Mua chuộc nhà chồng bằng tiền để lấy sự sung sướng
Nhà chồng có giỗ, chị dâu phải sang dọn dẹp từ tối hôm trước. Mình giả vờ làm thêm giờ đến tối muộn mới về. Chị dâu tức lộn ruột thấy mặt mình mò về là xách mé mắng xa mắng gần rằng mình nhác, không biết tôn ti trật tự.
Hồi xưa đi làm dâu còn khổ, bây giờ mình thấy chẳng có vấn đề gì. Miễn là phụ nữ có đủ khả năng kinh tế. Nhiều bạn bè xuýt xoa sao số mình sướng, có bí quyết gì không. Mình chẳng biết nói thế nào vì hầu hết mọi rắc rối ở nhà chồng mình đều giải quyết bằng tiền.
Thật ra từ xưa đến nay, kẻ có tiền luôn là kẻ mạnh. Ai mà bảo nhân phẩm, tính cách này nọ mới quan trọng thì mình chỉ cho là ba hoa bốc phét thôi. Thời buổi này, xấu đẹp trắng đen cũng bị người ta vùi dập làm cho lẫn lộn, chỉ có tiền là thật.
Mình trông kém sắc hơn chồng, lại còn lớn hơn 1 tuổi. Hồi mới ra mắt bố mẹ chồng, mình thấy rõ là họ thất vọng. Biết khuyết điểm, mình ra sức bù đắp bằng cách khác. Nói trắng ra là mình bỏ tiền ra mua chuộc họ. Ở đời, có tiền trong tay thì đến thượng đế cũng phải nể.
Với mẹ chồng mình cũng thế. Hễ bà cằn nhằn định mắng gì là mình “đánh phủ” luôn và nịnh nọt: “Tối con chở mẹ đi siêu thị hay đi shop nhé”. Mặc dù tốn kém nhưng mình lại khỏe người. (Ảnh minh họa)
Lần nào đến mình cũng mua quà đắt tiền mà hầu hết là thực phẩm cao cấp nhập khẩu. Thỉnh thoảng mình còn mua riêng cho mẹ chồng áo quần hay nước hoa. Lúc đầu mới gặp, bà ấy không thích mình, đến chào cũng nhấm nhẳng chẳng buồn chào. Nhưng được mình biếu xén nhiều cũng đâm ra có cảm tình. Và cho đến nay, bà còn tự nguyện về phe mình, bênh vực mình ra mặt.
Sống ở nhà chồng có rất nhiều chuyện tưởng đơn giản mà hóa phức tạp. Đơn cử như việc nấu ăn rửa bát. Trước đây mẹ và em chồng mình thay nhau làm. Vì họ là mẹ con ruột nên thay phiên nhau một cách tự nguyện. Có mình về thì đổ hết cho mình. Đến giờ cơm là ai nấy giả vờ bận bịu việc riêng, ăn cơm xong cũng loay hoay làm này kia để khỏi dọn dẹp.
Vì là dâu mới nên mình mới làm chứ không có ý định làm đầy tớ lâu dài. Mình không có tư tưởng đi làm dâu là chịu khổ. Mình thường xuyên cho em chồng tiền tiêu vặt, mỹ phẩm của mình cũng cho nó dùng chùa thoải mái. Nhưng mỗi lần như thế mình đều dặn: “Chị bận kiếm tiền nên có việc gì em làm hộ chị. Chị có thời gian làm việc thì em mới có tiền mà tiêu được”. Nó biết há miệng mắc quai nhưng đành chịu. Ở đời, có qua có lại, mình không dư tiền mà vung cho nó, nó cũng không đủ siêng mà làm việc hộ mình.
Với mẹ chồng mình cũng thế. Hễ bà cằn nhằn định mắng gì là mình “đánh phủ” luôn và nịnh nọt: “Tối con chở mẹ đi siêu thị hay đi shop nhé”. Mặc dù tốn kém nhưng mình lại khỏe người. Việc nhà chẳng phải mó tay, hễ liếc mắt là em chồng tự động làm hộ. Hoặc chỉ cần nhờ nhỏ nhẹ là mẹ chồng cũng làm.
Video đang HOT
Với bố chồng là đàn ông thì càng dễ. Ông chỉ thích có tiền để thỉnh thoảng họp mặt hội đồng hương, hội cựu chiến binh rồi đồng nghiệp cũ. Mình toàn biếu tiền những lúc ông cần, vì thế ông quý mình lắm.
Chồng mình biết mình dùng tiền mua chuộc nhưng không có ý kiến gì. Những thứ vật chất đấy đáng lý ra anh phải cho họ, nay mình làm thay anh còn mừng không hết.
Chồng mình còn có anh trai lớn đã lấy vợ và ra ở riêng. Mình cũng mong được như thế để tránh bố mẹ chồng nhưng ông bà một mực muốn ở cùng con trai thứ. Vấn đề là tuy không ở chung nhà nhưng mình và bà chị dâu vẫn ngấm ngầm ganh tỵ lẫn nhau.
Vẫn bảo xa thơm gần thối. Nhưng mình ở với nhà chồng mà chẳng thối bao giờ. Tất cả là nhờ mình biết chi tiền.
Nhà có giỗ, chị dâu phải sang dọn dẹp từ tối hôm trước. Mình giả vờ làm thêm giờ đến tối muộn mới về. Chị dâu tức lộn ruột thấy mặt mình mò về là xách mé mắng xa mắng gần rằng mình nhác, không biết tôn ti trật tự.
Mình chưa kịp vặt lại thì mẹ chồng đã chạy ra đỡ lời và còn khuyên “Con đầu dâu trưởng phải lo kỵ giỗ trong nhà là đúng rồi”. Thấy chị còn hung hăng, mẹ chồng cũng giận lây mắng tiếp “Mới làm có tí việc mà so bì”. Mình nghe mà vừa hả dạ vừa sướng lỗ tai.
Sáng hôm sau, chị dâu phải dậy từ sớm để đi chợ đầu mối về nấu giỗ. Còn mình chỉ việc nằm khoèo ngủ cho đến lúc đi làm. Trưa mình mới tạt về nhà, ngồi vào ăn chưa đầy 1 tiếng là lượn đi làm ngay. Cũng có vài người họ hàng chỉ trỏ mình này nọ nhưng mình chả quan tâm. Bố mẹ chồng không nói gì là được.
Chỉ tội cho bà chị dâu mình. Mình nghe cô em chồng kể là hôm ấy, chị phải ngồi rửa gần chục mâm bát. Chị ấy cũng khóc vì ức do nhà chồng đối xử không công bằng với 2 con dâu. Mình nghe rồi chỉ cười nhạt.
So với chị em trong cơ quan đi làm dâu, mình nhàn hạ nhất. Ai cũng tưởng mình có số hưởng. Nhưng đấy là cái phước mà mình tự bỏ tiền ra mua. (Ảnh minh họa)
Công bằng lắm đấy chứ, sao chị dâu không biết rằng, chẳng phải tự nhiên mà bố mẹ chồng để yên cho mình tự tung tự tác thế. Chẳng qua là người có công người có của. Cái giỗ ấy là tiền của mình bỏ ra tất. Còn chị ấy góp mỗi 5 cành thì phải làm “sen” là đúng rồi.
So với chị em trong cơ quan đi làm dâu, mình nhàn hạ nhất. Ai cũng tưởng mình có số hưởng. Nhưng đấy là cái phước mà mình tự bỏ tiền ra mua. Đi làm dâu cực lắm, tốt nhất là nên tập trung làm ra thật nhiều tiền đổ vào nhà chồng để mua lấy cái sướng, cái thoải mái cho bản thân.
Thế nên, chị nào bức xúc với nhà chồng mà tìm đến mình xin lời khuyên, mình chỉ nói 1 câu duy nhất “vứt tiền cho mõ mà cứu lấy thân”.
Theo VNE
Cưới được 2 tuần đã ly dị
Thật chẳng ngờ, ngay trong đêm tân hôn, tôi phát hiện ra chồng mình bất lực. Đến một cọng lông chân của tôi chồng cũng không động vào.
Yêu 3 tháng là cưới
Bây giờ, người ta không còn quan trọng thời gian yêu nhau là bau lâu nữa, cũng không quá quan tâm tới việc, yêu ngắn ngày mà cưới là lạ. Vì không phải chuyện giống như trước kia, mất nửa năm để tìm hiểu tán tỉnh, mất cả nửa năm nữa để tiến tới cái nắm tay, và còn chuyện yêu, gần gũi thì chẳng phải thời gian dài. Nhưng hiện tại, trong suy nghĩ của giới trẻ, chuyện tình yêu cũng thoáng và nhanh hơn nhiều. Cứ yêu là nói yêu, thích là nói thích. Nếu có ý thì nói thẳng để không làm mất thời gian của hai bên.
Tôi và người yêu cũng vậy, từ ngày quen nhau tới khi yêu, tính ngót ra chỉ đúng 1 tháng rưỡi. Cũng là đến tuổi lấy chồng, lấy vợ, nên cả hai cảm thấy hợp nhau và tiến tới. Thời gian thì ít nhưng chúng tôi yêu nhau rất nhiều, tình cảm gắn bó. Anh luôn quan tâm, lo lắng cho tôi. Thật sự, mấy năm chưa có người yêu, giờ có một người luôn quan tâm, hỏi han, bận lòng về mình, tôi thấy hạnh phúc. Tôi cảm thấy mình như một cô gái bé bỏng được che chở bởi bàn tay của người lớn. Tất cả những gì anh làm cho tôi khiến tôi nảy ra ý định lấy chồng, sẽ lấy một người yêu thương mình thật sự và tính chuyện con cái.
3 tháng sau khi yêu, chúng tôi bàn chuyện cưới xin. Bố mẹ hai bên cũng đồng ý vì là, con cái họ cũng tới tuổi lập gia đình rồi. Tôi thì không còn gì hạnh phúc hơn vì lấy được người mình thật lòng yêu thương. Chúng tôi cứ thế đến với nhau, ngỏ lời, yêu thương và... cưới.
Ngay sau khi mọi chuyện được quyết định, chúng tôi gấp rút dành thời gian chụp ảnh cưới, lo liệu mời mọc đủ thứ, rồi còn cỗ bàn. Và đám cưới long trọng đã được tổ chức. Ngày cưới, cô dâu chú rể vui mừng khôn xiết, ai nấy cũng chúc tụng. Còn tôi, dù không nói hết được sự nghẹn ngào của mình, nhưng trong lòng tôi ngập tràn hạnh phúc. Đó sẽ là ngày trọng đại của cuộc đời tôi.
Ngay sau khi mọi chuyện được quyết định, chúng tôi gấp rút dành thời gian chụp ảnh cưới, lo liệu mời mọc đủ thứ, rồi còn cỗ bàn. (ảnh minh họa)
Tôi luôn quan niệm, yêu là cưới. Dù là 3 tháng hay 3 năm cũng không sao cả, chỉ cần tình thâm, chỉ cần hiểu và thông cảm cho nhau, đó mới là chuyện quan trọng. Vì thế, dù là yêu 3 tháng nhưng tôi vẫn xác định lấy chồng, muốn được ở bên cạnh người tôi yêu suốt đời.
Chồng bất lực, ly dị cho nhanh
Thật chẳng ngờ, ngay trong đêm tân hôn, tôi phát hiện ra chồng mình bất lực. Đến một cọng lông chân của tôi chồng cũng không động vào. Chồng chỉ ôm tôi ngủ mà không động phòng. Tôi không hiểu chuyện gì, cứ nấn ná gần gũi chồng, cứ ôm chồng để tạo cảm hứng cho anh, vậy mà, chỉ được một lúc là anh hất tôi ra.
Anh lại ra ghế ngồi khi tôi đang ôm gối ngủ. Anh thú nhận với tôi rằng mình bất lực, không có khả năng làm đàn ông. Anh khóc lóc, van xin tôi tha thứ. Anh nói tôi hãy thông cảm cho anh, hãy hiểu cho anh, để anh được làm chồng của tôi. Tôi thật không ngờ, 3 tháng qua yêu nhau lại là thời gian quá ngắn và khiến chúng tôi không thể hiểu nhau. Tôi chưa từng nghĩ tới việc anh bị bất lực, tôi cứ tin tưởng, nghĩ là anh giữ cho mình bên yêu anh tha thiết và bằng lòng lấy anh.
Giờ thì, ngay đêm tân hôn hạnh phúc nhất mà tôi chờ đón cũng không được hưởng. Tôi phải nằm khóc một mình, còn chồng tôi thì khóc lóc ngoài kia. Anh nói sẽ cho tôi mọi thứ tôi muốn, chỉ cần tôi chấp nhận làm vợ anh, đồng ý để anh được làm tròn trách nhiệm với vợ. Vì anh không muốn bị thiên hạ chê cười, không muốn để bố mẹ buồn và người khác phát hiện sự thật về mình nên lấy tôi che đậy sự thật này. Anh hi vọng tôi sẽ bao dung, độ lương và rủ lòng thương anh.
Giờ thì tôi muốn ly dị ngay lập tức. Yêu anh tới mấy nhưng tôi cũng không thể nào chấp nhận một người chồng bất lực. Ngay đêm tân hôn tôi cũng không được tận hưởng, vậy còn gì là đàn bà. Tôi thật sự muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này, tôi chán nản vô cùng. Đơn ly dị tôi đã viết sẵn, không biết có cơ hội để đưa cho chồng kí hay không, vì tôi muốn thêm thời gian. Nhưng cứ sống như ngục tù thế này tôi chán lắm, chẳng biết cố được mấy ngày. Tôi cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, ông trời thật là bất công với tôi.
Theo VNE
Chồng bẩn, vợ khiếp vía không dám 'yêu' Ngày thanh niên chồng phong độ bao nhiêu thì khi lấy nhau về, vợ cảm thấy chồng bẩn và lười bấy nhiêu. 1 tuần chồng cũng không chịu tắm Chưa tới mùa đông, mới có vài hôm gió mùa mà chồng đã bắt đầu dở cái thói lười và bẩn. Đã cả tuần nay, mỗi lần chồng về nhà, mặc dù vợ bật...