Mùa thu và tuổi 30
Tuổi 30, ta đã sống 10.950 ngày, 1/2 cuộc đời, 1/3 thế kỉ, gần 1/200 nền văn hiến nước nhà, vó câu vẫn ngạo nghễ chạy qua tuổi 30. Ticktack…ticktack..ta đã đi qua 30 xuân, 30 hạ, 30 đông và 30 thu, 30 mùa nắng mưa… và thấy tuổi 30 vẫn nồng nàn, vẫn cháy bỏng những ước mơ.
Lá thu xao xác như khúc ca của mùa! Khi làn gió heo may hôn nhẹ vào những chiếc lá, nó dường như tan đi trong cái giật mình rồi chao nghiêng khe khẽ…làn gió heo may cũng khẽ lướt qua mái tóc mềm mại của người thiếu nữ. Lúc đó ta cũng bất giác giật mình, đứng lặng “ Mùa Thu !”.
Thu không xanh non mướt mát như chị gái mùa xuân của mình mà người em ấy khoác lên mình bộ áo vàng-một màu vàng kì diệu. Màu vàng ấy làm chênh chao bao trái tim, màu vàng ấy làm mọi thứ lắng xuống, tan ra trong sự bình yên, nhẹ nhàng. Đi giữa thu, thấy lòng hoang hoải nhiều hơn khi ta đã ở tuổi 30!
Tuổi 30, ta đã sống 10.950 ngày, 1/2 cuộc đời, 1/3 thế kỉ, gần 1/200 nền văn hiến nước nhà, vó câu vẫn ngạo nghễ chạy qua tuổi 30.Ticktack…ticktack..ta đã đi qua 30 xuân, 30 hạ, 30 đông và 30 thu, 30 mùa nắng mưa… và thấy tuổi 30 vẫn nồng nàn, vẫn cháy bỏng những ước mơ.
Nhưng không còn là trẻ con nữa nên tuổi 30 thấy lòng mênh mang quá!
Video đang HOT
Tuổi 30 thấy con đường mình đi không rộng thênh thang như khi ở tuổi 20 nữa mà thấy nó dài vô tận, sâu thăm thẳm, kéo theo bên mình bao nỗi mông lung. Tuổi 30, suy nghĩ không còn bồng bột, nỗi nhớ thương vì thế cũng dày hơn. Có nỗi nhớ về tuổi thơ, có nỗi nhớ về người bạn cũ, có nỗi nhớ về khoảnh khắc lần đầu rung động nỗi yêu thương…những nỗi nhớ ấy cứ đong đầy, cứ khắc khoải khiến cho những trống trải của hiện tại bị nỗi nhớ lấp đầy. Và tuổi 30, giọt nước mắt cũng sẽ lăn nhanh hơn để rồi khô mau,nén lại và cười và đi tiếp!
Mặc kệ ta tuổi 30, nắng và gió vẫn cứ miên man trên những hàng cây để rồi ta chợt thấy cuộc sống không hề mệt mỏi như ta tưởng. Ngồi nhâm nhi một ly cà phê, nhìn qua ô cửa màu nâu thấy mình đang trôi xa hơn những ngày qua, thấy cuộc sống có rất nhiều điều để ta cảm nhận. Ta thường gọi cuộc sống bằng hai từ “hối hả” mà không biết rằng cuộc sống vẫn dịu dàng và bình yên, gần gũi và thân thương đến lạ kì.
Qua ô cửa màu nâu thấy những cánh đồng tít tắp, những ngọn gió đang mang đến cho ta hương mạ non. Cứ thế, qua ô cửa màu nâu ấy ta thấy những em bé đang tung tăng giữa thu để thực hiện khát vọng đến trường. Cứ thế, qua ô cửa màu nâu ấy ta thấy những người con gái đang nhẹ nhàng trao những bông cúc vàng cho những người muốn nhuộm không gian thu bằng sắc vàng rực rỡ.Cứ thế, qua ô của màu nâu ta bắt gặp một ánh mắt nhìn da diết…Và cứ thế, qua ô cửa màu nâu ta thấy bao điều giản dị nhưng đầy ắp tin yêu …
Ta nghiêng mình nhìn những giọt mưa thu đang tí tách, thấy những hạt mưa ấy tròn xoe như đôi mắt của một người đang mỉm cười hạnh phúc. Vì thế, mặc kệ những ánh mắt dò xét,mặc kệ những cách quan tâm giả tạo, mặc kệ những bon chen…ta vẫn sống trọn vẹn cho tuổi 30, cho 24 giờ của ngày hôm nay…
Trên con đường ta đi, nhiều khi ta không dám ngoảnh nhìn về phía sau nhưng không gian thu đã lên tiếng, đã ru lòng ta bình yên, cho ta những khoảng không tĩnh lặng để ta vui buồn với tuổi 30, để cho ta cảm nhận rằng vẫn còn những trăn trở, âu lo nhưng tâm hồn ta vẫn trong trẻo,vẫn còn nhiều lắm những yêu thương… để ta bình tâm và đặt bàn chân của mình về phía trước. Dù biết rằng những dấu chân nhàn nhạt của ta chỉ cần một cơn gió kéo qua là bay mất…!
Theo Guu
Mùa thu của cô gái tuổi 30
Trời xanh lắm, nắng vàng lắm, thu đã lặng lẽ sang tự lúc nào chẳng hay. Thu nhẹ nhàng như bước chân ai ra phố, như ánh mắt ai dõi nhìn mùa thu đi ngang cửa. Em là cô gái tuổi 30.
Sáng ngủ dậy muộn, lười nhác đưa tay kéo rèm cửa, nắng đã bớt chói chang, cũng chẳng còn mưa rào tầm tã, gió tinh nghịch vẩn vơ thổi trên tóc,...Ồ, tháng 8 đã sang, thu gõ cửa tự lúc nào chẳng biết. Bất giác trong lòng vang lên giai điệu nhạc trịnh quen thuộc:"Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ,..." Lòng cô gái tuổi 30 rạo rực cảm xúc của mùa thu xa rất xa ấy...
Em thích nhất là mùa thu Hà Nội, thích sự rón rén ngập ngùng, ngấp nghé của ai kia đang đổi chỗ cho mùa hạ nồng nàn, cháy bỏng. Thích mùi cốm mới, mùa sữa lúa, hương sen thoang thoảng còn sót lại,... những mùi chỉ thu Hà Nội dịu dàng mới có được. Thích bàn tay ai ấm áp dắt em đi trong những đêm thu Hà Nội tĩnh lặng, nhẹ lâng lâng, trong veo. Thích ánh mắt ai cười mỗi sớm ban mai tinh khiết, mỗi buổi chiều tà bình yên đến lạ lùng. Anh à, em vẫn còn nhớ: "Tháng 8, mình đã từng bên nhau."
Nhưng anh à, anh còn nhớ không? cứ mỗi độ thu sang là lá vàng lại rụng vơi đầy, đã bao lần em nghĩ đấy là nước mắt của hàng cây cổ thụ... Chao ôi!!! Thu đẹp nhưng buồn. Tháng 8, tháng của hẹn hò mà cũng là tháng của chia ly. Thu ôm ấp nỗi buồn, thu chan chứa nước mắt, thu gửi nỗi nhớ mùi hoa sữa nồng nàn, thu tâm tư, thu sầu muộn nhưng thu chẳng nói, thu chẳng ngỏ cùng ai. Anh à, em vẫn còn nhớ, mình chia tay vào một chiều thu tháng 8, mưa ướt đôi gò má em, ướt cả một con đường lá vàng rụng rơi đầy: "Tháng 8, mình dừng lại thôi em."
Nhanh thật đấy, đã bao lần thu đến rồi lại đi, em đã 30 tự lúc nào em cũng chẳng bận tâm nữa. Lòng vẫn rạo rực những cảm xúc yêu thương nồng cháy, mãnh liệt mỗi độ thu về. Miệng vẫn hát giai điệu nhạc Trịnh quen thuộc: "...Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người/ Lòng như thầm hỏi tôi đang nhớ ai/ Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi..." Chân vẫn bước trên con đường lạo xạo ngập lá vàng quen thuộc, cúi đầu nhặt một chiếc lá rơi nghiêng, có chút bâng khuâng, chút mừng rỡ, bồi hồi xen lẫn tiếc nối, trái tim như vừa lại một lần lạc nhịp,.. Vẫn con đường ấy, vẫn hàng sấu già ấy, lá vàng vẫn rơi nghiêng một vẻ dịu dàng, chỉ là... cảm xúc nay khác rồi, người cũng tận nơi đâu???
Em đã một mình đi qua bao mùa xuân, hạ, thu, đông,.. Đã bao đêm giật mình trong cơn say ngủ vì nhận ra mình còn thiếu điều gì. Cô gái 30 đã nghĩ sẽ vứt bỏ tình yêu, sẽ để nó ngủ vùi mãi mãi nơi sâu nhất của con tim, của tâm hồn. Vậy mà, thu về, khiến lòng ai rạo rực vị men say của tình yêu. Rồi sẽ lại có những rung động, những cơn say nắng, những nỗi nhớ nhung cháy bỏng. Rồi sẽ lại có một bàn tay ấm dắt em đi trên con đường lá thu vàng rụng đầy vơi. Sẽ lại có những buổi tối dành tặng nhau một không gian yên ắng nơi quán quen, gọi một tách trà hoa sữa, thả hồn theo nhạc Trịnh mơ màng. Sẽ lại có những buổi chiều mưa, hai đứa lang thang phố cổ, mây đen bất chợt kéo đến, trời vội vàng đổ cơn mưa, ai đó ôm ghì lấy một ai, tránh cái lạnh của chiều thu muộn màng.
Là yêu thêm lần nữa thôi mà, cô gái tuổi 30, là để con tim lại một lần nữa lỗi nhịp thôi mà. Là thêm một người bên ta mỗi lúc cô đơn, lạnh lẽo, thêm một bàn tay nắm lấy bàn tay, thêm một bờ vai gục đầu lên khóc thút thít.
Tình yêu, hai tiếng ấy diệu kì lắm, cô bé 30, em có biết chăng???
Ước gì, anh là chàng hoàng tử, anh sẽ hóa trái tim em thành chiếc lá vàng thu để nó "rơi nghiêng" trên con đường tình yêu.
Theo Phunutoday
Thu Sài Gòn... Mạnh mẽ và vô tâm Lòng tự hỏi , do tôi mạnh mẽ để xem nó vẫn còn sắc , còn nét hay là nó vô tâm quá để tôi vẫn vấn vương những kí ức dài năm ấy... Hè đi , thu đến mang cho người ta nhiều cảm giác , nhất là cảm giác nuối tiếc. Nuối tiếc ở chỗ hè mang đến sự bình yên...