Mưa và nỗi nhớ khôn nguôi
Chiều nay mưa rơi, có một cô gái nhỏ lang thang trong mưa mà miên man những nghĩ suy về chuyện tình của trời và đất. Mưa nhỏ nhưng đủ để ướt, đủ để lạnh, và đủ để nhớ về một góc phố thân quen…
Mưa! Chiều Hà Nội lại nhạt nhòa trong làn mưa trắng xóa…
Mưa trong mắt ai đó đơn giản chỉ là những sợi tơ nối liền trời và đất. Dẫu có lúc thưa, lúc nhặt, lúc êm dịu, lúc mạnh mẽ, lúc chán chường, mệt mỏi, lúc sôi nổi, nhiệt tình… thì sợi tơ ấy vẫn chứa đựng biết bao điều cần nói và sâu lắng những tâm tình…
Khoảng cách giữa trời và đất là bao xa? Có người bảo chỉ là một gang tay nhưng cũng có người lắc đầu rằng, khoảng cách đó phải đo bằng thời gian và một đời người chỉ là một phần rất nhỏ, rất nhỏ trong cái khoảng cách thời gian ấy. Riêng với một người, đó là khoảng cách đủ để mưa chuyển tải hết những gì đất và trời cần nói với nhau mà thôi.
Có những ngày mưa dầm đến não nề, những sợi mưa bay lả lơi trong gió lạnh không biết mệt mỏi. Có gì lạ đâu vì chẳng qua trời đất đang cần thêm thời gian để giải bày nỗi nhớ sau bao ngày xa cách.
Rồi những trận mưa rào, đến thật nhanh và đi cũng thật nhanh, người ta chỉ kịp nhận ra rằng có một trận mưa vừa kéo qua nhờ góc phố vẫn còn loang loáng nước rồi hiểu rằng, những giận hờn giữa đất và trời đã không còn nữa, họ gặp nhau rồi nhanh chóng trở về với cuộc sống riêng, dẫu trong cái chia tay ấy chứa đựng bao luyến lưu.
Và mưa không chỉ là chứng nhân mà còn là một sợi dây liên lạc không thể thiếu trong mối tình cách trở giữa đất – trời. Những ngày không mưa, trời đất cháy bỏng một nỗi nhớ quay quắt và chông chênh trong sự xa vắng không bến không bờ. Rồi mưa về, nỗi nhớ vỡ òa, cuốn trôi hết tất cả khoảng cách, chỉ còn lại tiếng cười tí tách của mưa mà thôi.
Chiều nay mưa rơi, có một cô gái nhỏ lang thang trong mưa mà miên man những nghĩ suy về chuyện tình của trời và đất. Mưa nhỏ nhưng đủ để ướt, đủ để lạnh, và đủ để nhớ về một góc phố thân quen… Nơi góc phố ấy, con đường ấy họ đã có bao kỷ niệm. Nơi ấy phố vẫn tấp nập, ồn ào, tiếng xe át cả mưa rơi.
***
Cô gặp anh vào một tối đông lạnh giá. Lúc mà những chuyến xe buýt cuối cùng đã đi qua, cô chỉ biết ngồi xòa nắm hai bàn tay để bớt đi cái rét cắt da cắt thịt của đông Hà Nội.
Ngày cuối cùng đi dạy học của một cô sinh viên năm cuối, lương bị nợ, cậu trò nhỏ nghịch ngợm té nước lên người ướt sũng, cô chỉ biết nước mắt ngắn dài đi bộ ra bến xe buýt về phòng trọ. Còn đúng 3 nghìn đồng trong người để trả vé xe, nhưng chuyến xe cuối cùng đã đi qua, tất cả lại rơi vào bế tắc.
Đúng lúc cô chuẩn bị đứng dậy bước đi thì một giọng trầm ấm vang lên:
Video đang HOT
- Em về đâu lên xe anh đèo về?
Cô giật mình ngoái đầu lại. Một chàng trai tuấn tú nở nụ cười tươi tắn. Cô gượng mỉm cười nhưng không dám đáp lại. Một nỗi lo lắng xâm chiếm tâm trạng cô. “Từ đây về nhà cũng gần 6 cây số, hay là mình đi nhờ xe. Nhưng. Nhỡ gặp phải kẻ xấu thì sao? Nhỡ đi giữa đường anh ta giở trò thì sao? Nhỡ đâu anh ta là kẻ cướp?…”
Cô bước nhanh như muốn chạy trốn khỏi ánh nhìn của người con trai đó. Nhưng càng đi, người đó càng tiến đến gần. Giọng nói trầm ấm lại vang lên:
- Anh chỉ lấy giá rẻ thôi, không đắt đâu mà em sợ.
À, hóa ra là xe ôm, thôi thì lên xe về mượn tạm tiền đứa em cùng phòng để trả vậy – Cô tự trấn an lòng mình. Cô trả lời đặc giọng xứ Nghệ: “Rứa nhờ anh đèo tui về ngõ số 114, đường Chùa Láng nhá”.
Chàng trai cười lớn rồi nói: “Hóa ra cùng quê cả. Lên xe đi em”.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Anh học An ninh năm cuối và cuối tuần mượn xe anh trai chạy xe kiếm thêm, còn cô cũng đang năm 4 trường Ngoại giao. Những câu chuyện xã giao không đầu không cuối về bạn bè xứ Nghệ càng khiến họ thêm gần nhau hơn.
Rồi những lần liên lạc, hẹn gặp sau đó khiến tình cảm của hai người lớn dần lên. Nhưng hai người chỉ thầm giữ tình cảm trong lòng không nói ra vì một mục tiêu chung lúc đó là có công ăn việc làm ổn định.
Một năm sau ra trường, anh được phân công vào làm ở bộ còn cô cũng được nhận vào làm biên dịch viên ở một tờ báo lớn. Một buổi tối đúng ngày sinh nhật của cô, anh đã lãng mạn tỏ tình và cả hai hạnh phúc cảm nhận tình cảm thiêng liêng mà bấy lâu gìn giữ, kìm nén.
Thế nhưng, niềm hạnh phúc chớm nở đó không được bao lâu thì anh nhận quyết định công tác xa 2 năm. Ngày chia xa cô cố nén lòng mình chuyện trờ cười tươi để anh đi nhưng tối về, một mình cô nức nở.
Những ngày tháng xa người yêu, mỗi tối cuối tuần khi các cặp uyên ương khác bên nhau, cô lại một mình lái xe đi khắp phố phường. Cô – một cô gái nhỏ có sở thích lạ kỳ – lái xe một mình dạo phố trong mưa. Mưa có thể giúp cô xóa đi những nỗi muộn phiền trong lòng và mở ra những hi vọng mới. Cô xòa tay đón mưa rơi và thường cười một mình khiến bao người đi đường tò mò, nhìn với ánh mắt kỳ quặc.
Với cô, dạo phố một mình, ngắm mưa rơi cũng là niềm hạnh phúc khi vừa có thể cảm nhận được khoảng riêng trong lòng mình, vừa được ngắm phố xá, người qua lại và quên đi nỗi nhớ anh…
Đông đến, xuân sang, hè về… một mình cô thầm lặng trong cảm giác nhớ nhung và luôn mỉm cười mỗi khi chuyện trò cùng anh qua điện thoại hay chat webcam. Hai người chỉ biết nhìn nhau, thầm lặng và mong chờ đến ngày trở về.
Những ngày lễ, anh vẫn âm thầm gửi tặng cô những món quà đặc biệt chỉ hai người mới hiểu. Cô vẫn thế, vẫn một mình dạo ngắm phố phường, dòng người qua lại và một mình cảm nhận… Nhìn các đôi tình nhân bên nhau những ngày đó, nhiều lần nước mắt cô lưng tròng và tủi thân. Nhưng đúng những lúc đó, anh luôn tạo sự bất ngờ cho cô. Tiếng chuông điện thoại báo một số lạ:
- Chào em, có phải em là Minh không? Em ra ngõ có người gửi quà nhé.
Và đến khi cầm tấm thiệp chúc mừng của anh trong tay: “Ngốc à, đừng buồn vì anh không ở bên cạnh em lúc này nhé. Hãy luôn cười tươi chờ ngày anh về bên em ngốc yêu nha”. Cô òa khóc vội gọi điện cho anh.
Mặc những trò tán tỉnh của mấy anh chàng không ít lần dèm pha sự xa xôi, cách trở của hai người, cô cứ vậy, vẫn một mình đi về chờ đợi anh.
Không ít lần hai người hiểu lầm cãi nhau, không liên lạc đến mấy tuần liền. Đã bao lần Linh – kẻ thứ ba, cô gái học cùng trường và thầm yêu trộm anh cố tình chia rẽ tình cảm của hai người. Cô ta học sau anh một khóa, ngang bằng tuổi cô và từng tới dự sinh nhật anh. Gặp cô, dù luôn cố tỏ vẻ thân thiện, mỉm cười nhưng nhìn vào ánh mắt thoáng vẻ ghen ghét đó cô luôn linh tính điều không lành.
Những tin nhắn hỏi thăm xã giao bạn bè qua, cô ta bắt đầu kể lể về thời gian anh còn học tập tại trường. Những câu chuyện nửa vời về anh và những cô bạn gái đồng hương từng trải qua tại trường khiến cô không kìm nén được lòng. Cô giận dữ gọi điện chất vấn:
- Anh có chuyện gì còn che giấu em phải không? Ngày xưa, anh có gây ra lỗi lầm gì với chị Hạnh không?
Nhưng ngược với suy tính của cô, anh lạnh lùng không giải thích, không động viên mà chỉ trách mắng:
- Sao em nhỏ nhặt thế. Đúng là đàn bà. Đã không biết đường động viên tôi công tác còn hay ghen bóng gió, tò mò chuyện quá khứ! Đã thế thì nên suy nghĩ lại đi!
Cô tức tối dập máy rồi khóc nức nở. Một ngày, hai ngày rồi hai tuần liền trôi qua, cô và anh đều im lặng không liên lạc. Khoảng cách xa xôi càng khiến cô hoang mang, chán chường. Nhưng những lúc cô yếu đuối nhất, muốn buông xuôi tất cả thì anh lại chủ động gọi điện.
Khoảnh khắc cô bắt máy, cả hai im lặng không nói gì. Cô òa khóc nức nở và anh lại dỗ dành… Hạnh chỉ là bạn đồng hương, hồi đi học các anh em trong trường vẫn thường giúp đỡ nhau như thế chứ có gì đâu. Em đừng nghe những lời Linh nói, anh từng nói chuyện với em còn gì. Linh có tình cảm với anh nhưng anh không thích…
Và cứ thế, tình yêu của cô và anh càng nảy nở, cô càng thêm động lực chờ đợi.
***
Chiều nay mưa lại rơi. Có người một mình đi trong mưa và thầm mong được xoa dịu nỗi nhớ, phai nhòa khoảng cách… Nhớ…
Theo VNE
Nhường cho vợ "trái ngọt"
Giơ thi anh thây em hoan toan co ly khi đa kiên tri bao vê quan điêm cua minh. Em luôn day cac con đi đâu, lam gi, ăn uông bât cư thư gi cung phai nhơ đên ông ba, cha me.
Co môt cai banh, em cung căt ra bao con đê phân cho ba du chi la môt miêng nho. Lên ban ăn, trươc khi găp thưc ăn cho con, bao giơ em cung găp bo vao chen anh trươc.
Em bao phai day con thao ăn, biêt nghi tơi ngươi khac. Song, anh thi lai hay căn nhăn: "Co môt chut xiu, ăn không dinh kẽ răng ma đê phân lam chi?". Anh noi như vây la vi thương con, muôn nhin miêng cho con. Hôi đo nha ngheo, bưa ăn co gi đâu ma phai chưa, phai đê, phai nhương nhin qua lai cho mât công?
Thê nhưng, em vân không cho phep con đung đên phân ăn đa đê danh cho ba hay ông ba nôi. Đôi khi anh rât bưc minh vi sư may moc đo nhưng em vân kiên tri thuyêt phuc: "Phai day con biêt chưa, biêt đê tư nho anh a. Nêu không, sau nay con cai lơn lên, chung se rât ich ky, chi biêt nghi đên ban thân chư không nghi đên nhưng ngươi xung quanh".
Cho đên khi anh sang nha ba con, ban be va tân măt chưng kiên canh con chau ăn hôn, không biêt chưa, biêt đê, lên ban ăn co miêng ngon chăng biêt nhương nhin, anh mơi nghi la em co ly. (ảnh minh họa)
Em đi đâu vê, co cai banh ngon vân bao con mang lên cho ông ba măc chúng thom them. Lên ban ăn, miêng ngon nhât vân la đê cho ông ba va ba. Con lơn lên môt ti, co dip tu tâp ban be vui chơi, bay chuyên nâu nương, em vân dăn do nâu xong phai lây riêng phân cho ba rôi mơi đươc ăn uông... Em đung la bao thu!
Cho đên khi anh sang nha ba con, ban be va tân măt chưng kiên canh con chau ăn hôn, không biêt chưa, biêt đê, lên ban ăn co miêng ngon chăng biêt nhương nhin, anh mơi nghi la em co ly. Nghe ban be than phiên vê con cai cua ho, anh cang nê em hơn. Trong chuyên nay, em đa đung hoan toan. Anh rât tư hao vê con cai cua minh khi chung hiêu thuân, biêt kinh trên nhương dươi. Trai ngot nay, anh xin nhương ca cho em...
Theo VNE
Đã ở nhà con rể còn không biết điều! Thắng chỉ vào mặt mẹ tôi và nói như vậy khi hai người xảy ra xích mích. Chồng tôi, trước giờ anh không phải là người cục tính, thậm chí còn hiền lành, nhút nhát. Anh nói với mẹ tôi những lời đó thực sự khiến tôi sốc. Nhưng thân làm con gái của mẹ, tôi cũng không phản ứng gì vì tôi...