Mưa hôn lên môi những chiếc hôn vội vã
Nếu có thể, hãy cho em mượn bờ vai để dựa mỗi khi cô đơn anh nhé. Anh hãy là cơn mưa của riêng em mà thôi.
Mưa hôn lên môi, lên mắt em những chiếc hôn vội vã. Em vẫn còn yêu mưa! Ảnh minh họa: Internet.
Em yêu mưa trước khi biết anh. Em yêu tiếng mưa tí tách, yêu những giọt nước trong veo hồn nhiên rơi như đang khiêu vũ bản nhạc của đất trời. Em thích tắm mưa, em yêu cảm giác được những hạt mưa ve vuốt. Mỗi lần như thế mưa lại ôm em trong vòng tay mát lạnh, từng hạt nước nhỏ bé như thấm sâu vào trong em để xóa đi những muộn phiền. Em muốn nhắm mắt lại để hòa tan mình vào mưa. Mưa cứ lặng lẽ cùng em đi qua tuổi thơ, đi qua góc sân và khoảng trời trong vắt. Mưa chỉ cho đi chứ chẳng đòi nhận lại bao giờ. Em yêu mưa như yêu tuổi thơ, yêu ngôi nhà bé nhỏ, yêu con cún đáng yêu đã bên em suốt 9 năm qua.
Rồi em biết anh, nụ cười của anh cũng như cơn mưa khiến lòng em lắng lại. Em yêu nụ cười, yêu ánh mắt, yêu lòng nhiệt tình của anh. Có đôi khi nhắm mắt lại em thấy tiếng anh thì thầm và có khi là một nụ cười đầy ẩn ý. 19 tuổi, em quên mất những cơn mưa cho dù mưa vẫn rơi lặng lẽ như thuở nào. Em bắt đầu thích những bản tình ca, thích hát và thích cảm giác mỗi sáng sớm thức dậy nhìn thấy nụ cười của anh trên màn hình điện thoại. Em thấy hình như mình yêu anh.
Và rồi những giấc mơ đẹp cũng có màu tàn úa. Em thấy sợ những lời nói lạnh lùng như những chiếc gai sắc nhọn găm sâu vào lòng em. Và đã có lúc mắt em thoáng cay khi nghĩ đến một lời thơ:
“Em chẳng bao giờ tin mình sẽ mất nhau đâu
Tình yêu đầu tiên em có được
Tình yêu đã một lần làm tim em bị xước
Những giọt máu hồng cứ đỏ mãi nhường kia”
Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ hiểu những điều em nghĩ bởi anh còn bận rộn với quá nhiều dự định, hoài bão của tương lai. Em sẽ dõi theo anh mà chẳng hề hờn giận, vì em cũng như mưa, anh đã bao giờ nói yêu em đâu! Con người vốn dĩ lòng tham rất lớn, em vẫn không thể đặt một dấu chấm tròn trịa giản đơn.
Video đang HOT
Và một chiều cô đơn lang thang trên phố mưa bất chợt ghé tìm em. Mưa ào ạt, xối xả, từng hạt nước vỡ òa trên vỉa hè, trên lòng đường. Em lao vào vòng tay mưa mặc cho những hạt mưa ran rát đập vào cơ thể. Mưa che chắn cho em để không ai biết rằng em đang khóc. Mưa không giận em, mưa không nói những lời làm người yêu thương mưa đau đớn. Em tìm lại hơi mưa thân quen, mưa len lỏi vào trái tim em xóa đi những vết xước dọc theo những sợi cơ. Mưa rơi ào ạt mà sao em thấy lòng mình bình yên qua đỗi tựa hồ như đang được ấp mặt vào lồng ngực mẹ. Nước mắt em hòa cùng mưa rơi xuông và trôi đi. Mưa hôn lên môi, lên mắt em những chiếc hôn vội vã. Em vẫn còn yêu mưa!
Anh và mưa những thứ đang tồn tại, đang bước song song bên cuộc đời em. Em yêu mưa nhưng em cũng không thể nói em không yêu anh. Tình yêu vốn dĩ là những điều khó hiểu. Có thứ tình yêu mang cho người ta niềm vui, hạnh phúc vô bờ, có thứ lại mang đến nỗi đau và nước mắt. Ngọt và đắng hòa tan trong nhau với muôn ngàn cung bậc. Em cần cả hai, như vậy có phải là quá tham lam không anh? Nếu có thể, hãy cho em mượn bờ vai để dựa mỗi khi cô đơn anh nhé. Anh hãy là cơn mưa của riêng em mà thôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sau những cuộc "yêu đương" nồng cháy
Sau những cuộc yêu đương nồng cháy, sau những ái ân khao khát hai đứa dành cho nhau... anh vội vã quay lưng và để em lại một mình trong nỗi xót xa vô bờ...
Tôi năm nay 23 tuổi và đã có công ăn việc làm ổn định. Sau khi đọc xong những bài viết rất chân thành của các bạn, hôm nay tôi mới mạnh dạn viết ra những suy nghĩ của mình và mong các bạn hãy cho tôi ý kiến!
Ngày còn sinh viên, tôi là một cô gái rất năng động và thường xuyên tham gia các hoạt động tình nguyện. Ngày ấy, tôi yêu say đắm một anh chàng học trên khóa... nhưng đó chỉ là tình yêu đơn phương từ phía tôi. Và có lẽ, tôi sẽ sống mãi với mối tình đơn phương đó suốt bao năm qua nếu như tôi không gặp anh, người yêu hiện tại của tôi bây giờ.
Tôi quen anh do một người anh họ giới thiệu. Một buổi tối, anh họ tôi đã dẫn tôi đi gặp anh... và ngay lần gặp đầu tiên ấy, cả hai chúng tôi đều có ấn tượng về nhau khá tốt. Ngay sáng hôm sau, tôi đã nhận được tin nhắn chào buổi sáng và làm quen của anh.
Vì cách nói chuyện của tôi rất hài hước và có chút mạnh dạn nên tôi đã thu hút được anh ngay từ lần trò chuyện đầu tiên. Ngày hôm đó, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều. Những tin nhắn hỏi han, quan tâm của anh dày kín cả điện thoại tôi... và tôi cũng đã dành cho anh rất nhiều thời gian để nhắn tin, chuyện trò.
Kể từ đó, bất cứ lúc nào chúng tôi có thời gian rảnh, tôi và anh đều nhắn tin cho cùng nhau. Mặc dù anh đi làm cả ngày rất mệt nhưng tối nào anh cũng thức để online, nhắn tin cùng tôi. Những câu chuyện của chúng tôi càng ngày càng vui hơn và tình cảm giữa chúng tôi cũng trở nên gần gũi, thân quen hơn.
Sau những lần trò chuyện như thế, cả hai đều cảm nhận được tình cảm của đối phương dành cho mình. Và hơn một tháng trò chuyện, cùng 4 lần đi chơi với nhau, tôi đã không ngại ngùng khi nhận lời yêu anh.
Chúng tôi cố gắng vun vén cho tình yêu của hai đứa... và cả hai đều cảm thấy rất hạnh phúc, vui vẻ khi được ở bên cạnh nhau. Cứ cuối tuần là anh lại đón tôi sang nhà anh chơi và nấu cho tôi những món ăn rất ngon. Tôi cảm thấy mình là một người con gái may mắn và hạnh phúc khi được người yêu chiều chuộng và chăm sóc tận tình như vậy. Khi tôi muốn đi đâu anh đều sẵn sàng đưa tôi đi chơi, tôi thích cái gì, anh đều mua tặng tôi và tôi thích ăn gì, anh đều tự tay nấu nướng cho tôi những món ăn ngon...
Một người con gái không còn trong trắng như tôi liệu có nhận được hạnh phúc thật sự của người đàn ông khác không? (Ảnh minh họa)
Cả hai chúng tôi đã vẽ ra một bức tranh tương lai với nhiều màu sắc đẹp mắt. Tôi tin anh, yêu anh vì chúng tôi thường xuyên ở gần nhau, vì anh luôn hết lòng với tôi và vì anh luôn dành cho tôi những điều đẹp đẽ nhất!
Anh ở một mình nên mỗi lần sang phòng anh chơi, hai chúng tôi lại có một không gian rất riêng tư để dành cho nhau. Mỗi lần hai đứa ăn cơm xong, chúng tôi lại cùng nhau ngồi xem phim. Có những lúc vì quá mệt mỏi nên chúng tôi nằm ôm nhau ngủ... và tôi đã ngủ trong vòng tay anh một cách rất ngon lành. Nhưng giá như... chúng tôi chỉ dừng lại ở đó!
Một buổi chiều chủ nhật, sau khi từ nhà chị họ của anh về, chúng tôi đã trở về phòng trọ của anh để ngủ. Và chính hôm đó, tôi đã tình nguyện trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái. Khi được "yêu", được hòa mình vào với người yêu, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và không một chút ân hận về quyết định đó. Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng, khi đã yêu nhau thì hãy trao cho nhau tất cả và cả hai sẽ cố gắng vun vén cho tình yêu để cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình vào một ngày không xa nữa.
Sau lần đầu tiên đó, anh nói với tôi rằng, "Ba tháng, chúng mình sẽ làm chuyện đó một lần nhé!" và tôi gật đầu đồng ý. Thế nhưng... những lần gặp nhau sau đó, vì không gian quá riêng tư nên đã nhiều lần chúng tôi làm "chuyện ấy".
Sau những màn yêu đương ân ái, anh hứa hẹn sẽ cưới tôi làm vợ khi hai đứa ổn định công việc. Và có lẽ, tôi sẽ mãi mãi chìm đắm trong hạnh phúc nếu như không có ngày hôm ấy...
Hôm đó anh có việc nên phải về quê một tuần. Khi lên đến Hà Nội, thái độ của anh đối với tôi khác hẳn. Anh không còn nhắn tin thường xuyên cho tôi nữa, khi tôi gọi điện, nhắn tin anh cũng không buồn trả lời. Tôi bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi của anh... nhưng khi tôi hỏi anh, "Có chuyện gì khiến anh thay đổi vậy?" thì anh chỉ nói, "Anh đang rất bận và không có nhiều thời gian dành cho em nữa. Em tập trung học hành đi, đừng có nghĩ linh tinh nữa".
Mấy ngày sau, thái độ của anh vẫn lạnh nhạt với tôi như thế! Khi tôi gặng hỏi anh về sự thay đổi đó thì anh nói, " Gia đình anh kịch liệt phản đối hai đứa mình yêu nhau". Và cũng từ đó, anh bắt đầu lảng tránh tôi...
Những ngày trong tuần, anh đi làm thật sớm và về nhà thật muộn, anh tránh gặp mặt và trò chuyện với tôi. Khi tôi nhắn tin hỏi thăm anh thì đáp lại, tôi chỉ nhận được những tin nhắn lạnh nhạt từ anh. Còn những ngày cuối tuần, anh lại vội vàng về quê, để lại tôi một mình với sự hụt hẫng vô bờ...
Giờ đây, mỗi lần tôi nhắn tin, anh đều trốn tránh và không nhắn lại với tôi một lời nào, gọi điện thì anh không nghe máy, tôi đến nhà tìm gặp thì không thấy anh đâu... Chẳng nhẽ yêu thương và gần gũi nhau như thế, chia sẻ và hứa hẹn nhiều như thế... để rồi khi bị gia đình ngăn cấm, anh sẵn sàng rũ bỏ tôi một mình như vậy sao?
Giờ đây tôi không biết phải làm sao để giúp bản thân mình nữa? Tôi nên chia tay với anh hay chấp nhận tủi hờn và sự mệt mỏi anh mang đến cho tôi? Và liệu rằng, nếu tôi quyết định chia tay anh thì một người con gái không trong trắng như tôi có thể tìm được hạnh phúc từ một người đàn ông khác không?
Tâm trí của tôi giờ đây đang rất rối bời... Tôi không biết mình nên làm thế nào để tốt cho tương lai và hạnh phúc của mình sau này nữa? Chính vì thế nên tôi biết lên đây những dòng này để mong nhận được những chia sẻ và lời khuyên chân thành của các bạn dành cho mình!
Tôi xin cảm ơn các bạn nhiều!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vội vã kết hôn để trả thù chồng cũ Ngay khi lấy Hùng, Lan đã biết chị không hề yêu anh. Chị lấy anh chỉ vì lòng hiếu thắng, vì nỗi ấm ức với kẻ mà ngày xưa chị đã từng rất yêu. Và bởi vậy, cuộc hôn nhân của chị đã trở thành một chiến lợi phẩm của chính chị, một chiến thắng tổn thương cả 2 người trong cuộc. Khi...