Mưa ngâu
Mưa òa ập về nhanh như giận hờn của một người con gái. Khách qua đường cuống lên vì cơn mưa không hẹn trước. Em ngồi lặng bên cửa sổ, giật mình nhìn lên lịch. Tháng 7 âm rồi anh ạ, tháng Ông Ngâu bà Ngâu như anh nói thủa nào.
Có lẽ ở hai đầu dòng sông Ngân ấy, Ngưu Lang và Chức Nữ nghẹn ngào nhiều lắm phải không anh? Cả một năm trời chỉ có một ngày gặp mặt, làm sao nói, làm sao yêu cho đủ? Câu chuyện tình buồn của họ để người đời mỗi lần nhắc đến phải nén một tiếng thở dài não nuột. Nhưng dường như cuộc sống không phải lúc nào cũng ban cho người ta cái ân huệ được gặp người mình yêu thương, dù chỉ là một lần trong năm thôi cũng được. Có những cuộc chia ly là vĩnh viễn, như anh và em chẳng hạn.
Ngày ấy, cũng chính bên khung cửa sổ này, anh ngồi ôm em nhìn xuống con đường rộng dài phía dưới. Con phố thênh thang, dòng người thì ướt nhẹp. Ai đó đều hối hả đi thật nhanh để tránh cơn mưa làm ướt áo. Chỉ có hai đứa mình đủ thảnh thơi để tận hưởng hơi ấm trong vòng tay người mình yêu mà buông lời thương cảm cho những người gặp mưa.
Anh bảo với em rằng đó là mưa ngâu. Mưa ngâu là nước mắt của Ngưu Lang và Chức Nữ. Em thấy sống mũi mình cay cay vì một cuộc tình như thế. Em thấy thương họ biết bao. Nhưng nếu trong đời được yêu một lần, được trải tình yêu đó cho cả nhân gian cùng biết thì cũng thật đáng sống phải không anh? Em thủ thỉ vào tai anh “Nếu ngày nào đó anh xa em, em cũng sẽ khóc nhiều như thế. Sẽ không phải chỉ tháng 7 có mưa mà là trọn một đời em khóc”. Anh hôn nhẹ vào mái tóc em: “Không có cơn mưa ngâu nào trong tình yêu của mình đâu em, vì mình không bao giờ xa nhau cả”.
Video đang HOT
Thế mà anh lại xa em cũng trong một chiều mưa, cái tai nạn thảm khốc đó cướp anh đi. Chiều mưa đó em không khóc nổi. Anh không giữ lời hứa bên em trọn đời vì thế mà em thất hứa chăng? Nhưng cơn mưa chiều đó xối xả, dữ dội, nó khóc thay em rồi.
Em mất anh, em đã hi vọng có được cái diễm phúc mỗi năm gặp anh được một lần như nàng Chức Nữ gặp Ngưu Lang. Nhưng làm sao nổi anh ơi, khi mà khoảng cách giữa họ chỉ là một dải ngân hà, còn khoảng cách giữa em và anh là cả cõi âm dương vô định. Chức Nữ và Ngưu lang có cầu Ô Thước nối liền, còn em chỉ có thể đến với anh bằng cây cầu tâm tưởng mà thôi.
Em đã khóc quá nhiều, nhưng trong dòng đời quá ư rộng lớn kia, mấy ai biết được nỗi đau của một người nhỏ bé như em? Tình yêu của mình, nước mắt của em chẳng thể hóa thành mưa trút xuống nhân thế này, để người đời biết được có một mối tình đớn đau, có một sự cách xa hủy diệt. Chỉ có mình em biết em đã khóc như thế nào? Chỉ có mình em thấy mưa ngâu rơi suốt tình yêu của chúng mình và rơi suốt cuộc đời còn lại của em.
Chiều nay lại mưa, mưa xối xả, mưa gào thét, mưa nỉ non, ấm ức, mưa hậm hực, tủi hờn – một cơn mưa ngâu tháng 7. Người đời chỉ còn đủ sức bận tâm tránh mưa mà không đủ sức buồn vì mưa. Em ngồi đó tự hỏi mình “Phải chăng là anh đang khóc?”
Theo VNE
Lẽ nào anh đã yêu?
Nhìn em tíu tít chọn thiệp cưới anh thấy tim mình vỡ vụn. Anh hận mình đã yêu một người khác mà không phải là em - vợ chưa cưới của anh.
Anh không dám tin mình lại yêu một người khác khi mà đám cưới của chúng ta chỉ hai tháng nữa sẽ diễn ra. Cuộc đời thật éo le, tình yêu là điều không có thế lực nào ngăn cản nổi. Anh đã từng nghĩ anh yêu em, và đó là lý do cho đám cưới. Vậy mà giờ đây con tim anh lại thổn thức vì một người con gái khác.
Chúng mình đã đồng hành với nhau bao lâu rồi em nhỉ? Nhà em cách nhà anh chỉ một cái ngõ. Cô bé hàng xóm hiền lành, ít nói là em đã gây thiện cảm với anh. Em có một tuổi thơ bất hạnh. Ba mất sớm, mẹ tảo tần nuôi em khôn lớn. Anh đã trở thành một người bạn, một người anh trai và có thể như một người yêu. Anh không bao giờ cố định nghĩa cho kì được tình cảm mà anh dành cho em là gì. Anh cảm thấy tự hào về em. Em xinh đẹp, giỏi giang, hiền lành và tốt bụng. Em sẽ là một người vợ tuyệt vời. Suốt những năm tháng qua anh mặc nhiên cho rằng: Anh yêu em!
Em chưa bao giờ làm điều gì khiến anh buồn. Cuộc tình, theo một nghĩa nào đó, của chúng mình diễn ra êm đềm. Có lẽ anh sẽ là người hạnh phúc khi yêu và lấy được em, nếu... anh không gặp người con gái đó.
Cô ấy không bằng em. Ở cô ấy có cái vẻ gì đó vụng về thậm chí là đểnh đoảng. Cô ấy thường xuyên nhớ nhớ quên quên chứ chẳng chu đáo như em, làm điều gì cũng chỉn chu. Anh gặp cô ấy trong buổi gặp gỡ giao lưu cựu sinh viên. Vẻ ngoài ngây ngô và khờ khạo của cô ấy làm anh ấn tượng. Anh và cô ấy thường xuyên gặp gỡ. Anh hào hứng kể về em cho cô ấy nghe. Cô ấy còn khen anh tốt số.
Nhưng rồi anh bắt đầu cảm thấy nhớ cô ấy da diết. Có nhiều hôm anh phóng xe qua chỗ cô ấy làm chỉ để được nhìn thấy bóng dáng của cô ấy. Tối nào sau lúc điện thoại cho em anh cũng nhắn cho cô ấy vài tin mới có thể ngủ được. Có một điều gì đó diễn ra trong anh. Lần đầu tiên anh cảm thấy hồi hộp khi gặp một người con gái. Anh cảm thấy khó chịu, thậm chí hậm hực và ghen tuông khi cô ấy nói chuyện với chàng trai khác. Anh cảm thấy nghẹt thở nếu cô ấy không may gặp phải tai nạn hay nhìn cô ấy khóc. Tất cả những cảm giác đó anh chưa bao giờ có với em. Thật tàn nhẫn là như vậy. Anh ước gì sự thật không phải thế.
Anh không bao giờ dám nghĩ có ngày mình sẽ rời xa em. Gần chục năm bên em với tư cách một người yêu, anh không cho phép mình làm tổn thương em - người con gái đáng được trân trọng. Nhưng anh phải làm sao với thứ tình cảm cứ ngày một lớn trong tim mình? Rồi đây anh sẽ có thể làm một người chồng tốt khi bên vợ mà lòng lại đau đáu nghĩ về một người con gái khác không em?
Anh từng ao ước thứ tình cảm đó chỉ là nhất thời để anh lại được thỏa thích tin rằng anh yêu em. Nhưng nó cứ mỗi lúc một mãnh liệt hơn mặc dù người ấy hoàn toàn không hề hay biết. Chiều nay cùng em đi chọn mẫu thiệp cưới. Em tíu tít hỏi anh thích mẫu nào? Anh chỉ biết im lặng, anh sợ phải lựa chọn.
Theo VNE
"Biết thế cứ bẩn như mọi hôm cho xong..." Mặc dù đã có ba đứa con lớn nhưng anh vẫn quyết tâm sẽ sinh thêm con để có người nuôi dưỡng, thờ phụng nếu cuộc sống có bất trắc. Nhưng anh không ngờ ý định này sẽ không thực hiện được. Cơm nước xong xuôi, chị bê mâm bát ra giếng rửa, còn anh đi kiểm tra chuồng bò. Con bò cái...