Mùa Thu đã chùng chình qua ngõ
Mùa thu sang mang theo một chút gió nhẹ nhàng, một chút nắng hanh vàng, và một chút mưa… tạo nên một chút nhớ, một chút buồn, không ồn ào mà thâm trầm lặng lẽ.
Hình minh họa: GettyImages
Có ai đó nói rằng, nếu đã yêu rồi mà có muốn chia tay, đừng dại gì chọn chia tay vào mùa thu rụng lá. Bởi vào thời điểm đó, người buồn mà cảnh cũng buồn. Nhưng em vẫn nghĩ, một khi đã không thể cùng nhau nắm tay đi trọn đường tình thì mùa nào, ngày nào chia ly cũng khiến lòng xót xa, tiếc nuối.
Mùa thu, mẹ sinh ra anh. Mẹ nói anh ương bướng từ khi còn trong bụng mẹ, mẹ mang anh đủ tháng đủ ngày, đến nỗi ối đã cạn mà anh vẫn ung dung nằm trong lòng mẹ. Vào một ngày chớm thu, bác sĩ đã phải dùng dao dùng kéo mới đưa được anh ra góp mặt với đời. Sau này, mỗi lần anh dùng tay mân mê vết sẹo trên bụng em, dấu vết để lại từ ngày con gái chào đời, anh vẫn nói với em rằng, những vết sẹo của những người anh yêu thương nhất chính là món nợ mà cả cuộc đời này anh khó lòng trả được.
Có lẽ lì lợm là tính cách được hình thành từ thưở anh chưa được sinh ra, nên anh đã cố chấp yêu em, đến với em dẫu bao nhiêu dèm pha ngăn trở. Người ta nói hai đứa mình tuổi xung, mệnh khắc, nhưng anh cứ bảo thủ rằng chỉ cần hai trái tim yêu thương hòa hợp thì chẳng có xung khắc nào có thể cách chia. Em nhẹ dạ, em cả tin, nên em cũng đã đến với anh chẳng màng chi những lời ngăn cấm.
Mùa thu, mùa hoa dâu da xoan nở rộ. Khi những trận mưa rào cuối hạ thấm đẫm mặt đất, cũng là khi những bông hoa trắng nhỏ li ti kết thành chùm trắng xinh, tinh khiết. Mỗi cơn gió đi qua lại khiến những bông hoa rơi xuống đất, nhìn xa trông như một tấm thảm trắng rải khắp con đường. Nhớ cô bạn gái thưở hoa niên vốn rất lãng mạn và lắm suy tư. Có lần bạn ngồi trầm tư ngắm nhìn những bông hoa nhỏ rơi rụng theo chiều gió rồi bảo: Làm thân con gái có phải rồi cũng như những bông hoa bé mọn kia, âm thầm tỏa sắc rồi âm thầm rơi rụng nếu không gặp được người nâng niu trân trọng? Từng nói với bạn rằng, đã lâu lắm rồi, số mệnh đàn bà đã không còn nằm trong tay người khác nữa. Chúng ta đã có quyền định đoạt tương lai, lựa chọn lối đi và nếu cần cũng sẽ sẵn sàng từ bỏ. Chẳng có cơn gió cuộc đời nào có thể khiến ta gục ngã, mặc dù chắc hẳn sẽ có lúc nghiêng ngả, lao đao.
Mùa thu đã “chùng chình qua ngõ”, như nhắc sắp đến ngày chị lên xe hoa. Đã bao người không thể nén nổi sự tò mò khi đặt ra câu hỏi: Chị xinh đẹp, chị giỏi giang, chẳng thiếu người theo đuổi, cớ sao lại chọn một anh giáo viên nghèo chẳng có gì nổi bật. Chị chỉ khẽ mỉm cười, nói đơn giản rằng: Yêu thương không cần tới những lí do. Người ta vẫn bảo: Phụ nữ lấy chồng như chơi bạc, đỏ đen may rủi bất ngờ. Nhưng chị nói không hẳn vậy. Gặp gỡ một người là duyên phận, nhưng còn yêu ai, gắn bó với người nào là do bản thân mình lựa chọn.
Số phận mỗi người là do chính người đó tạo ra. Người ta vẫn thường nói vậy, em không chắc điều này có hoàn toàn đúng hay không. Nhưng em chắc chắn một điều, có những thời điểm nếu ta biết nắm lấy, biết chớp lấy những cơ hội thì ắt hẳn cuộc đời ta đã khác. Nhưng ta do dự, ta chần chừ, và cuối cùng đã lỡ để vụt mất. Đổ lỗi cho số phận chỉ là cách thừa nhận rằng mình đang bất lực trước thực tại mà thôi.
Vẫn biết mùa nào cũng giống mùa nào thôi nếu nó không dấu in những kỉ niệm. Và nếu ta chọn cách sống hết mình, cho đi yêu thương mà không phải đắn đo nghi ngại thì chẳng sá chi đông hay hạ, xuân hay thu, mà mỗi ngày trôi qua cũng đều đáng nhớ.
Chỉ là, có những ngày thu đến, không hiểu sao nhìn lá rơi rụng lòng vẫn thấy nao nao. Chỉ ước chi đời đừng có quá nhiều vướng bận ưu tư, đừng có quá nhiều phiền lo mất mát, đừng phải chờ đợi quá lâu, đừng có xa xôi vạn dặm, thì hẳn là trời dù nổi gió cũng chẳng thể khiến người xáo trộn tâm tư.
Theo Dân Trí
Anh sẽ cùng em đi qua những mùa thu
Mùa thu, mùa của những cơn gió heo may và hương hoa sữa ngọt ngào.
Mùa thu là để yêu, để nhớ, đâu phải để chia ly. Giữa một cuộc sống đầy bận rộn, lo toan, mệt mỏi, có người đã chọn rời xa để tình yêu không trở nên ngột ngạt. Liệu mùa thu có mang yêu thương về lại với yêu thương? Những con phố dài xao xác hơi may, lá vàng rụng trải đầy mặt đường.
Tiếng lá xào xạc đang gọi mùa thu đến. Cô bước từng bước thật chậm để cảm nhận thu sớm. Cũng hơn một năm rồi cô mới để cho tâm hồn mình thư thái, nhẹ nhàng đến như vậy để cảm nhận cuộc sống xung quanh. Thành phố này trước còn xa lạ với cô, và giờ có lẽ nó vẫn còn xa lạ khi cô luôn khép lòng, luôn nhắm mắt trước những chảy trôi của cuộc sống.
Cô cuốn mình theo công việc, mặc lòng trôi đi để quên quá khứ, để quên một người nhưng nỗi buồn, nỗi cô đơn lại luôn ở lại bên cô. *** Cô gục đầu vào vai mẹ mà khóc ngon lành như đứa bé. Con đường quen thuộc mang hơi lạnh của mùa thu, hàng cây bên đường cũng rùng mình xào xạc thay lá. Anh nhìn sâu vào mắt cô:
- Anh xin lỗi vì đã không chịu hiểu cảm giác của em. Em đi rồi anh mới thấy mình khổ sở nhường nào vì nhớ em.
- Thời gian đã cho chúng ta câu trả lời rồi. Em đã xa anh nhưng không thế thiếu anh bên cạnh.
- Còn nữa, hãy hứa với anh đừng bao giờ thay đổi ngoại hình vì ai khác ngoài anh nhé! Em hãy đanh đá, ghét anh như lần đầu anh gặp cũng được nhưng xin em đừng bao giờ làm mình bị tổn thương lần nữa. Cô cười ngượng ngùng và hạnh phúc nhìn anh âu yếm. Anh quàng chiếc khăn mỏng cho cô, nắm chặt bàn tay cô, luồn vào ngón tay cô chiếc nhẫn mà anh đã muốn cô đeo nó từ lâu:
- Giờ thì đừng buông tay anh ra nữa nhé! Anh sẽ cùng em đi qua những mùa thu dù sau này chúng ta có già đi nữa.
Theo Blogradio.vn
Mảnh tình mùa thu cũ Cảm xúc ngọt ngào của mùa thu trong tôi là nỗi nhớ em da diết khi chiều hoàng hôn buông xuống nhuộm tím một góc trời. Là tiếng thu chạm khẽ vào lòng tôi khi cùng em rải từng bước trên phố đêm, là lúc hai ta nghe thấy những mênh mang của hương thu quyện vào cơn gió nhỏ mang theo mùi...