Mua quà sinh nhật sớm cho con gái riêng, tôi không ngờ lại làm khổ vợ cũ
Tôi là một người cha, mua quà cho con gái riêng thì có gì là sai.
Vợ cũ của tôi là một người phụ nữ hiền lành, hiền đến mức không có chính kiến riêng, ai bảo gì nghe nấy, chồng vừa nóng giận đã rối rít xin lỗi và khóc lóc rồi mặt như đưa tang trong vài ngày liền.
Ban đầu tôi rất thương cô ấy, nhưng về sau tôi càng ngày càng thấy nhàm chán, nhạt nhòa, mệt mỏi. Và tôi “say nắng” người khác. Đây cũng là nguyên nhân ly hôn của chúng tôi. Khi cô gái kia mang bầu, tôi quyết định chia tay để lấy vợ mới. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy tôi khốn nạn lắm, nhưng nếu ai ở trong cuộc thì sẽ hiểu. Một người vợ không mang đến cho chồng cảm giác hòa hợp, ấm áp của gia đình, không làm chồng muốn trở về nhà sau giờ làm việc, thì sớm muộn gia đình đó cũng đổ vỡ mà thôi.
Sau khi ly hôn, vợ cũ và con gái 6 tuổi về quê sinh sống với bố mẹ đẻ. Còn tôi ở lại thành phố, thuê một căn hộ khác, cưới xin lần 2 và yên ổn đến bây giờ. Chúng tôi rất ít khi liên lạc với nhau, chỉ khi có vấn đề liên quan tới con mới gọi điện hoặc nhắn tin. Hàng tháng đều đặn tôi chuyển 2 triệu trợ cấp nuôi con cho cô ấy, và thỉnh thoảng đón con gái ra ngoài này đi chơi hoặc ở bên nhà nội vài ngày.
Đúng là tôi đã sai khi không nói trước với vợ, song tôi nghĩ chuyện không có gì to tát cả. (Ảnh minh họa)
Vợ mới biết hết vì tôi chẳng giấu cô ấy điều gì. Những lần con gái riêng đến nhà, cô ấy vẫn ân cần tiếp đãi chu đáo. Tôi đi chơi riêng với con gái chứ không bao giờ kéo cả vợ cũ, vợ mới đi cùng. Chúng tôi vẫn giữ khoảng cách an toàn để mọi người được yên lòng. Dù bây giờ tôi đã có 2 đứa con trai với vợ mới nhưng tôi vẫn rất quan tâm tới con gái, chưa từng nhất bên trọng nhất bên khinh.
Năm nay con gái tôi lên lớp 7, thấy con đi học xa nên hôm vừa rồi tôi đưa con đi chơi thì tiện thể mua cho con chiếc xe đạp điện trị giá 16 triệu. Đây là chủ ý của tôi và con gái riêng cũng hoàn toàn bất ngờ. Con bé từ chối nhưng tôi vẫn cứ mua coi như quà sinh nhật sớm cho con.
Khi về nhà, tôi nói với vợ mới chuyện này. Đúng là tôi đã sai khi không nói trước với vợ, song tôi nghĩ chuyện không có gì to tát cả nên nói sau cũng được. Ấy vậy mà cô ấy không nghĩ như vậy. Vợ lên án tôi chỉ biết chăm chút cho con gái riêng, không quan tâm gì tới 2 đứa con trai (trong khi 2 đứa con trai còn nhỏ và cũng chẳng thiếu thốn thứ gì).
Video đang HOT
Tôi mặc kệ cho cô ấy mắng mình, vì tôi không thích tranh cãi lại. (Ảnh minh họa)
Tôi mặc kệ cho cô ấy mắng mình, vì tôi không thích tranh cãi lại. Cứ tưởng mắng chán hả giận rồi thì thôi, tôi không ngờ cô ấy lại gọi điện sỉ nhục vợ cũ của tôi. Khi vợ cũ cúp máy không nghe và chặn hết số điện thoại thì cô ấy về quê, đến tận nhà để chửi mắng làm ầm lên. Cô ấy mắng vợ cũ xúi giục con bòn tiền bố đẻ, cô ấy cho rằng vợ cũ muốn đong đưa chèo kéo tôi (bởi đến giờ cô ấy vẫn chưa tái hôn).
Vợ cũ cũng không còn hiền lành như xưa nữa mà quát mắng lại vợ mới của tôi rằng đừng nghĩ ai cũng như mình, thấy trai có vợ vẫn lao vào đong đưa câu kéo nên giờ lúc nào cũng lo được lo mất…
Chuyện này tôi được chính mẹ vợ cũ gọi điện vừa khóc vừa kể lại. Tôi cũng rất bất ngờ vì không ngờ vợ mới lại quá đáng như vậy nên lúc về nhà đã nổi nóng quát mắng cô ấy. Và chúng tôi cãi nhau lớn đến mức cô ấy giận dỗi mang theo 2 con trai về nhà đẻ ở.
Phải chăng tôi đã sai hả mọi người? Tôi là một người cha, mua quà cho con gái riêng thì có gì là sai?
Theo T.N.V.Q/Báo Tổ quốc
Nghỉ sinh mà phải phục vụ "giặc bên Ngô" tận chân răng, nàng dâu đưa ra đề nghị khiến em chồng câm nín
Em chồng cả ngày chỉ có ăn, chơi và ôm điện thoại xem phim. Không những không phụ giúp tôi việc nhà, con bé còn thường xuyên buông lời chê bai.
Tôi và Tuấn dự tính kết hôn xong sẽ kế hoạch 2 năm rồi mới sinh con. Khi đó kinh tế vững, mua được chung cư rồi thì con cái sẽ bớt khổ, 2 vợ chồng cũng không bị áp lực.
Ấy thế mà mới được 7 tháng, tôi nhìn que thử thai 2 vạch lập tức lặng người. Tiền chưa có bao nhiêu, bố mẹ cũng không giàu có gì để phụ, chẳng lẽ sinh con ra cả gia đình tiếp tục đi ở trọ?
Nhưng suy đi tính lại, 2 vợ chồng tôi vẫn quyết định sẽ giữ cái lại cái thai. "Dù gì con cái cũng là lộc trời cho, chỉ cần nghĩ tới chuyện bỏ đi anh cũng thấy tội lỗi" - Tuấn bảo.
Cũng lo sợ nhiều, nhưng nghe chồng động viên vậy tôi rất mừng. Thôi thì, 2 vợ chồng cũng không phải quá nghèo, chịu khổ 1 chút để giữ con lại vậy.
Suốt gần 9 tháng thai kì, hơi mệt nhưng tôi luôn thấy quyết định khi xưa thật đúng đắn. Tiền bỏ ra tiết kiệm ít đi nhiều chút, nhưng cả hai vợ chồng đều thấy không gì so được với cảm giác hạnh phúc vì được lên chức. Mỗi lần nhìn hình siêu âm, thấy thằng bé thay đổi từng chút liền vui cả ngày.
Tuy nhiên, tới tận khi tôi ngoài 30 tuần, xin về quê chồng chờ sinh mới lắm chuyện xảy ra. Từ hồi mới lấy, tôi đã biết Vân - em gái của Tuấn rất lười, nhưng vì không chung sống nên tôi cũng kệ. Dù sao cả năm tôi cũng chỉ về nhà chơi 1-2 ngày cuối tuần hay dịp Tết thôi, làm giúp nó 1 chút cũng không sao.
Nhưng lần này thì khác, tôi bụng vượt mặt mà vẫn phải phục vụ cô em chồng từ a-z. Mẹ chồng cũng chẳng ý kiến gì, có vẻ bà quá quen với việc cô con gái chỉ ăn, ngủ, nằm ôm điện thoại xem phim.
Song, không làm mà lại còn hay chê thì tôi bực không chịu được. Tới bữa ăn, tôi leo lên tầng 2, gọi với lên tầng 3 mời cô em chồng xuống ăn. 5-10 phút sau nó mới lò dò đi xuống, nhìn vào mâm cơm tôi chuẩn bị cả tiếng rồi chê ỏng chê eo: "Sao sườn nay nhiều mỡ thế chị? Em không thích ăn mỡ đâu? Với lại lần sau chị xào rau nhé, rau luộc ăn chán lắm!"
Ăn xong, Vân chạy tót lên nhà. Tôi lại 1 mình đứng gọt hoa quả, chờ bố chồng ăn xong rồi mang đi rửa bát. Vì mẹ chồng không lên tiếng, tôi cũng không dám ỏ ê gì. Tối muộn về phòng chỉ dám mách lại với Tuấn.
Nào ngờ đâu, mẹ chồng lại mắng ngược, bảo có tí chuyện cũng gọi chồng. "Lần sau không hài lòng chuyện gì thì nói thẳng với mẹ. Mà làm có tí hộ em con cũng tính toán thế?" - mẹ chồng lườm tôi.
Thấy Tuấn nói hôm trước, hôm sau mọi thứ lại đâu vào đấy. Mẹ chồng có vẻ cũng đứng về phía con gái, tôi biết mình không thể trông cậy vào ai cả. Phải tự bản thân nghĩ cách thôi.
Hôm sau, tôi làm xong mâm cơm đơn giản với toàn đồ luộc. Em chồng nhìn thấy đã bĩu môi chê: "Chị đi làm dâu bao lâu rồi mà chỉ làm được mâm cơm thế này á? Có cần em dạy cho không?"
Chỉ chờ có thế, tôi cười và bảo: "Thế từ mai em nấu cho chị nhé!"
Em chồng lúc này mới ngớ người, biết khó mà chối nên lảng: "Có tí việc, chị làm dâu thì tập làm đi chứ."
Tôi dõng dạc lên tiếng: "Có tí việc nhưng từ ngày chị về chưa thấy em làm gì đó."
Rồi tôi quay sang bố mẹ, thưa: "Bố mẹ ạ, con cũng bầu tuần thứ 36 rồi, lại là con so nên chẳng rõ sẽ sinh khi nào. Thời gian này con cũng hay bị mệt, nên cơm nước cũng khó chu đáo. Con hy vọng cô Vân sẽ giúp con.Giờ cô ấy cả ngày nằm nhà, làm 1 chút cho đỡ buồn chân tay!"
Lần đầu thấy tôi thẳng thắn thế, mẹ chồng chỉ ngớ người. Bố chồng nghe xong gật gù liên tục, lập tức sai việc con gái. Ông còn mắng thêm Vân vài câu vì cái tội thường xuyên nhảy việc, không chịu an phận mà làm việc. Sau hôm đó, dù không thích nhưng em chồng cũng chịu vào bếp nấu nướng, dọn dẹp nhà phụ tôi.
Theo M52/Báo Tổ quốc
Mẹ chồng tương lai bĩu môi "nhà nghèo mà đòi với cao", đến ngày cưới, bà cúi mặt xấu hổ khi thấy mẹ tôi trao món quà "độc nhất vô nhị" cho con gái Mẹ chồng tương lai bĩu môi chê bai gia đình tôi nghèo hèn. Tôi cũng chẳng thèm biện minh làm gì, cứ đợi đến ngày cưới rồi "đánh úp" một trận cho bà biết mặt. Bố mẹ tôi là người giản dị, sống tiết kiệm, không phô trương. Vì thế mà nhà có tiền tỷ, có xe ô tô, có căn hộ chung...