Mùa thu trong trái tim em…
Mùa thu năm nào chúng mình tình cờ gặp nhau, chiều thu ấy gió lành lạnh, gió heo may, gió kéo anh và em đến gần nhau.
Thu qua – thu tới, biết bao kỷ niệm bên nhau. Anh đã đưa em đi qua rất nhiều con phố, từng ăn rất nhiều món trên những con đường ngập tràn hương hoa sữa.
Anh không lãng mạn, không quá chiều chuộng em, không nói những lời có cánh, không tặng quà đắt tiền cho em. Nhưng đủ để em tin anh, đủ để em biết rằng anh đang yêu thương em.
Rồi chúng mình dần gặp nhau ít hơn, anh bận việc, anh phải cố gắng làm ăn, kiếm tiền cho cuộc sống tương lai. Nhưng anh có biết là anh vẫn có em là người mà anh nên quan tâm thường xuyên không? Anh không đến bên em được thì anh phải gọi điện và nhắn tin cho em chứ. Để em thấy được rằng anh vẫn đang nhớ em, anh vẫn luôn yêu em, anh vẫn cần có em trong cuộc đời của anh.
Em là thế đấy, em ích kỷ chỉ vì em thực sự rất yêu anh, rất cần anh trong cuộc đời của mình. Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày không được gặp anh, em lại nằm khóc vì quá nhớ anh. Ngay cả trong tiềm thức em cũng muốn nói cả ngàn lần rằng: “Em yêu anh”.
Em ích kỷ chỉ vì em thực sự rất yêu anh, rất cần anh trong cuộc đời của mình (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em nhớ anh! Nhớ ánh mắt trìu mến, nhớ đôi môi ngọt ngào, nhớ giọng nói ấm áp, nhớ nụ cười, nhớ dáng đi, nhớ từng điệu bộ. Bây giờ còn đâu, còn đâu anh của em ngày nào? Mắt em nhòa lệ, chiều hoàng hôn buông rồi anh ạ! Chẳng hiểu sao mỗi khi buồn, nhớ anh em lại ngồi trên xe buýt, mặc cho xe chạy về hướng nào. Em ngồi đó, nhìn dòng người xuôi ngược, nhìn ánh điện lúc Hà Nội vào đêm, mắt em xa xăm tìm kiếm, biết đâu trong dòng người đó em lại tìm thấy anh.
Một mùa thu trôi qua rồi, em là người chủ động chia tay anh mà, nhưng sao em lại nhớ anh đến thế. Trong giấc mơ em cũng thấy anh xuất hiện trước mặt em, em đã chạy đến ôm anh thật chặt và sẽ không bao giờ buông tay anh ra.
Nhưng anh đâu rồi, anh tôn trọng quyết định của em hay anh không muốn gặp lại em nữa? bao nhiêu đêm em cầm máy nhắn tin cho anh nhưng em không dám gửi. Bao nhiêu đêm em nhớ anh không ngủ được, em cầm điện thoại lên đọc đi đọc lại những tin nhắn trước kia anh gửi cho em. Nội dung không quá nhiều, chỉ có 2 từ “Nhớ em!” được lặp đi lặp lại nhiều lần. – Em cũng nhớ anh lắm, bầu trời Hà Nội của em!
Chiều thứ 7, Hà Nội đẹp lắm anh ạ! Em mặc chiếc váy màu cánh sen, khoác thêm chiếc áo vest lửng màu trắng bên ngoài, em xinh đẹp thả dáng trên con đường đi vào trường học, nơi anh dạy. Rất lâu rồi em mới có cơ hội quay lại nơi này. Không gian trong đây một chút ồn ào, một chút hoang sơ, nó rộng rãi khiến em sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại anh một lần, nhìn thấy anh một lần.
Ai! Ai đang đứng trước mặt em, ai đang nhìn em với anh mắt ngày nào? Sao ta lặng đi trong cái không gian của mùa thu. Bầu trời như vắng lặng, không gian như mênh mông. Em nhớ anh, em yêu anh, yêu cả mùa thu Hà Nội, muốn chạy đến kéo mùa thu trong anh đến gần em hơn, để được ôm ấp, được nồng nàn hương hoa sữa lan tỏa cho tình yêu, được đắm chìm trong cái ngây ngất của mùa thu em bên anh.
Sao ta lặng đi trong cái không gian của mùa thu. (Ảnh minh họa)
- Em tiến lại gần đưa tay tìm lại hơi ấm tay anh, nhìn anh trìu mến: “Thật lâu rồi! thật lâu rồi không gặp lại anh, anh khỏe không? sống có tốt không?”
- “Uh, anh khỏe. Em thì sao? Hôm nay em đẹp lắm!” Anh cười, vẫn ngọt ngào vẫn dịu dàng như ngày anh đứng chờ em.
- “Có em vui vẻ, em hạnh phúc lắm!”
…………….
Rồi em sải bước nhanh, bước đi, chẳng biết đằng sau là lời nói gì, hay vẫn yên lặng như lúc chúng mình gặp lại nhau? Em bước đi chết lặng giữa trời thu Hà Nội.
Mùa thu trôi qua rồi! Anh còn nhớ cái khoảng khắc đó không anh??? Mình xa nhau thật rồi, một lần gặp lại đủ cho một nỗi nhớ mang tên anh, một nỗi mong chờ anh.
Em nhớ anh lắm! Nhớ thật nhiều! Yêu thật nhiều!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh đã đi sao còn xát muối trái tim em
Anh! Chúng mình quen, yêu nhau thật nhanh rồi cũng chia ly thật nhanh. Giờ này anh đang làm gì nhỉ, anh đang vui hay buồn? Còn em ngồi đây viết lên những dòng tâm sự này để thấy lòng thanh thản hơn.
Em nhớ giờ này năm ngoái em hạnh phúc biết bao khi anh từ bỏ cả chuyến công tác để về quê với em nhân ngày lễ tình yêu 14/2 dù em đã khuyên anh để dịp khác mình gặp nhau sau cũng được nhưng anh đã nói cả năm chỉ có một ngày nên anh nhất định phải về với em.
Anh à! Em đã suy nghĩ rất nhiều. Để xảy ra mọi chuyện như ngày hôm nay lỗi không phải một phần do em mà anh cũng là người có lỗi. Em đã sống trong sự dằn vặt đau khổ khi vô tình em không gặp bạn bè anh hôm đó làm anh tổn thương nhiều đến vậy. Rồi anh nói chúng mình không hợp nhau, giờ anh chỉ coi em là bạn. Anh có biết lý do đó để lại trong trái tim một vết sẹo chẳng ai có thể chữa lành được ngoại trừ anh không? Theo anh chúng mình không hợp nhau như thế nào? Theo anh thế nào mới là hợp? Đã là con người có ai là hoàn hảo hết đâu anh, em sai em đã biết xin lỗi, biết nhìn nhận lại để sửa chữa. Sao anh không ngồi lại cùng em giúp em phân tích thêm, không cho chính chúng ta một cơ hội để chúng mình cùng hoàn thiện hơn trong cuộc sống. Anh đã vội vàng buông tay em ra cho dù trước kia anh từng ngoéo tay thề với em trước biển " Sẽ không bao giờ anh buông tay em ra. Đời anh sẽ không bao giờ để em vào chùa". Anh chóng quên vậy sao anh? Nếu anh nhớ chắc anh không bước đi, không một lần ngoảnh lại nhìn em sống như thế nào.
Ở phương xa em mong anh bình yên! (Ảnh minh họa)
Em tôn trọng quyết định đó của anh bởi khởi đầu tình cảm đó cũng là anh và kết thúc cũng là anh. Từ ngày anh rời xa, em đã tạo cho mình một khoảng lặng trong cuộc sống. Em cứ nghĩ thế là bình yên, em có ngờ đâu sau thời gian em vô tình biết được qua người bạn rằng ngày nghỉ lễ anh rủ bạn gái về quê chơi, nếu đã như thế anh còn qua đón em làm gì? Để rồi xảy ra những chuyện như thế này. Sao anh không nói thẳng với em lại đưa ra lý do tàn nhẫn vậy anh. Có nằm mơ em cũng không thể tin được người em không những hết mực yêu thương còn tôn kính lại mang cho em nhiều nỗi đau đến như vậy. Anh đã đi rồi sao còn xát muối vào trái tim em? Từ đó đến nay em không biết thông tin gì về anh cũng như những mối quan hệ của anh như thế nào, cớ sao anh lại nghi ngờ em là người dùng số điện thoại lạ để nháy máy anh! Em nghĩ mỗi con người sinh ra trên đời này đều đáng để trân trọng, em làm việc vô bổ đó làm gì. Anh chẳng hiểu gì về em cả. Từ thâm tâm em mong anh hãy hiểu em hơn. Em sẽ rời xa cuộc sống của anh như anh mong muốn! Với anh em là người giữ lời hứa...
Anh - người em yêu nhất, người mang lạị cho em niềm vui, niềm hạnh phúc nhưng cũng để lại vết thương lòng trong em. Em sẽ không nói lời cảm ơn nữa bởi anh không bao giờ muốn em cảm ơn anh. Ở phương xa em mong anh bình yên!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mãi là niềm đau... - Dù rất đau vì những gì anh đem đến nhưng cũng cảm ơn anh đã cho em biết em cũng còn có thể yêu thương sau nhưng nỗi đau em đã trãi qua Hãy để em gọi anh 1 lần cuối cùng này nữa thôi anh nhé, đêm nay lại một đêm em trằn trọc không ngủ được, đã bao đêm rồi...