Mùa hạ cuối
Mùa hè năm ấy, tớ phải theo gia đình rời xa miền quê yêu dấu, để lại sau lưng những hàng phượng vĩ đang chuẩn bị thay cho mình màu áo đỏ để đón hè về…
Chiều nay, trên đường đi làm về, vô tình nhìn thấy những cành hoa phượng nở đỏ rực một góc trời. Chợt nhận ra: hè đã về rồi.
Hình như đã lâu lắm rồi không còn cái cảm giác nôn nao mong chờ hè đến để được vui chơi thỏa thích sau những ngày học tập vất vả. Ừ, mà cũng phải thôi vì tuổi học trò đã xa lắm rồi. Phải chăng cuộc sống hối hả của chốn thị thành đã cuốn con người ta vào một vòng xoay vô tận, để rồi một lúc nào đó ta giật mình tự hỏi: thời gian sao trôi nhanh thế?
“ Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng. Em chở mùa hè của tôi đi đâu.”. Giai điệu trữ tình của bài hát đưa tớ trở về với một miền ký ức xa xưa của tuổi học trò. Mười mấy năm rồi nhỉ? Mười mấy năm kể từ ngày tớ rời xa ngôi trường yêu dấu, rời xa bao kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ, rời xa cậu học trò nhỏ thân thương của tớ. Mười mấy năm đối với một ai đó có thể là một khoảng thời gian khá dài nhưng đối với tớ, dường như mới chỉ là hôm qua…
Video đang HOT
Ngày ấy, tớ là một cô bé tuy không xinh nhưng ai cũng bảo là dễ thương, hiền lành, chăm học. Mới 4 tuổi đầu đã theo anh trai đến lớp học ké. Đến 5 tuổi thì đã vào lớp một. Suốt thời cấp một, hình như chẳng có ai là đối thủ cạnh tranh với tớ. Tớ đặc biệt rất ghét bọn con trai vì tụi nó suốt ngày chỉ lo quậy phá và nhất là rất hay bắt nạt tớ. Vậy mà chính cậu đã làm thay đổi suy nghĩ của tớ từ lúc nào không biết nữa. Có lẽ, chính thái độ học tập nghiêm túc cùng kết quả học tập đáng nể của cậu đã làm cảm động tớ chăng? Ngày đó, sao mà cậu siêng học đến thế? Có những hôm bệnh nặng, thầy bảo phải về nhà nghỉ, vậy mà cậu vẫn lén gia đình để trở vào lớp học. Tớ chịu thua cậu luôn rồi đấy.
Những ký ức về… một mùa hạ cuối…
Chắc là cậu và tớ không có duyên nên chỉ học chung với nhau một lớp. Hai năm tiếp theo, dù không học chung với nhau nhưng tớ vẫn luôn quan tâm đến cậu, và xem như đó là một động lực để tớ vượt qua những khó khăn trong học tập. Rồi dòng đời đưa đẩy, mùa hè năm ấy, tớ phải theo gia đình rời xa miền quê yêu dấu, để lại sau lưng những hàng phượng vĩ đang chuẩn bị thay cho mình màu áo đỏ để đón hè về…
Cuộc sống hối hả ở chốn thị thành dễ làm người ta thay đổi và cũng dễ làm người ta quên. Có lẽ tớ đã quên mất cậu nếu như không có sự gặp gỡ tình cờ trong buổi lễ trao học bổng của hội đồng hương năm ấy. Cậu đã làm tớ rất ngạc nhiên vì ở giữa biết bao nhiêu người xa lạ mà cậu vẫn nhận ra tớ sau ngần ấy năm xa cách. Phải chăng là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”? Ừ, có lẽ thế. Và tớ đã đem cái “hữu duyên” ấy đưa vào bài văn môn Tiếng Anh của mình. Mặc dù tớ rất dở môn này nhưng chẳng biết hôm ấy tớ đã viết những gì mà khiến cô giáo phải ngỡ ngàng cho điểm 9 kèm theo lời phê “bài viết rất thú vị”.
Mà cũng đúng, vì cuộc sống vốn rất thú vị với những sự gặp gỡ tình cờ. Gặp nhau rồi xa nhau, “H ội ngộ rồi chia ly cuộc đời vẫn thế!”. Vẫn biết thế mà sao đôi khi ta vẫn cảm thấy hụt hẫng, vẫn cảm thấy có chút gì đó nuối tiếc về một thời đã xa. Xa như những gì cậu đã nói, “ Ngày xưa mình đã từng thích cậu!” nhưng cái “ ngày xưa” ấy đã xa lắm rồi. Ờ, thật sự là đã xa lắm rồi…
Giờ đây, mỗi đứa đều đi trên con đường riêng của mình. Tất cả những gì của ngày xưa sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp. Có còn lại chăng chỉ là những ký ức về… một mùa hạ cuối.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh ơi, em xin lỗi anh
Anh ơi, khi viết cho anh những dòng này tâm trạng của em rất rối bời. Em biết em lại làm sai nữa rồi em xin lỗi anh, anh yêu. Em không biết nói sao nữa, hôm qua em đã gặp lại người yêu cũ của em, thấy anh ấy dạo này đang buồn phiền đau khổ nên em mềm lòng thật sự thấy người ta như vậy em không đành lòng.
Em biết lần trước cũng vì người này mà em đã lãng quên tình anh và rồi khi nhận ra đâu là người thật sự yêu em thì em đã trở về bên anh, em hiểu vì yêu em mà anh tha thứ cho những sai lầm của em vì thế nên em không muốn sai lầm lần nữa lại ngã vào vòng tay người ta nếu có lần phản bội nữa chắc anh không thể tha thứ cho em đâu.
Yêu anh em không giấu anh bất cứ điều gì thế nên không nói ra được những điều em nghĩ em sẽ khó chịu lắm, đừng giận em anh nhé em biết người em yêu là anh và em sẽ không để bất cứ điều gì xen vào tình yêu của đôi mình đâu, hãy tin em và nhận lời xin lỗi của em nhé đừng giận em mà tội nghiệp. Em luôn yêu anh và mãi yêu anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
'Ế ẩm' trước mắt chồng Có một ngày em chợt nhận ra mình đang bị "ế ẩm" thảm hại trước mắt chồng. Ngày còn yêu, chồng lúc nào cũng dịu dàng, quan tâm từng li từng tý đến nỗi em cứ mừng thầm vì mình "vớ bở". Nhưng sống với nhau rồi, em bỗng trở nên bơ vơ tự lúc nào chẳng biết. Những đêm chờ chồng, em...