Mưa gió thoáng qua, tôi yêu em…
Gặp lại nhau ở thành phố nhộn nhịp. Họ lựa chọn cách tiếp tục yêu nhau trong thầm lặng, không cần khoa trương với thiên hạ, họ chỉ cần có được sự ấm áp…
Một chiều cuối tuần, ngồi nhấm nháp ly café, lật từng trang cuốn tiểu thuyết mưa gió thoáng qua, tôi yêu em, thấy thú vị biết bao. Nếu ai đó hỏi tôi rằng: bạn thích tác giả văn học nào của Trung Quốc nhất? Tôi sẽ không do dự mà trả lời đó là Tình Không Lam Hề. Mỗi cuốn sách của tác giả này là một cuộc tình nóng bỏng, nhưng ở đó tôi tìm thấy được nhiều bài học rất giá trị cho cuộc sống.
Mưa gió thoáng qua, tôi yêu em kể về cuộc tình của Châu Tử Hoành và Thư Quân. Một tình yêu không quá lãng mạn, trái lại rất hiện thực. Họ tình cờ gặp nhau ở mảnh đất cổ kính, đẹp mộng mơ Lệ Giang. Gặp lại nhau ở thành phố nhộn nhịp. Họ lựa chọn cách tiếp tục yêu nhau trong thầm lặng, không cần khoa trương với thiên hạ, họ chỉ cần có được sự ấm áp.
Video đang HOT
Không phải là một câu chuyện tình yêu đẹp như cổ tích, ở đây ta bắt gặp được một nàng Thư Quân trẻ trung, bồng bột, ngang bướng. Thế nhưng cô rất có trách nhiệm với bản thân mình và những người thân trong gia đình. Dường như tính cách của cô là đại diện cho thế hệ trẻ bây giờ. Châu Tử Hành một tổng giám đốc phong độ, hào hoa, thế nhưng trong lòng lại chất chứa nhiều tâm sự ưu tư. Sự chững chạc, tự tin của anh khiến cho nhiều người mơ ước. Nhưng ai biết rằng, để có được vẻ bề ngoài như thế, anh đã phải cố gắng rất, rất nhiều.
Thư Quân không hề biết rằng, trái tim Châu Tử Hoành giống như viên kim cương để trong con búp bê Nga nhiều lớp, cần có người đi mở từng lớp, từng lớp mới có được thu hoạch hoàn mỹ. Không biết từ lúc nào sự trở ngại giữa hai người đã biến thành một chữ “yêu” khó lý giải?
Chẳng ràng buộc, chẳng níu giữ, họ đến với nhau như mưa với gió. Một tình yêu nhẹ nhàng, không thích phô trương… Tình Không Lam Hề rất biết tạo ra một tình huống, nói đúng hơn là một sự cố vạch trần vỏ bọc để đưa hai người đến gần nhau hơn.
Một cảm xúc quá dỗi bình yên khiến cho buổi chiều cuối tuần của tôi trôi qua trong sự thú vị. Tình yêu đẹp nhưng ở trong cuộc sống này, đôi khi vụ lợi quá sẽ khiến cho người ta cảm không cảm nhận được hết về nó. Tôi yêu cách khắc họa nhân vật của tác giả. Yêu nhân vật Châu Tử Hoành biết hi sinh thầm lặng cho người yêu. Hai tâm hồn đồng điệu xé tan lớp vỏ bọc lạnh lùng và độc ác đấy. Tình yêu làm xóa tan mọi thù hận trong quá khứ.
Mưa gió thoáng qua, tôi yêu em đã giúp tôi tin tưởng rằng, trong thế giới này vẫn tồn tại những tình yêu say đắm như thế. Nó đã đành thức trong tôi những suy nghĩ rất đẹp…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự trả giá cho kẻ bạc tình
Tôi yêu em trong sự dâng hiến trọn vẹn không đòi hỏi từ em. Dường như chỉ cần được yêu tôi là em thấy cuộc đời đầy màu hồng hạnh phúc. Đôi lúc tôi trăn trở vì em, vì người đàn bà của tôi và những đứa con thơ, nhưng em cứ cuốn tôi đi trong cuộc phiêu lưu trên con thuyền tình ái êm đềm.
Nhưng ở bất cứ khoảnh khắc nào, tôi cũng nhận thấy phía dưới con thuyền ấy là một dòng sông ngầm luôn cuộn chảy, đầy những hiểm nguy.
Năm ấy, tôi ba mươi hai tuổi, đã có vợ và hai con. Tôi là giảng viên của một trường đại học danh tiếng. Ngoài giờ giảng dạy ở trường, tôi tổ chức lớp ôn thi đại học cho các tân sinh viên tương lai. Căn hộ nhỏ của hai vợ chồng ở trên gác hai một khu chung cư, chúng tôi dành phòng khách để dạy học. Ở căn kế bên, có một cô bé quê ở Hải Dương lên ở trọ để ôn thi, may mắn thay, cô bé đó thường hay sang nhà tôi từ rất sớm trước giờ học để giúp thầy dọn dẹp bàn ghế, lau bảng cho lớp học. Cô bé có nụ cười tươi như hoa hàm tiếu, mắt lúng liếng thơ ngây và giọng nói hay nhầm lẫn âm "L" với "N" rất đáng yêu. Cô bé rất chăm chỉ và hay sang hỏi bài thầy mỗi khi thấy tôi rảnh rỗi. Vì vậy đến mùa thi, cô đỗ vào một trường khá danh giá. Tôi cũng thấy vui lây và mừng cho cô học trò tỉnh lẻ mà có ý chí.
Trong năm đầu đại học, cô bé vẫn sang nhà tôi để nhờ thầy giải toán. Một ngày, tôi nhận ra trong sự thân quen gần gũi ấy một ánh mắt mơ màng, thổn thức và đôi chút da diết trao cho mình. Tôi đã cố gắng xua đi những tưởng tượng về những điều đã nói qua đôi mắt ấy, nhưng càng ngày mọi thứ lại càng trở nên rõ ràng hơn. Cho đến một ngày, em nói với tôi: "Ước gì em có thể học mãi mà không ra trường". Tôi bảo: "Em ước gì mà ngốc vậy". "Nếu ra trường em sẽ không được ở đây, gần bên thầy nữa". Là một người đàn ông lớn tuổi, lẽ nào tôi không biết em định thổ lộ điều gì. Không hiểu vì đâu, những cảm xúc chợt ùa về làm trái tim tôi đập mạnh, bàn tay tôi trở nên lóng ngóng. Tôi nói với em: "Dù ở đâu, nếu em còn nhớ về tôi thì tôi vẫn luôn ở bên em". Khi nói câu đó, tôi mới chợt nhận ra gianh giới giữa chúng tôi đã bị xóa nhòa. Em nhìn tôi vẫn ánh mắt da diết ấy nhưng giờ đây nó ngập tràn hy vọng. Tôi khẽ vuốt tóc em và đặt lên đôi môi xinh xắn hồng đào một nụ hôn da diết, nó mang theo tất cả niềm đam mê khao khát và tội lỗi.
Từ ấy, tôi yêu em.
Tôi yêu em trong sự dâng hiến trọn vẹn không đòi hỏi từ em. Dường như chỉ cần được yêu tôi là em thấy cuộc đời đầy mầu hồng hạnh phúc. Đôi lúc tôi trăn trở vì em, vì người đàn bà của tôi và những đứa con thơ, nhưng em cứ cuốn tôi đi trong cuộc phiêu lưu trên con thuyền tình ái êm đềm. Nhưng ở bất cứ khoảnh khắc nào, tôi cũng nhận thấy phía dưới con thuyền ấy là một dòng sông ngầm luôn cuộn chảy, đầy những hiểm nguy.
Ảnh minh họa
"Em yêu anh ngay cả khi chết đi rồi". "Còn tương lai của em thì sao ? anh không muốn trở thành một kẻ tham lam ích kỷ. Em có quyền có được một người chồng, một mái ấm minh bạch". "Em sẽ chờ anh để có một ngày, anh trở thành người ấy, dù có phải chờ đến kiếp sau".
Thế là em chờ.
Chờ tôi trong sự lặng thầm, hy sinh đến ngỡ nàng. Tôi cứ ngỡ một ngày nào đó em sẽ nhận ra em cần có một cuộc đời khác, một tình yêu khác trọn vẹn hơn. Nhưng em hầu như chẳng quan tâm, cứ thế lặng lẽ đi bên đời tôi, điều khiển con thuyền sao cho nó được bình yên nhất, ngay bên cạnh ngôi nhà của tôi, người đàn bà của tôi và những đứa con tôi.
"Chờ anh nhé, anh sẽ cưới em". Lời tôi đã thốt lên qua bờ môi khao khát. Tôi yêu em mất rồi, đã quá yêu. Tất cả mọi quá khứ tươi đẹp bên người đàn bà có hôn thú giờ đã nhạt nhòa như tờ giấy trắng. Hàng đêm ở bên nàng, tôi chỉ nhớ về em. Tôi ước gì nàng là một người đàn bà hư hỏng, chua ngoa, ghê gớm để tôi còn có cớ mà chia tay. Nhưng nàng lại chẳng hề như thế. Nàng vẫn đẹp, vẫn tươi cười, vẫn chu toàn với tôi, với con. Nàng vẫn là một người phụ nữ lịch thiệp không một tì vết. Nàng sẵn lòng hy sinh tất cả để tôi có danh vọng, có bằng tiến sỹ, có cơ hội thăng tiến. Càng trở thành một người đàn ông được trọng vọng, thì khoảng cách với em, cô gái bé nhỏ trên thuyền tình càng xa dần, xa dần.
Xa, không phải vì tình tôi xa cách em, mà vì càng thành đạt, tôi càng không thể bôi những vết đen vào lý lịch của mình bằng một cuộc ly dị với lý do phản bội. Vậy là em vẫn chờ và dấu kỹ mối tình của chúng tôi để tôi mãi là một người đàn ông toàn vẹn trước con mắt người đời. Sự hy sinh của em càng khiến tôi đau nhói.
Bốn năm trôi qua, em ra trường và cố gắng xin một công việc để ở lại thành phố. Em ra ngoài ở trọ, tôi có cơ hội hẹn hò em nhiều hơn. Và cái cảm giác ở bên em tôi giống như một chàng trai trẻ được yêu với tất cả sự nồng cháy của con tim mình. Còn nàng, người vợ hoàn hảo của tôi, tình yêu tôi dành cho nàng đã nguội tắt từ rất lâu rồi.
Thâm thoát năm năm nữa lại trôi đi, em vẫn chờ. Có lẽ nào như lời em nói: "Chờ đến kiếp sau".
Còn tôi luôn trăn trở: "Khi nào, khi nào tôi mới có được em, chỉ khi....". Ý nghĩ vụt qua khiến tôi rùng mình. Chỉ khi vợ tôi chết đi, tôi mới có thể cưới em. Một ý nghĩ thật điên rồ và đáng ghê tởm. Nhưng không ít lần, nằm trong vòng tay em, ý nghĩ đó lại hiện ra.
Một hôm, em đưa cho tôi một cuốn sách về nghiên cứu những khả năng siêu phàm của con người do một nhà khoa học người Đức viết. Ban đầu tôi chỉ đọc vì em thích cuốn sách đó, về sau tôi bị ám ảnh bởi một số thông tin trong cuốn sách.
"Nhiều người cho rằng khả năng con người là hữu hạn, con người không thể khỏe như voi, không thể chạy nhanh như báo, không thể sống trong những điều kiện khó khăn nhất, không thể dùng trí lực để điều khiển mọi vật... Nhưng theo nghiên cứu của các nhà khoa học và những trường hợp thực tế đã từng xảy ra trên thế giới thì câu trả lời lại là... có thể".
"Satyanarayana Raju, người Ấn độ có thể dùng tay không lấy ra từ không khí những đồ vật một cách hết sức tự nhiên. Trước hàng ngàn người, Satyanarayana Raju đã theo lời yêu cầu của bất cứ ai lấy trong không khí ra cái mà họ muốn. Những thứ mà nhiều người yêu cầu ông lấy ra từ không khí rất đa dạng, có khi là những vật mà vào thời gian đó khó tìm thấy, nhưng ông vẫn làm được, từ chén đĩa, bông hoa, vải vóc, thức ăn, sách vở và cả những thứ ít người nghĩ đến như cái gối , tổ chim, rễ câỵ... Các nhà khoa học đã đến quan sát và tìm hiểu. Khi được hỏi rằng do đâu mà Satyanarayana có thể lấy được các đồ vật trong không khí thì ông ta trả lời "Sự thật chẳng có gì là khó khăn khi ta biết rằng trong vũ trụ không gian tích trữ các chất cấu tạo nên mọi vật. Vì thế muốn có được chúng ta chỉ cần lấy từ trong không khí, sự việc tự nhiên như ta thò tay lấy vật dụng trong tủ vậy thôi""
"Và điều kỳ lạ là càng ngày, trên thế giới càng xuất hiện nhiều những con người có khả năng siêu đẳng lạ lùng vượt xa hẳn những khả năng mà con người thường có được. Những con người kỳ lạ ấy có khả năng tạo ra những nguồn điện lực mạnh mẽ phát sinh từ cơ thể, từ đôi mắt, từ đôi bàn tay hay cả thân mình. Có người có thể dùng năng lực điện trường của mình để sưởi ấm người khác hay làm cho tuyết tan. Có người dùng nhân điện ấy để chữa bệnh hay có thể đốt cháy những vật mà họ chạm vào. Nhiều người có khả năng siêu việt trong phép chữa bệnh qua khoảng cách bằng lời nói và đôi mắt. Nhiều người có khả năng điều khiển hành động của người khác bằng suy nghĩ ám thị ".
Và trong một giấc mơ, tôi thấy vợ tôi ngã nhào từ trên ban công xuống đất. Nàng mãi mãi ra đi, còn tôi đứng đó nhìn nàng vô cảm.
Những khao khát có được em, người tình của tôi ngày càng thôi thúc. Tôi bắt đầu thử nghĩ về việc vợ tôi bị ngã từ ban công xuống mỗi khi cô ấy phơi quần áo ngoài lan can với những chi tiết hết sức cụ thể như tấm rào chắn bất ngờ bị bật tung ra, đôi chân nàng chới với trên chiếc ghế cao rồi cùng tấm chắn rơi xuống đất. Tôi thử tập trung suy nghĩ về điều đó một cách cao độ với sự hy vọng mong manh. Và kết quả cho thấy đó chỉ là một sự huyễn hoặc không được minh chứng.
Rồi một hôm, nàng lại phơi quần áo ngoài ban công. Cơn bão đầu mùa làm rung rinh tán cây cao đẩy những chiếc lá úa bay qua ban công vào cửa sổ. Tôi đứng nhìn nàng, tưởng tượng ra tấm chắn bay đi cùng cơn gió và nàng, người đàn bà đồng sạng dị mộng của tôi. Bỗng một tiếng sấm nổ ầm vang, nàng giật mình tuột tay khỏi chiếc dây trên cao, nàng vội vã bám vào tấm chắn sắt để bước xuống. Bất ngờ, cả tấm chắn sắt bật tung ra xa kéo theo cả nàng bay xuống đất. Một tiếng ầm nữa vang lên, trong lòng tôi chỉ còn nỗi kinh hoàng. Tôi đứng đó bất động mặc cho cơn bão cuốn theo những chiếc lá lạnh buốt tấp vào người. Lạnh quá, lạnh vô cùng vào cái ngày ấy, khi nàng đã vĩnh viễn ra đi, bay ra ngoài cùng cơn gói, tiếng sét và những chiếc lá vừa bị bứt khỏi cành.
Khi đưa nàng về nơi an nghỉ, nhìn những đứa con tội nghiệp tôi thấy lòng mình đau đớn. Nàng đã chết, tôi đã ước cho nàng chết, và có thể, tôi đã khiến nàng phải chết. Dù thế nào đi nữa, cảm giác tội lỗi ấy cứ đè nặng lên tôi như một chiếc gông vô hình.
Đêm ấy, tôi thấy nàng về nhà, ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay tôi mà hỏi: "Anh và cô ấy muốn em vĩnh viễn rời khỏi cõi đời này phải không ?". Ánh mắt nàng vẫn hiền từ, nàng khẽ vuốt những sợi bạc trên trán tôi, kéo chăn lên ngực các con cho ấm áp rồi lặng lẽ ra đi. Trong ánh mắt ấy, hai giọt nước long lanh nhỏ xuống, bỗng chốc nước dâng lên thành một cơn lũ. Tôi thấy mình chìm dần trong dòng lũ ấy dù vùng vẫy thế nào cũng không ngoi lên được. Tôi choàng tỉnh cơn ác mộng, cơn gió thổi tung tấm rèm cửa như bóng nàng vừa mới đi khuất.
Một năm trôi qua, ngày nào nàng cũng trở về trong giấc mơ của tôi, dịu dàng đắm thắm, nhưng đầy oán trách.
Còn em, vẫn chờ đợi một ngày chính thức được cùng tôi kết tóc se duyên. Rồi cũng đến lúc tôi phải cho em một danh phận sau gần mười năm em thầm lặng vì tôi.
Tôi cầu hôn em vào một ngày nắng đẹp, hy vọng có em tôi sẽ bớt cô đơn và day dứt vì những điều đã xảy ra đã ám ảnh tôi suốt một năm qua. Em nhận lời cầu hôn của tôi bằng cảm xúc diệu vợi của một người thiếu phụ.
Nhưng cái ngày mong ước ấy không bao giờ đến. Em đã ra đi vào một buổi sáng mùa đông lạnh giá. Bức thư em để lại qua khe cửa kể những giấc mơ về vợ tôi đêm đêm ám ảnh em với một câu hỏi: "Cái chết của chị có phải là điều em muốn không ?". Và với những mặc cảm tội lỗi, em không thể nào ở gần bên tôi, dù hạnh phúc ấy em đã đợi chờ suốt mười năm.
Trong cuốn sách em tặng cho tôi, đoạn cuối có một trang hằn lên nếp gấp rất rõ nét. Ở đó các nhà khoa học lý giải một cách giết người bằng suy nghĩ ám thị rất chi tiết. Tôi biết, em đã đọc nó và tặng cho tôi đầy ngụ ý. Và có lẽ, cái buổi chiều định mệnh ấy, em cũng đang đứng đâu đó để quan sát nàng trên ban công với tất cả những suy nghĩ rất tập trung: Nàng sẽ rơi xuống cùng tấm chắn sắt và tiếng sấm sét làm rung chuyển bầu trời.
Cuối cùng, em để lại cho tôi lời nhắn: Con người rất cần tình yêu, nhưng không thể có hạnh phúc với thứ tình yêu chiếm được bằng việc mong ước bất hạnh xảy đến cho người khác.
Chỉ còn lại tôi với căn nhà có cái ban công trống hoác và những giấc mơ ám ảnh về đêm.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vì sao em lại quay về? Tôi không thể hiểu... đã có chuyện gì xảy ra với em khiến em thay đổi nhanh chóng như vậy? Tôi yêu em, tất cả bạn bè trong lớp đều biết, nhưng mọi người nghĩ đó chỉ là lời đùa cợt thôi vì họ biết rằng em sẽ không yêu tôi đâu. Tôi không ưa con gái, đối với tôi con gái như...