Mùa cưới
Đất trời ngả một màu êm ái, xanh vời vợi. Gió thổi vào lòng người những làn hơi dịu mát. Mùa thu về thật rồi anh ạ, người đời mãn nguyện gọi nó bằng cái tên thật đẹp: Mùa cưới! Em nhớ mình đã từng mơ về một mùa như thế.
Những ngày này, đi dọc bao hàng cây, bao góc công viên, đâu đâu em cũng có thể bắt gặp từng đôi uyên ương chụp ảnh cưới. Họ lưu lại những khuôn hình tuyệt đẹp để minh chứng cho một tình yêu đi đến bến bờ hạnh phúc. Cô dâu rạng ngời trong váy trắng, váy hồng, chú rể thanh lịch trong chiếc áo sơ mi trang nhã. Khung cảnh dường như làm nền cho đôi trẻ, chỉ có những cái nhìn say đắm, những nụ hôn khe khẽ, ngượng ngùng.
Lòng em nhói lên một cảm giác không thể gọi tên: Có cái ấm ấp và rộn ràng như lần đầu mình tay trong tay đi dạo, có cái tủi hờn của câu thề giờ đây chỉ là lời nói gió bay. Cái buổi chiều nhận được tấm thiệp hồng từ anh, em nghẹn ngào gửi lời chúc phúc.
Đời người có một mùa thật đẹp: Mùa cưới. Mùa cưới, trời mang một màu xanh không gợn, xanh như cầu thề nguyền hẹn ước của chàng trai, cô gái trong men say tình ái, xanh như ước vọng về một sự gắn kết trọn đời của đôi lứa yêu nhau. Mùa cưới, nắng không hanh hao vàng vọt, nắng không gắt lên những hơi bỏng rát. Nắng dịu dàng, e ấp chỉ đủ làm ửng hồng đôi má thẹn thùng, làm thắm bờ môi cô gái lúc nhận được lời cầu hôn. Mùa cưới, gió không rít những con dữ dội, không tỏ ra mình mạnh mẽ để cuốn phăng đi mọi thứ. Gió nhẹ nhàng và hiền quá đỗi. Gió như ru người về với những cảm giác bình yên, vỗ về những trái tim đã từng thương tổn để lại yêu như chưa từng có nỗi đau nào trước đó.
Chúng mình cũng đã từng yêu, mà hẳn ai từng yêu cũng từng nghĩ và mơ về một mùa như thế. Mùa mà sau những rung động, những chân tình người ta nhận ra mình chẳng thể thiếu nhau. Anh từng vẽ cho em về một ngày, dưới cái nắng, cái gió rất dịu dàng của trời thu, một đám cưới sẽ đánh dấu cho tất cả. Em đã từng viển vông nghĩ ngợi về dáng vóc mình trong chiếc váy trắng tinh khôi, dưới cái nắm tay thật chặt của anh để bắt đầu một cuộc sống thành chồng, thành vợ.
Anh ra đi. Anh để lại phía sau một giấc mơ còn dang dở: Giấc mơ của em. Anh từ bỏ nó vì anh còn có những giấc mơ hào nhoáng khác. Người con gái đó có thể mang lại cho anh nhiều thứ hơn là một cuộc hôn nhân xuất phát từ tình yêu. Mùa cưới đến với anh gấp gáp và vội vàng, để rồi sau đám cưới anh có một người vợ, một danh phận, một công việc, một sự danh giá, một cơ hội thăng tiến, một cơ số những điều em không thể mang tới, ngoại trừ tình yêu.
Video đang HOT
Em đã không thể khóc khi giấc mơ bỗng dưng vỡ vụn. Nếu anh có thể dũng cảm ra đi thì em cũng cần có dũng cảm để hạnh phúc sau sự ra đi đó. Và chí ít đến giờ em làm được. Có thể ngày trước, em sẽ thấy lòng mình se thắt, nỗi uất hận cứ trào lên mỗi khi mùa cưới lại về. Nhưng giờ đây em thấy lòng thanh thản. Em nhận ra mùa cưới có phép nhiệm màu làm sống dậy những khát khao về tổ ấm tưởng chừng đã lụi tàn khi một cuộc tình nào đó dang dở.
Mùa cưới này, em hạnh phúc!
Theo VNE
Người đàn ông em yêu
Ngày gặp anh, em vừa cất vội trong trái tim mối tình đầu dang dở, mối tình với một người đàn ông mà em biết đi trọn cuộc đời em cũng không thể nào quên.
Còn anh, anh hơn em vừa tròn 4 tuổi và cao hơn em cả một cái đầu. Anh hào hoa, lịch lãm và ít nói. Anh biết nấu cơm và cũng thích rửa bát. Anh cũng có một mối tình đã xa, giờ chỉ còn tàn phai của nỗi nhớ...
Nhà trọ chúng mình ở sát vách nên nhất cử hành động của em, anh đều biết, nhưng chưa bao giờ anh nói gì, chưa bao giờ anh than thở vì những hành đồng khiếm nhã của em. Cho tới một lần, em khóc nấc nghẹn và ném tung mọi đồ đạc trong phòng sau một cuộc điện thoại dài. Rồi lại ngồi thu lu trong góc phòng để mặc cho nỗi đau đớn cào xé tâm can.
Lúc ấy, có một bàn tay ấm đã nắm lấy tay em, ôm em vào lòng để mặc em khóc và đánh đập mãi không thôi. Cứ như thế cho đến khi em ngủ gọn trong lòng anh, không hờn dỗi...
Khi tỉnh dậy, em thấy mình đã ngủ được một giấc dài cho đến tận ngày hôm sau. Tất cả đồ đạc trong phòng đều trở lại trạng thái ban đầu, và trên bàn học có cắm vài bông hoa dại.
Thời gian trôi đi, em nhận lời yêu anh 1 năm sau ngày ấy, và nhận lời lấy anh khi em vừa tròn 25. Tất cả họ hàng, bạn bè đều chúc phúc cho chúng mình, chỉ em và anh biết, hình như em vẫn chưa quên được hình bóng cũ. Trong những cơn mơ em vẫn gọi tên người ấy, em không dám nhìn vào mắt anh, không dám khóc thêm một lần nào nữa, vì em sợ anh buồn, sợ anh sẽ lại đau đớn vì em.
Một ngày, cuốn nhật kí em viết dở bị bỏ quên trên gối. Cuốn nhật kí chất chứa biết bao nhớ thương, bao âu yếm em dành cho người đàn ông em yêu, người đàn ông mà dẫu có đi trọn cuộc đời em cũng không thể nào quên nổi.
Một ngày, anh ôm chặt em vào lòng. Cái ôm xiết mạnh đến mức em không thở nổi:
- Anh sao thế? Em không thở được nữa.
Anh vẫn ôm siết em thật chặt, rồi bỏ đi. Bức thư và cuốn nhật kí trên bàn để lại. Trong cuốn nhật kí đó có kẹp một tờ đơn ly hôn.
"Anh đã nhiều lần muốn nói với em và cũng đã nhiều lần nói nhưng chắc em không nhớ. Nếu cuộc đời này không có em, anh khó mà sống nổi, rất khó sống lắm em à!
Anh yêu em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, yêu cả những lần em khóc, yêu nụ cười, yêu cái cách em hay hờn dỗi, yêu tất cả những điều thuộc về em, cho dù với mọi người là gàn dở.
Anh cũng hiểu rằng, người đàn ông em yêu không phải anh, chỉ là anh cố tình lảng tránh, cố tình tự huyễn hoặc mình thôi.
Đừng hỏi anh vì sao anh biết, anh không đọc nhật kí của em, cũng không gặng hỏi ai hết. Nhưng trong ánh mắt em, anh hiểu...
Tha lỗi cho anh vì đã yêu em nhiều đến thế, đã ôm em chặt đến mức làm em khó chịu. Anh trả lại tự do cho em. Hãy chọn những gì làm em hạnh phúc. Nếu còn yêu người đàn ông ấy, hãy tìm đến người ta, hãy để người ta biết em yêu người ta như thế nào.
Yêu em cho dù em người đàn ông em yêu không phải anh".
Em đã làm theo cách anh dặn, em đã gấp vội lá thư và chạy đến với người đàn ông mà những năm tháng bên anh em không thể quên nổi. Chạy lại, tìm gặp và trò chuyện, nhưng trong cuộc trò chuyện ấy, người em nhớ và nhắc nhở cứ mãi là anh...
Theo VNE
Những âm thanh quanh xóm trọ (P.cuối) Chị chấp nhận cuộc hôn nhân với anh ngốc để giữ lại sinh linh bé bỏng trong bụng mình. - Xin lỗi chị cho em hỏi, có phải ở đây đang tuyển nhân viên phục vụ phải không ạ? - Đúng rồi đó em.- Chị chủ quán nhìn qua Thanh một lượt. - Em là sinh viên phải không? Em đã từng làm...