản đơn thế thôi nhưng đã làm cho em mãn nguyện.
Bây giờ em cũng đã có một ngôi nhà do chính công sức của mình góp dựng lên. Dẫu ngôi nhà ấy không được như ngôi nhà ngôi nhà mà người đời hằng mong ước. Nhưng ở đây em đã có đủ mọi thứ em cần. Đó là một mái ấm êm đềm cùng một tình yêu thánh thiện đầy sự hy sinh cho nhau. Mùa xuân lại về, mùa xuân sẽ lại ra đi nhưng em biết trong tim mình mùa xuân tình yêu của anh sẽ mãi mãi ở lại.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không quên được anh
Đã 10 năm em không có suy nghĩ là muốn gặp lại anh. Nhưng từ lúc quyết định kết hôn là em không thể dứt bỏ suy nghĩ ấy. Lúc quen anh, em vẫn còn quá non nớt và không hiểu nhiều chuyện.
Lúc đấy em tự nhủ với mình là tuy rất yêu anh, nhưng nếu làm vợ anh thì có lẽ sẽ khổ tâm lắm. Lần cuối cùng gặp anh, anh không hề có dấu hiệu gì níu kéo em cả. Mà anh có bao giờ níu kéo ai đâu? 10 năm trôi qua thật mau. Em bây giờ đã không còn nhỏ dại như trước. Em đã trải qua bao nhiêu chuyện, học hỏi rất nhiều ở đời và trở thành 1 người cứng rắn, và lạnh lùng. Không biết em trở thành lạnh lùng từ lúc nào, nhưng gặp ai, em cũng nghĩ tới anh, và đã khép kín lại con tim mình. Em chưa hề dứt bỏ được hình ảnh của anh trong tim, nhưng em vẫn cố gắng giữ lấy lý trí của mình. Em còn nhớ lúc anh sắp lấy vợ, con tim em tan nát. Tất cả mọi thứ trước mắt như vô nghĩa. Em bắt đầu chán dần cuộc sống và không thấy được những thứ tốt lành của mọi sự trong đời. Nhưng em vẫn sống, và đã cố gắng sống cho riêng mình.
Em trở nên ích kỷ, và chỉ suy nghĩ cho bản thân mình thôi. Em đã dẫm lên rất nhiều con tim mà không thấy tiếc nuối. Nhiều lúc chính em cũng không biết tại sao mình làm vậy. Người yêu em bây giờ, anh ta gần như là 1 người chồng mẫu mực và rất yêu thương em. Khi 2 đứa mới quen nhau, cả hơn 3 năm đầu, em nhớ anh vô vàn. Tại sao hình ảnh của anh vẫn day dứt con tim em? Trước mặt em là 1 người mà ai cũng nói là em rất may mắn khi có được. Nhưng em chỉ nhớ tới anh. Sau 6 năm dài và nhiều lần cầu hôn, em đã quyết định lấy anh ấy làm chồng. Nhưng em lại muốn gặp anh. Em hy vọng gì khi gặp anh nhỉ? Gặp lại anh, em vừa vui vừa sợ. Sợ đến run cả tay chân. Anh vẫn như trước. Vẫn ánh mắt đa tình, vẫn nụ cười nhếch mép rất đểu nhưng rất có duyên. Tất cả các cảm giác yêu lúc trước đều trở về khi em nghĩ là đã là quá khứ. Em nghĩ em thật cứng rắn nhưng đã mềm nhũn khi đứng trước mặt anh. Và khi bàn tay anh đặt lên vai thì em đã không thể đứng vững nữa. Cả đêm anh nhìn em, như là tìm kiếm 1 cái gì đó của quá khứ. Khi anh hôn em, em đã không còn biết gì nữa, và em đã bất chấp tất cả để được có anh lúc ấy. Em vẫn yêu anh. Đó là sự thật không thể phủ nhận được. Cảm giác của anh với em ra sao, anh không cần phải nói em cũng cảm nhận được qua cử chỉ và ánh mắt của anh. Cả 1 thời gian ấy em quấn quýt bên anh, em cảm nhận được 1 hạnh phúc mà đã lâu rồi em không có. Nhớ lại mình như lúc trước, anh chở em đi chơi, đi ăn những món lạ, đi nghe nhạc... Khi em không thể giấu anh là em sắp lấy chồng, không biết cảm giác của anh lúc đấy ra sao, nhưng em thì rất đau. Em chỉ muốn anh ôm em, nói anh muốn em mãi mãi là của riêng anh, và em sẽ làm như vậy. Nhưng anh không nói. Anh chỉ ôm em.
Anh biết em sắp lấy người em không yêu, nhưng sao anh không cản? Anh biết em có thể quay lưng lại với mọi thứ chỉ để được yêu anh thôi. Anh nói anh không muốn làm người ích kỷ. Anh không muốn em hối hận sau này. Phút cuối cùng bên nhau, em muốn anh giữ em lại và không cho em đi, nhưng anh đã chúc em 1 cuộc đời thật đẹp và hạnh phúc. Em hỏi anh có yêu em không? Anh chỉ nhìn em trong im lặng, vuốt tóc em và hôn lên trán. Và 1 lần nữa, anh đã không níu kéo. Em bước đi mà lòng nặng trĩu, con tim như muốn ngừng đập, và đôi chân thật mỏi, thời gian như đứng lại. Em quay lại nhìn anh lần cuối, nhưng nước mắt đã làm nhòa đi những gì trước mắt. Vô vọng. Anh đã có gia đình, và em sắp lên xe hoa. Cám ơn anh đã cho em những giây phút để được yêu và hạnh phúc. Những môi hôn nồng nàn, và vòng tay âu yếm. Con tim em mãi mãi thuộc về anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cảm giác khi không còn anh trong đời Đến bây giờ thì mọi chuyện cũng đã qua. Nhưng có lẽ chưa bao giờ em phải trải qua cảm giác khó khăn và hoảng loạn đến vậy. Chỉ cần nghĩ lại thôi là em vẫn có thể cảm nhận được rất rõ từng giờ, từng phút của sự mỏi mòn, của sự tuyệt vọng và của sự chán chường và em vẫn...