Mùa Noel năm cũ
Mùa Noel năm cũ, hẳn rằng cũng đã có thật nhiều người ghen tị với tình yêu của chúng ta anh nhỉ? Như cách mà mùa Noel năm nay em lặng lẽ ghen tị nhìn những cặp đôi yêu nhau nắm chặt bàn tay trong tiết trời lạnh giá.
Hà Nội lạnh, khi mà từng đợt gió đông hun hút ùa về thổi vào lòng người nhiều nỗi cô đơn cũng là thời khắc mà người ta cần nhau nhiều hơn. Cần người ở bên để lòng bớt trống trải, để bàn tay đỡ lạnh và để đỡ những ngày cô đơn.
Hà Nội lạnh, Noel sắp đến gần. Dường như năm nào cũng vậy, Noel đều lạnh, có những người vẫn trống vắng một bàn tay. Có lẽ họ cũng chẳng chờ đợi ai, chỉ là dường như cô đơn bỗng trở thành thói quen, cứ ngày này qua ngày khác mà thôi. Càng về khuya, cái lạnh càng thấm vào lòng người ta, khiến nỗi cô đơn trở mình mà trở nên da diết, khiến nỗi nhớ ùa về mà day dứt và cồn cào hơn, khiến cho những thổn thức tưởng ngủ yên lại bỗng giật mình thức giấc…
Mùa Noel năm cũ, bàn tay em đã được ủ ấm trong bàn tay của một người, và những ngày đó thật sự hạnh phúc. Trời vẫn lạnh như thế, gió vẫn không ngừng rít lên và đưa cái lạnh ùa qua làn áo mà thấm vào da thịt con người. Nhưng cái siết tay thật chặt, và anh không ngừng xoa vào bàn tay em đang đỏ ửng vì lạnh, rồi lại ôm lấy hai má em khi đang run lên thật khiến em ấm lòng.
Noel năm ấy, chúng ta đã cùng hứa rằng sẽ luôn ở bên nhau như thế, cho dù năm sau, năm sau và năm sau nữa vẫn luôn nắm tay như vậy. Anh hứa rằng sẽ chẳng bao giờ buông tay em, nhưng lời hứa ấy anh chẳng thực hiện được rồi. Bởi vì người xa em là anh, người buông tay em là anh, người thất hứa là anh và người khiến em đau cũng là anh. Thì ra chúng ta thường chịu đau khổ từ những người ta thương yêu nhất phải không anh?
Em vẫn nhớ ngày anh rời bỏ em, cũng là ngày Noel anh nhỉ. Ngoài trời vô cùng lạnh, anh nằm đó mắt nhắm nghiền chẳng chịu mở mắt nhìn em. Lúc đó em đã ước rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, chỉ là một trò đùa của anh để khiến em bất ngờ mà thôi. Rằng anh sẽ tỉnh dậy, mỉm cười và ôm em vào lòng như mùa Noel năm cũ. Thế nhưng không phải.
Video đang HOT
Bệnh viện một màu trắng toát, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi em khó chịu. Em từng nói với anh rằng mình rất ghét mùi bệnh viện bởi vì đó là nơi em đã mất đi người thân. Vậy mà hôm nay em lại mất anh chính nơi này. Mẹ anh khóc ngất trên tay em. Còn em, nước mắt gần như đã khô cạn. Em không khóc vì thực hiện lời hứa với anh, mà cũng không còn sức lực để khóc. Anh muốn em luôn mỉm cười dù cả khi đau khổ hay mệt mỏi nhất, em sẽ thực hiện lời hứa ấy. Nhưng em ghét anh vì anh đã thất hứa, đã quên lời hứa quan trọng nhất của anh vào một ngày như thế này.
Em bước đi từng bước chậm chạp vô hồn, đôi bàn tay trống rỗng, ánh mắt hoang hoải nhìn những đôi tình nhân ôm nhau trên phố. Chỉ là anh không ở đây nữa, dù lạnh thì em vẫn chỉ có một mình, dù cô đơn thì em cũng chỉ có một mình. Má em bất chợt ấm nóng, những giọt nước mắt chảy xuống từ khi nào thấm vào môi mặn chat. Nếu như có anh ở đây thì thật tốt, anh sẽ ôm em vào lòng, sẽ lau nước mắt cho em, sẽ dỗ dành em, sẽ trêu em cười. Thế nhưng chẳng còn gì cả, trước mắt em là từng đợt gió lạnh lẽo không ngừng thổi tới.
Mùa Noel năm cũ, hẳn rằng cũng đã có thật nhiều người ghen tị với tình yêu của chúng ta anh nhỉ? Như cách mà mùa Noel năm nay em lặng lẽ ghen tị nhìn những cặp đôi yêu nhau nắm chặt bàn tay trong tiết trời lạnh giá.
Đoàn Hòa
Theo blogradio.vn
Chỉ cần người còn yêu ta sẽ vẫn yên lòng
Có những mối tình dù vẫn yêu nhưng buộc phải rời xa để tất cả cùng được hạnh phúc và thôi xót xa.
Anh sẽ yêu em đến khi nào? Đến khi một trong hai chúng ta ngừng thở được không? Vậy thì em mong anh sẽ là người ngừng thở trước. Vì sao vậy? Vì em không muốn để anh lại một mình với nỗi cô đơn nên em sẽ thay anh nhận những đau đớn đó.
Cô cố ngoái lại nhìn anh thêm một chút nữa, bất giác đưa tay lên sờ gương mặt ướt đẫm nước.Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt tới nỗi không thở được, anh đã từng nói sẽ yêu cô đến khi một trong hai người ngừng thở nhưng lại chưa từng nói hơi thở đó sẽ thuộc về riêng cô.
Cô đứng đó nhìn theo mãi cho đến khi anh trở thành một chấm nhỏ lẫn vào đám đông. Không biết sau này còn có thể gặp lại hay không nhưng có một điều cô biết anh đã quên mất lời nói yêu cô mãi mãi của ngày xưa.
Lúc mới gặp anh cô biết anh sẽ trở thành một chấp niệm mà cô không muốn buông bỏ. Ngay cả khi anh là người rời đi trước cô cũng vẫn tin anh sẽ quay trở lại vì tình yêu mà hai người đã dành cho nhau.
Cô đã từng sống trong sự hạnh phúc của tình yêu, sống qua từng ngày yên vui bằng tình yêu của những kẻ lần đầu được yêu đến kiệt cùng. Anh đã từng nói với cô về tương lai xa xôi, nơi cô khoác lên mình bộ váy cô dâu trắng tinh khôi còn anh sẽ là chú rể dắt tay cô vào lễ đường.
"Nếu một ngày nào đó chúng ta chia tay thì sao", giọng cô trùng xuống hỏi anh. "Thì chẳng sao cả vì em là người anh yêu nhất rồi". Cô khẽ nở nụ cười dịu dàng: "Có gặp gỡ thì cũng có chia ly nếu ngày đó đến thật em sẽ yên lòng vì chỉ cần anh yêu em là được".
Thế rồi cả hai quyết định chia tay không phải vì hết yêu mà anh không thể tiếp tục diễn vở kịch yêu hai người một lúc, cô cũng không thể chỉ biết đến hạnh phúc của mình mà quên nỗi đau của người đang ở bên anh.
Thời gian qua hai người đều tự lừa dối và muốn cho đối phương một cơ hội nhưng chính cô cũng biết bản thân đang tự dối mình dối người. Một lời yêu hai người nói ra giờ đây đã rơi vào quên lãng, cái gọi là yêu đến hơi thở cuối cùng hóa ra cũng chỉ là để mỗi người yên lòng.
Anh nói cô không có được anh nhưng cô có được trái tim và tình yêu của anh vậy là công bằng cho tất cả. Cô cười mà nước mắt lã chã rơi xuống, có được trái tim người có được tình yêu của người nhưng cũng chỉ là phút chốc chứ không phải một đời.
Cô chưa từng cố gắng để nắm chặt bàn tay anh vì cô không muốn có bất cứ sự ràng buộc nào. Cô cứ tưởng rằng chỉ cần yêu thôi là đủ, còn ngay cả khi anh không bên cạnh thì cô cũng có thể yên tâm mà buông bỏ.
Nhưng hôm nay khi cô tận mắt nhìn thấy anh ôm chặt người đó trong vòng tay, đôi môi anh lại khẽ thốt lên: "Anh yêu em" thì cô biết đã đến lúc giải thoát cho trái tim mình khỏi những dằn vặt.
Tình yêu của cô có thể là muộn màng nhưng không giống với bất cứ thứ gì trên đời này. Dù chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi song đã dốc hết lòng để yêu thương đã gạt bỏ lí trí sang một bên để liều lĩnh cảm nhận. Nếu ai đó hỏi cô còn yêu không câu trả lời của cô là có, sẽ yêu đến khi một trong hai người ngừng thở, nhưng cũng giống anh cô không biết hơi thở đó sau này còn thuộc về ai khác nữa.
Theo ilike.vn
Chậm lại một chút để nghe mùa yêu thương đang về Thời gian qua đi, con người ta trưởng thành hơn, có nhiều bộn bề lo toan hơn và cũng chẳng có nhiều thời gian để tâm hồn mình lắng đọng. Một phút thôi, sống chậm lại, để nghe được bước chân mùa yêu thương đang về... Sáng nay Sài Gòn se lạnh, bất giác nhìn lịch, tháng mười hai rồi đấy! Ta tranh...