Mưa trong miền nhớ của tôi
Giá như không có những hao hụt tàn phai theo tháng năm. Giá như người đi kẻ ở trở nên vô tình, không nhớ về nhau. Phải chi cuộc sống đừng níu giữ mà buông tình yêu thì hay biết mấy…
Nắng đã nhuộm vàng trên những tán cây, cơn gió thổi đung đưa chùm hoa phượng nở đỏ thắm nơi góc sân trường khiến tôi không thể không ngoái đầu nhìn lại. Mới đó mà sao đã đến Hạ rồi.
Bầu trời đang trong xanh, cơn mưa rào chợt đến, đột ngột trong ngỡ ngàng. Chẳng hiểu sao tôi lại thích ngắm cảnh vật qua màn mưa đến thế. Đưa tay hứng những giọt mưa lạnh mát như hứng miền kí ức. Cảnh vật thật xanh tươi lung linh dưới ánh cầu vồng tuyệt đẹp. Phải chăng thiên nhên cũng đang đồng điệu với cảm xúc của con người. Hình vòng cung bảy sắc sáng lên, rực rỡ cuối chân trời khi cảnh vật còn ươn ướt. Những sắc màu ấy đã theo chân tôi vào trong những giấc mơ dịu êm của một miền thương nhớ.
Ảnh minh họa: phim The Classic.
Những cơn mưa mùa Hạ thường đến rất bất ngờ và đi trong vội vã, đổ xuống tầm tã rồi tạnh rất nhanh. Chẳng lâm râm, ảm đạm như mưa mùa Đông lạnh lẽo, u ám. Chẳng lất phất, nhẹ nhàng, mơn man, ấm áp như mưa Xuân. Không tí tách, khe khẽ như mưa Thu dịu dàng. Mưa mùa Hạ nghe như vụn vỡ, ào ạt đến chói tai bỗng chốc giai điệu đường phố rộn ràng.
Mưa luôn mang đến cảm xúc yếu mềm chênh chao trong miền nhớ. Bên hiên nhà có hai người tình cờ vào trú mưa đứng sát và nhau để mưa khỏi ướt. Họ mỉm cười, nhìn nhau hạnh phúc. Tôi lại nghĩ về nay xưa… “Góc phố này ta từng quen nhau…” có ai đi dưới mưa mà không nhớ đến tình yêu làm day dứt tâm hồn? Cũng góc phố ấy, cũng hàng hiên ấy ai từng sánh vai cùng nhau cũng bởi ánh nhìn hạnh phúc.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: phim The Classic.
Giá như không có những hao hụt tàn phai theo tháng năm. Giá như người đi kẻ ở trở nên vô tình, không nhớ về nhau. Phải chi cuộc sống đừng níu giữ mà buông tình yêu thì hay biết mấy… để lại sau lưng ánh mắt hụt hẫng, niềm thương một thời.
Nụ cười hạnh phúc ta đã từng bắt gặp một lần rồi nhớ mãi. Có niềm vui, hạnh phúc cũng có nỗi buồn, khổ đau như nắng cũng cần có mưa để xoa dịu, diều cần có gió để bay cao. Trên con đường ta bước, những khúc rẽ quanh co cảm thấy cô đơn lạc lõng, ta nhớ lại nụ cười ấy mà thổi bùng lên ngọn lửa hi vọng, tâm hồn sẽ bình yên, hạnh phúc ngự trị thật ngọt ngào.
Ảnh minh họa: phim The Classic.
Mưa lại đến, ta lại đứng dưới hàng hiên để nhớ lại nụ cười hạnh phúc ấy! Ta đã hẹn rồi một mùa mưa. Cảm ơn nụ cười ấy đã cho ta kí ức đẹp một thời. Ta đã từng đi chung con đường, đã từng đưa tay hứng giọt nước mưa mà tiếng cười giòn tan làm khuấy động cả không gian. Mưa bất chợt đến để ta cảm thấy nhớ. Lời hẹn xưa có ai lỗi hẹn không nào? Thầm nhắc khẽ như chạm vào nỗi nhớ: Ấy ơi, một thời hạnh phúc đã lên ngôi. Bên hàng hiên vẫn hai ánh mắt trao nhau thật rạng ngời…
Theo hoahoctro.vn
Có một sợ hãi gọi là mất nhau có một niềm đau đã thành dĩ vãng
Đến một ngày khi nước mắt đã cạn những tro tàn của tình yêu cũng bay về phía xa. Thì anh sẽ trở thành một miền kí ức nhạt màu trong tim em.
Chẳng ai có thể quên được một người đã từng là tất cả nhưng thời gian trôi đi mọi hình ảnh cũng không còn rõ nét như phút ban đầu. Cùng là nỗi đau đó ngày hôm trước vẫn rỉ máu nhưng đến một lúc nào đó sẽ trở thành vết sẹo mà thôi.
Cô đứng ngoài cửa nghe thấy hết những lời mọi người nói nhưng mới đến nửa câu chuyện cô đã khuỵu xuống. Cô bóp chặt tim mình lại để không cảm thấy đau đớn, cô ngăn tiếng khóc thảng thốt trực chờ òa vỡ. Cô vội vàng chạy đi nước mắt nhạt nhòa khiến cô không nhìn rõ những cảnh vật trước mắt.
Từng lời nói vẫn văng vẳng bên tai: "Đừng để nó biết anh ta quyết định quay lại với người cũ và chuẩn bị kết hôn. Cứ để nó hận vì anh ta ra đi không nói lời nào như vậy sẽ tốt hơn". Cô tự hỏi mình liệu rằng cô có thể hận anh không, cho dù anh có đối xử tệ với cô đến thế nào cô cũng không thể hận nổi.
Cô trở về nhà nhốt mình trong căn phòng tối om. Cô tắt điện thoại không để ai tìm được, cô khóa chặt cửa mặc kệ những tiếng gọi ở bên ngoài. Cô đã quá mệt sau một thời gian dài phải gắng gượng, có lẽ cô không thật sự mạnh mẽ như vẻ gai góc bên ngoài.
Cô đốt hết bao thuốc này đến bao thuốc khác, vị đắng của rượu còn đọng nguyên trên đầu môi, trên tay cô chằng chịt những vết rạch ngang dọc rướm máu, mái tóc cũng bị cắt ngắn hơn. Dường như nỗi đau thể xác sẽ giúp xoa dịu nỗi đau tinh thần, cả thế giới chìm trong im lặng và bóng tối như vậy cũng tốt, ít nhất không ai thấy sự thảm hại lúc này của cô.
Những tia nắng đầu tiên len lỏi qua ô cửa sổ, cô khó nhọc nhấc cánh tay lên hứng từng giọt nắng vàng ngọt rồi khẽ nở nụ cười. Hai hàng mi vẫn ướt đẫm vì ngay cả trong cơn mơ cô cũng không ngừng khóc.
Nhưng cô đã tự hứa với mình khi bình minh lên cô sẽ lại bước tiếp trên con đường không có anh. Anh không đáng để cô phải khóc càng không đáng với tình yêu của cô. Tự soi mình trong gương cô bật cười khi suýt nữa chẳng nhận ra bản thân, đôi mắt lại buồn hơn, khóe miệng lại xịu xuống... Hóa ra cũng có lúc cô chẳng còn lạc quan, yêu đời được.
Cô ngâm mình trong bồn nước nóng, chải lại mái tóc rối bù, mặc lên người bộ váy trắng nhẹ nhàng. Ngay khi cô mở cửa bước ra, đã thấy anh ngồi ngay đó có lẽ anh đã chờ cô suốt mấy ngày qua.
Hai ánh mắt bắt gặp nhau nhưng không ai biết mở lời thế nào. Cô hỏi anh sao lại đến đây chẳng phải anh đã cố bỏ đi để cô không tìm được. Anh khó khăn đứng dậy đối diện với cô: "Em đừng làm người khác lo lắng nữa được không?". Cô lạnh nhạt trả lời: "Em không chết nên anh đừng lo...". Cô chưa nói xong anh đã chen ngang: "Anh muốn đến để nói một lời rõ ràng với em chúng ta kết thúc rồi".
Cô nhếch miệng cười còn không buồn liếc qua anh: "Em và anh chưa bao giờ bắt đầu nên đừng nói kết thúc, bây giờ anh cũng chỉ là một phần kí ức sẽ dần phai nhạt thôi". Cô bước đi bỏ mặc anh đứng đó, cô không khóc cũng không đau lòng vì tất cả đã bị bỏ lại từ lúc anh rời xa.
Theo ilike.com.vn
Mình hết duyên rồi em có cần đau lòng nữa không? Đã từng có lúc anh là tất cả trong em, là ánh mắt, là bờ môi, là nụ cười. Đã từng có lúc tình yêu của anh phủ đỏ trái tim em nhưng rồi... Vào một chiều lộng gió em đã buông tay anh trả lại cho anh toàn bộ những yêu thương em còn vay mượn, vì em không muốn mối lương...