Mùa đông này, một mình em rồi cũng sẽ ổn thôi…
Có lẽ chúng ta sinh ra chỉ để làm hai đường thẳng cắt nhau, chỉ gặp nhau một lần rồi không bao giờ quay lại. Mùa đông này, một mình em rồi cũng sẽ ổn thôi…
Mùa đông có lẽ là mùa mà cá nhân em thấy thích nhất, nó dễ chịu, lạnh lẽo như cái tâm hồn khó ưa nơi em. (Ảnh minh họa)
Cái tiết trời oi ả giờ đây đang thay dần bởi những cơn gió lạnh, của những buổi sớm rùng mình bởi hơi lạnh của một mùa đông nữa lại về. Nhưng đông này chẳng còn anh bên cạnh nữa rồi.
Mùa đông có lẽ là mùa mà cá nhân em thấy thích nhất, nó dễ chịu, lạnh lẽo như cái tâm hồn khó ưa nơi em. Anh nhỉ! Mùa đông là những ngày em được bàn tay anh ủ ấm, được anh quàng cho chiếc khăn len ấm sực và mang đầy ắp hơi ấm của anh. Nhưng giờ, mọi thứ cũng chỉ còn là những nỗi nhớ, chỉ là những giọt buồn của những ngày tháng không anh.
Mùa đông từng là mùa mà em được ôm anh trên chiếc xe máy của hai đứa, vi vu trên đường phố và ngạo nghễ ngắm nhìn những kẻ cô đơn còn sót lại của thế gian ở những con phố chúng ta dạo qua. Và em đã từng nghĩ em sẽ không bao giờ phải ở trong hoàn cảnh của những con người đó, chẳng bao giờ mùa đông của em sẽ đặc quánh mùi lạnh lẽo, nhưng giờ cái vị buốt lạnh đó như đang thấm vào từng tế bào, từng ngóc ngách của trái tim em vì sự trống vắng, vì thiếu đi hơi ấm, bờ vai của anh. Quá khứ lúc này mang trên mình cái chất màu xỉn xỉn, cái thứ màu sắc cũ kĩ mà chúng ta vẫn thường gán mác kỷ niệm, cái kỷ niệm đau thương chẳng muốn nhớ lại, khổ nỗi chẳng đừng được.
Đi giữa dòng người tấp nập, em vẫn thấy mình xa lạ, em không thuộc về nơi này hay nói đúng hơn là vì nơi này không có anh – người em đã từng… Em đã từng không tin vào cái gọi là duyên phận cho đến khi nó mang anh đến bên cuộc đời em rồi lại đem anh đi một cách bất ngờ. Em hoang mang giữa cái ngã ba của số phận, trái tim em rộn lên những nỗi niềm chênh vênh vô hướng, không biết nên rẽ sang trái hay sang phải hay cứ tiếp tục tiến lên phía trước một cách mơ hồ, chẳng định hướng vào đâu khi tìm mãi mà không có lấy một biển chỉ đường để em biết mình nên tiếp tục bước đi hay dừng lại.
Tháng ngày chưa gặp anh, cuộc sống của em thật tẻ nhạt, khi anh đến, mang theo những dư vị lạ lẫm, vị nhớ thấm đẫm những ngày vắng anh, vị ngọt của những câu chuyện cười anh hay kể, vị ấm của đôi tay rắn chắc nơi anh và hơn cả đó là vị hạnh phúc của một tình yêu ngắn ngủi. Nhưng bây giờ thì sao?
Tháng ngày chưa gặp anh, cuộc sống của em thật tẻ nhạt, khi anh đến, mang theo những dư vị lạ lẫm, vị nhớ thấm đẫm những ngày vắng anh (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh đi để lại những ngày hè oi ả với nắng rát mặt, mùa đông xám xịt với những cơn mưa buốt lạnh, mùa xuân đã chẳng còn tươi mới. Cuộc sống đầy màu sắc khi có anh giờ đây ngập tràn trong cái màu đen nhờ nhờ của nỗi đau và đặc quánh những cô đơn đắng ngắt. Không phải em chưa từng chia tay ai nhưng em thực sự chẳng hiểu nổi tại sao anh lại có sức ảnh hưởng quá lớn với em nhiều đến thế, dù đã có vô số lần em tự nhắc nhở mình là phải quên anh, quên đi những ký ức về anh, cho dù anh đã ở lại trong dòng ký ức của em như một toà thành vững chãi chẳng thể lay chuyển.
Tất cả những thứ tình cảm đó giữa chúng ta bây giờ dường như chỉ còn được lấp đầy bởi những khoảng trống của lớp bụi thời gian vô hình mà em không sao xoá đi được cũng như việc em chưa bao giờ hiểu được trái tim anh vậy.
Có lẽ em chỉ là một kẻ ngốc luôn dối lòng về một thứ tình cảm bền vững nơi anh.
Có lẽ chúng ta sinh ra chỉ để làm hai đường thẳng cắt nhau, chỉ gặp nhau một và chỉ duy nhất một lần để rồi mãi mãi không bao giờ quay lại.
Và, có lẽ em đã tự ru ngủ mình bởi một giấc mơ chẳng hề có thực và ừ thì giấc mơ dài nào chẳng phải thức dậy.Nếu chúng ta sinh ra đã không là của nhau, thôi thì hãy bỏ mặc cho số phận sắp đặt, còn anh hãy nhớ về em, em của một thời dại dột, ngờ nghệch nhưng luôn yêu anh.Vì trái đất tròn vậy nên sẽ có một ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau, có thể sẽ là trong một quán coffee ở một thành phố chúng ta đã cũng hứa sẽ đến, cũng có thể chúng ta sẽ gặp nhau trên đường phố tấp nập ở một con đường chẳng quen để rồi âm thầm lặng lẽ bước qua nhau như những người lạ – đã từng quen. Và biết đâu, cái thứ tình cảm trong em dành cho anh cuối cùng cũng đã cạn, những cuộn phim kys ức về anh cũng đến lúc kết thúc.
Em và anh đã là chuyện quá khứ, chỉ có vậy thôi nhưng chúng ta cũng đã từng xuất hiện bên cuộc đời nhau như một cơn mưa rào giữa trời hạ oi nóng, hay như một đốm lửa nhỏ giữa trời đông giá rét và ừ thì ít ra chúng ta cũng đã sưởi ấm cho nhau, cũng đã tưới mát cho cuộc đời nhau thêm nhiều dư vị.
Và rồi, em cũng sẽ ổn thôi.
Và rồi, anh cũng sẽ ổn thôi.
Và, ừ thì chúng ta rồi cũng sẽ ổn thôi!
Theo blogtamsu
Gió lạnh rồi, mình cưới đi em...
Gió lạnh rồi, mình cưới đi em...? Mùa đông này tay em sẽ không còn lạnh nữa.
Em thích thì anh cho em hơi ấm của cả người anh đấy, chứ chả riêng gì đôi tay. (Ảnh minh hoạ)
Hôm qua lúc hai đứa ngồi vắt vẻo trên cái lan can của khu nhà trọ, cơn gió thu se lạnh thổi ùa về, em lạnh co rúm người lại, may mà anh đã kịp ôm vội không có lẽ em cũng đã nghiêng ngả vì rét.
Bất giác anh khẽ thì thầm vào tai em:
- Em có sợ rét không?
- Cái đó anh còn phải hỏi. Mùa đông tay em lúc nào cũng lạnh ngắt, lại còn bị cước, sưng vù rồi từ màu đỏ chuyển sang màu tím, chả động nổi vào nước. Không biết có sống sót qua mùa đông này nữa không.
- Thế à, tội nhỉ. Chả bù cho tay anh, lúc nào cũng ấm.
- Ước gì anh san bớt cho em.
- Anh không san đâu, em thích thì anh cho em hơi ấm của cả người anh đấy, chứ chả riêng gì đôi tay.
- Em chả dám nhận.
-Dũng cảm nhận đi mà em, đừng có sợ. Phải đối đầu với thử thách mới biết mình có đủ mạnh mẽ hay không.
- Em vẫn biết mình yếu đuối.
- Thì anh đã nguyện che chở cho em cả đời. Gió lạnh rồi, mình cưới đi em...? Mùa đông này tay em sẽ không còn lạnh nữa.
Em không trả lời câu hỏi mà nép mình trong cái ôm của anh. Vậy là chúng mình bên nhau đã gần 3 năm rồi anh nhỉ. Thời gian trôi nhanh quá. Đôi lúc nghĩ vẫn vơ, em chỉ muốn chúng mình mãi là tình nhân, vì người ta vẫn bảo "Người con gái hạnh phúc nhất là khi yêu" mà.
Cũng đôi lần anh nhắc đến chuyện kết hôn nhưng mà em sợ, bởi em thấy mình vẫn còn bồng bột lắm; em sợ không thể làm tròn trách nhiệm của một người vợ, người mẹ; sợ rồi những khúc mắc của cuộc sống sau hôn nhân sẽ khiến tình cảm mình dành cho nhau ngày một nhạt phai.
Cả đêm qua em cứ nằm thao thức và suy nghĩ mãi về đề nghị của anh "Gió lạnh rồi, mình cưới đi em...". Cứ để anh đợi chờ thế này, liệu em có quá nhẫn tâm, mà biết đâu một ngày anh lại không còn kiên nhẫn đợi em thêm được nữa. Cái gì cũng có giá của nó, được cái này thì phải đánh đổi bằng cái kia.
Mà em nhớ không nhầm mùa đông năm ngoái một chị cùng công ty khi thấy em bị cước tay đã nhỏ to với em rằng: "Chị cũng từng bị như em nhưng chả hiểu từ ngày lấy chồng lại khỏi hẳn mới lạ chứ". Em đã nói đùa, "Chị vừa có chồng lại vừa có được một cây thuốc quý, sướng thế còn gì". Liệu em có được may mắn như chị ấy không anh nhỉ? Hay là em cũng lấy chồng...
Theo blogtamsu
Rét quá, không thể ngủ được, "đành phải" làm... "chuyện ấy" Vợ tôi còn nói: Trời lạnh quá, phải làm nóng người lên mới ngủ được, chứ không có mà thức cả đêm. Mấy đồng nghiệp cơ quan tôi dạo này cũng than thở hệt như anh Tú vậy. Trời lạnh, vợ mất hết khí thế, suốt ngày chỉ co ro trong chăn ngủ, chả muốn ai động vào người. Thậm chí, có nhà,...