Mùa đông này ta chẳng còn nhau
Có nhiều lúc em tự hỏi có phải tại em đã không mạnh mẽ níu giữ anh hay là do anh không đủ tự tin mà ở lại? Là em nợ anh hay anh nợ em cả một ân tình? Không! Chúng ta chẳng ai nợ ai cả có chi cũng chỉ là nợ thanh xuân một lời xin lỗi…
Gió mùa về rồi anh ạ!
Đông của anh thế nào? Còn đông nơi em buồn lắm! Chẳng biết cái rét lạnh đến tái tê hay tại nỗi cô đơn cứ từng cơn gặm nhấm mà khiến nỗi buồn cứ chất chồng dày thêm anh ạ!
Đông này em chẳng có anh bên cạnh xoa dịu cho em những vết thương đã hằn lên cũ kĩ. Em nhớ anh…nhớ những mùa đông năm trước chúng ta luôn kề vai sát cánh, có anh mà cái lạnh đối với em cũng hóa dịu dàng. Nhớ những buổi chiều mưa đổ, anh chở em ngồi phía sau, gió, mưa táp vào mặt, vào người lạnh run cầm cập vậy mà em vẫn cười xòa thích thú. Em thích vòng tay ôm sau lưng anh, áp mặt và cảm nhận hơi ấm từ anh và khi đó cả thế giới bỗng nhiên hiền hòa, ấm áp. Hạnh phúc chỉ giản đơn như vậy nhưng khiến em yêu anh biết nhường nào!
Rồi mọi thứ như sụp đổ khi anh và em phải xa cách. Ông trời thật khéo sắp đặt để em gặp được anh, yêu anh rồi lại đẩy anh ra xa em. Đó là khoảng thời gian vô cùng tồi tệ đối với cả hai chúng ta. Lần đầu tiên em thấy anh khóc, nhìn anh gạt nước mắt mà em thương anh vô cùng. Anh ôm em vào lòng rồi cả hai nhòa lệ…Còn gì đau đớn hơn, còn gì nghiệt ngã hơn khi yêu nhau mà chẳng thể đến được với nhau. Em yêu anh, yêu anh rất nhiều nhưng em không thể ích kỷ mà giữ anh bên mình được, anh còn sự nghiệp, còn tương lai và nếu đó là một tương lai tốt, rộng mở đối với anh thì hà cớ gì mà em giữ khư khư anh được.
Video đang HOT
Em đã cố kìm nén cảm xúc để nước mắt không trào ra, cố gắng mạnh mẽ nhất có thể để động viên anh lựa chọn con đường của mình. Ngày em tiễn anh lên xe, em đã tự nhủ lòng mình là không được khóc, em chẳng giám nhìn anh, có lẽ anh biết điều đó nên cứ bắt em về. Em đã chẳng đủ mạnh mẽ để nhìn xe chạy, vội chào anh rồi phóng xe từ biệt. Em chạy xe qua rất nhiều con phố, vừa chạy xe vừa nức nở khóc, gió táp vào mặt, mắt em nhòa đi còn lòng em thì đau thắt.
Những ngày qua nỗi nhớ về anh chẳng lúc nào nguôi ngoai cả! Nhưng có một điều em biết rằng thanh xuân chẳng thể trở lại để ta có thể yêu nhau thêm lần nữa…
Đông lại về rồi! Chúng ta hãy khép lại những câu chuyện buồn để sống tốt hơn anh nhé! Hãy nhớ về nhau bằng những kỷ niệm đẹp nhất được không anh?
Anh đừng tự dằn vặt mình nữa nhé! Em cũng cố gắng không buồn đau vì cuộc tình này chẳng ai sai cả! Có nhiều lúc em tự hỏi có phải tại em đã không mạnh mẽ níu giữ anh hay là do anh không đủ tự tin mà ở lại? Là em nợ anh hay anh nợ em cả một ân tình? Không! Chúng ta chẳng ai nợ ai cả có chi cũng chỉ là nợ thanh xuân một lời xin lỗi…
Theo blogradio.vn
Cứ vui đi, cuộc sống có mấy đâu mà hững hờ
Có những ngày tháng mà khi đó, cũng trong cái thời tiết lạnh lẽo này, phóng xe vun vút ngoài đường, cảm nhận cái lạnh thấu xương, chạy đua với thời gian, với công việc, nhưng lại cảm thấy rất tuyệt, rất hả hê. Cảm nhận cái sự cuồng nhiệt, háo thắng của tuổi trẻ.
Trời trở lạnh rồi, hít hà cái không khí lạnh lẽo này, tự nhiên lòng lại thấy vui vẻ, nhẹ nhõm lạ thường. Có cái gì đó như sục sôi của tuổi trẻ, của thanh xuân đã mất. Có cái gì đó như gợi nhớ về những kỷ niệm ngày xưa, những tháng ngày đã qua. Và có cái gì đó như hân hoan, cũng như nuối tiếc. Tuổi trẻ, tuổi thanh xuân đã qua, chỉ một lần được cảm nhận trong đời. Nhưng lại có điều gì đó như thúc giục, cổ vũ. Cổ vũ tinh thần mạnh mẽ, cổ vũ bản thân hãy tự tin bước tới tương lai.
Thời tiết, cảnh sắc gợi kỷ niệm, những kỷ niệm mà ta tưởng ta không còn nhớ tới nó nữa. Ngày xưa đó, khi còn là cô sinh viên ngốc nghếch, vừa mới bước chân vào giảng đường đại học, nó thấy cô đơn, nó nhớ gia đình. Cái cảm giác buồn này luẩn quẩn trong tâm trí, không quá sâu sắc, nhưng lại khó dứt ra. Nhìn những bạn sinh viên xung quanh, họ vui vẻ, họ nhiệt huyết tham gia những hoạt động của nhóm mình, nó lại không biết mình đã nhoẻn miệng cười lên tự lúc nào. Thế nên, như một thói quen được hình thành, mỗi khi thấy buồn, thấy cô đơn nó lại ra bờ hồ của trường, một mình ngồi ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh.
Ngày xưa đó, khi lần đầu tiên biết cảm giác yêu, lang thang tay trong tay cùng người ấy, cũng trong cái giá lạnh này, trong con đường ấy. Xung quanh bờ hồ những hoạt động ngoài trời được tổ chức không lúc nào hết, nó lại thấy ấm áp, hân hoan và hạnh phúc. Biết bao mộng mơ màu hồng, biết bao cảm xúc dại khờ được hình thành. Bao bức ảnh kỷ niệm, bao ký ức yêu thương. Và cũng ngày xưa đó, cũng trên con đường ấy, trong tiết trời ấy, lần đầu nó được nếm vị đắng của tình yêu.
Ở đó, những ngày tháng sinh viên vui vẻ, nhiệt tình. Những ngày kỷ niệm cùng lớp, cùng trường, những ca khúc được cất lên, những cái nắm tay vui vẻ, nô đùa, hò hét. Những ngày tháng sinh viên, không thiếu những buổi thể dục đến chiều muộn mới về, vẫn ngồi lại quán nước tán gẫu, uống những cốc nhân trần, trà đá. Ngày xưa đó, được làm những gì mình thích, được vui chơi vô tư không phải tư lự nhiều. Vui, khỏe, nhiệt tình, hạnh phúc.
Rời xa những năm tháng sinh viên, bắt đầu bước chân vào xã hội với những dự định, những kế hoạch của công việc, của cuộc sống, của gia đình. Nhớ những ngày thức gần thâu đêm để làm việc, để theo dõi thí nghiệm. Những ngày tháng thức khuya, dậy sớm, nhiều khi chỉ thèm được ngủ nướng nhưng cuối cùng quen thói lại chẳng ngủ được. Làn đầu tiên thấy vai trò, trách nhiệm của mình với công việc, với cuộc sống của mình. Những ngày hừng hực khí thế làm việc, nay có còn không? Có những ngày tháng mà khi đó, cũng trong cái thời tiết lạnh lẽo này, phóng xe vun vút ngoài đường, cảm nhận cái lạnh thấu xương, chạy đua với thời gian, với công việc, nhưng lại cảm thấy rất tuyệt, rất hả hê. Cảm nhận cái sự cuồng nhiệt, háo thắng của tuổi trẻ.
Có những ngày lang thang trên những cung đường. Hai ba ngày lại chuyển chỗ, ban ngày làm việc, làm việc, đến khi đêm xuống lại băn khoăn không biết nên đi đâu về đâu, như những đứa trẻ bơ vơ không chốn để về. Những ngày tháng đó, cả hành trình, cả cuộc đời chỉ là những chuyến đi.
Đi tới những nơi xa, tới những nơi mới lạ, chưa từng tới, một mình, dong duổi trên chiếc xe honda, lang thang phiêu bạt. Nhiều khi lại thấy hay, như con ngựa bất kham không muốn dừng chân lại một chỗ quá lâu. Có lúc mệt mỏi, muốn bỏ cuộc, nhưng ta lại nhận ra nhiều bài học, nhiều giá trị của cuộc sống. Ta gặp được nhiều người, tiếp xúc và biết thêm được nhiều phong tục, văn hóa. Thưởng thức thêm nhiều ẩm thực địa phương. Cũng trên những con đường đó, ta mới thấy được nhiều cảnh đẹp ta ngỡ chỉ có trong tranh, cảm nhận được những miền khí hậu khác nhau, cảm giác tuyệt vời khó diễn tả khi cảm thấy sự thay đổi của khí hậu chỉ qua một cái bước chân. Ta mới biết được cuộc sống muôn màu, muôn vẻ biết nhường nào. Tuyệt vời biết bao!
Những ngày tháng đó, có nhiều lúc ta muốn cuộc đời mình là những chuyến đi, được trải nghiệm mọi miền của tổ quốc. Được thỏa sức chạy, được thỏa sức đi, đến những nơi ta muốn đến.
Giờ đây, nghĩ lại thời gian đã qua, chợt xót buồn, nhưng vẫn cảm thấy sự hân hoan, niềm vui, nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cũng tự cười mình, không ngời thời gian vừa rồi mình đã dừng lại khá lâu, viết được không ít tâm sự. Mặc dù tất cả đều là những câu chuyện buồn, những tình cảnh khá éo le, nhưng nhớ lại một câu đã từng nhắc nhở bản thân: "Thái độ của mình quyết định cuộc sống của mình, thái độ tích cực, cuộc sống sẽ tích cực". Vậy thì tại sao không nhìn nhận và sống theo hướng tích cực đi! Dù thời gian trôi qua, không ít buồn ập tới, nhưng cũng có rất nhiều niềm vui ta đã được thử nghiệm.
Thời gian thanh xuân với mỗi người là không giới hạn. Tại sao ta không thể sống như sống trong thanh xuân một lần nữa. Được làm những điều mình muốn, mình thấy tốt nhất với đầy nhiệt huyết và đam mê. Cuộc sống có mấy đâu mà hững hờ! Thanh xuân! Ta lại quay lại đây!
Theo blogradio.vn
Tình yêu là thế, không phải cứ tìm thấy nhau là sẽ đi cùng nhau Mỗi ngày trên thế giới này có bao nhiêu câu chuyện tình yêu mới mẻ được bắt đầu? Thế nhưng, không phải cứ tìm thấy nhau là sẽ được ở bên nhau, cùng nhau đi đến cuối con đường... Dưới đây là bộ tranh của họa sĩ Henn Kim - một họa sĩ đến từ Seoul, Hàn Quốc - người đã phác họa...