Mùa đã về!
Mùa của dã quỳ vàng rực như màu của lửa, của nhiệt huyết. Mùa của em và anh – người xa. Chiều tan sở sớm hơn mọi ngày, lang thang trên con đường quen nhưng toàn những con người xa lạ. Cứ thế lướt qua nhau một cách vội vàng.
Chiều nhẹ nhàng với làn gió và lá vàng rơi. Mùa đã về!
Mùa của dã quỳ vàng rực như màu của lửa, của nhiệt huyết.
Mùa của em và anh – người xa…
Ngày ấy, dã quỹ vàng rực trên mảnh đất xa – nơi mà em đã chọn để học tập. Ngày mà lần đầu tiên mình gặp nhau trời đổ mưa to nhưng dã quỳ vẫn kiêu sa ngẩng cao đầu. Ngày mà anh lén theo em lên lớp học, qua khung cửa sổ dã quỳ vẫn quyến rũ như thế.
Những tin nhắn, những cuộc điện thoại trong danh bạ của em, anh xuất hiện nhiều hơn. Cũng vào mùa dã quỳ của năm sau mình yêu nhau anh nhỉ.
Video đang HOT
Quá khứ đã ngủ yên và em đang trân trọng hiện tại (Ảnh minh họa)
Đã hơn 3 năm rồi anh nhỉ từ cái ngày mình xa nhau. Do anh sai, do em lạnh lùng hay vì bất kỳ lý do gì thì mình cũng đã mãi xa nhau. Em đã giấu anh vào một miền xa nhớ, một góc trong trái tim nơi mà kỷ niệm vẫn còn mãi để em hòa mình vào hiện tại. Cuộc sống cuốn em vào với công việc mới, môi trường mới và cả tình yêu mới. Anh cũng thế nhỉ!?
Anh à, hiện tại mới là điều quan trọng nhưng chưa bao giờ em phủ nhận quá khứ. Em nâng niu, trân trọng nó và cũng một thời đau đớn vì nó. Quá khứ đã ngủ yên và em đang trân trọng hiện tại.
Anh – người xa, cũng hạnh phúc như em đang cảm nhận thấy nhé.
Anh – người của người ta, mạnh mẽ hơn và làm chỗ dựa vững chắc cho người hiện tại nhé.
Anh – người của quá khứ, yêu thương đong đầy như thuở ban đầu nghe.
Mùa về rồi anh à, mỉm cười và đón nhận nhé!
Theo 24h
Nhường anh cho yêu thương khác
Bình yên và hạnh phúc anh nhé, biêt là sẽ rât đau nhưng tât cả rôi sẽ hằn sâu vào trong quá khứ. Đã bao lân em quyêt tâm quên anh và dự định sẽ văng quyên nhât ký viêt vê anh... nhưng rôi vân giữ lại và trái tim còn đau nhói khi nghĩ đến anh.
Đên bây giờ gân môt năm trôi qua mà em vân không có tin tức gì vê anh, điên thoại của anh thì không liên lạc được...
Chiêu nay cơn mưa đâu mùa làm cho ai đó cũng thây buôn và chính em cũng vậy, em khóc nhiêu vì ký ức xưa lại tìm vê, hình ảnh của anh, nụ cười của anh xuât hiên trong tâm trí làm em rôi bời. Anh có biêt nhiêu đêm em không ngủ được rôi lang thang nhớ anh, em ra trước đâu ngõ tìm kiêm lại những ký ức vê anh. Em đứng hoài đứng mãi rôi nước mắt nhòe đi...
Rồi em không tin vào mắt mình, khi ngôi trong công ty cũ đê đợi đông nghiêp đi uông nước thì tình cờ em nhìn ra đường thây anh chạy xe ngang qua, anh đang cười nụ cười mà làm tim em đau nhói và đôi mắt em nhòe đi khi thây anh vân còn tôn tại và bình an. Trân an bản thân rôi em cô lây lại thăng bằng... Chưa kịp lây lại thăng bằng thì môt lân nữa tim em đau và đôi chân quỵ xuông, em không ngờ chúng ta lại uông cùng môt quán nước mà em không biêt, đên khi anh đứng lên đi vê trước làm em bàng hoàng... Anh có biêt lúc ây em muôn đứng lên và chạy đên bên anh hỏi rằng " Chào anh, dạo này anh khỏe không?!..." nhưng em lây tư cách gì, biêt nói gì khi ngày trước chính em là người đê nghị sự im lặng chứ...và đôi chân em không thê nào bước nổi đê rôi em đau đớn nhìn theo bóng anh khuât dân.
Cứ ngỡ là sẽ thôi nghĩ vê anh nhưng tại sao đêm qua em lại khóc và thức trắng đêm chứ!? Sao anh không liên lạc hay tìm gặp em, có phải anh đã quên em, không còn yêu em nữa? Sáng sớm trời mưa làm lòng em đau như thắt, em trôn mình trong chăn âm nhưng mà sao vẫn thây lạnh lắm anh ạ.
Từ đây em phải nhường anh cho yêu thương khác âm áp hơn (Ảnh minh họa)
Tại sao anh lại xuât hiên bât ngờ đê làm em bàng hoàng vây...Anh không hê biêt đên cảm giác của em, ngày trước anh ra đi đã đê lại cho em môt nôi đau hằn sau, em bênh triên miên, rôi nước mắt đâm đìa. Khó khăn lắm em mới lây lại cân bằng cho bản thân, chưa kịp lây lại hêt cân bằng thì anh lại xuât hiên và môt lân nữa làm em rơi vào tình trạng như ngày trước ngày mà chúng ta bắt đâu cách xa, xa nhau hoàn toàn.
Khi em thây tuyêt vọng và buôn là em lại tìm đên cửa phât, nơi đây em thây được bình an và được an ủi... Khi trở vê nhà thì em vân cô gắng đi chơi thê thao cho khuây khỏa.
Tôi em lang thang cùng mây người bạn uông nước cho vui và cứ đưa mắt kiêm tìm anh. Thât là oan gia ngõ hẹp, em lại run lên khi vô tình nhìn thây anh đi cùng môt người bạn, hai người chạy hai chiêc xe song song trông vui vẻ lắm, khi nhìn thây anh tay em lại run lên, em biêt anh ngôi bên quán đôi diên vân nhìn thây em vì thê em cô tình đùa vui bên này cho mọi người không biêt đên nôi đau của mình...nhưng thât ra mắt của em rât cay, em đã kìm nén lại. Đúng 22h em giục mọi người vê, lân này em đứng dây vê trước anh, em vờ như là mình không nhìn thây anh, nhưng làm sao không thây chứ! Chỉ là lạnh lùng môt tí thôi mà.
Trên đường vê em khóc nhiêu lắm, vê đên nhà em lại ra đâu ngõ đi dạo, thât ra là nuôi hy vọng là anh sẽ chạy qua đây... Biêt là sẽ không có nhưng lại làm thê, ngôc nghêch thât.
Thôi tât cả đã hêt rôi...tât cả đã quá rõ ràng rôi, có lẽ em quá trẻ con cứ muôn giữ anh mãi cho riêng mình. Từ đây em phải nhường anh cho yêu thương khác âm áp hơn, người ta sẽ tôt hơn em anh ạ...
Tân đáy lòng này em bằng lòng vê những gì xảy ra ngày hôm nay... anh hạnh phúc là em an lòng. Bình yên và hạnh phúc anh nhé, biêt là sẽ rât đau nhưng tât cả rôi sẽ hằn sâu vào trong quá khứmà thôi.
Theo 24h
Em đã xa anh Em từ bỏ anh khi anh cần em nhất, nỡ lòng nào em làm thế sao em? Uyên em, những ngày tháng mặn nồng của hai đứa mình luôn hiện về trong từng giấc ngủ của anh, những trằn trọc những nỗi nhớ thương luôn cứ dày vò anh. Anh nhớ em, nhớ như điên dại, nhiều lúc anh muốn hét thật to...