Mưa Bruxelles
Bruxelles co mình đón cơn mưa đầu đông mang hơi thở của lạnh giá, cô đơn. Giữa phố thị cổ kính có phần lạnh lùng, kẻ lữ khách vẫn say sưa với những bản tình ca bất tử, lãng đãng mơ hồi về một thời gian nào đó xa xôi, không ở hiện tại, cũng chẳng ở tương lai… Tình yêu với đất vẫn tràn trề, nhưng với người đã vuột mất, để rồi tự ngậm ngùi an ủi dưới mưa Bruxelles: “Rồi sẽ qua hết, phải không?”
ảnh minh họa
Tôi luôn bắt gặp người đàn bà ấy mỗi khi đến đây, trên chiếc ghế đệm ở góc. Tôi dám chắc là vị trí ấy luôn dành cho bà, một khách hàng thân thiết hay ghé lại nơi đây. Tuy nhiên tôi cũng nhận ra một chút khác biệt. Tôi chưa bao giờ thấy có một ly cà phê nào đặt trước mặt người đàn bà này. Bà ấy biết từng nhân viên ở đây, chào họ, trêu đùa với họ dù không biết họ có thực sự bận tâm hay không? Điều gì khiến tôi để ý đến người phụ nữ ấy trong một buổi chiều lẻ loi thế này, có lẽ đơn giản vì tôi đang ngồi ở ngay vị trí đối diện với bà.
Tôi thấy mình giống mọi người, ngồi xuống với ly cà phê trên tay cùng một vẻ lạnh lùng của những con người đang sống ở thành phố này. Vậy mà người đàn kia đã khiến tôi thản thốt khi bà ta niềm nở chào tôi. Tôi không quen với kiểu thân thiện ấy nơi đây, giữa những con người xa lạ, lòng tốt đôi khi có thể bị hoài nghi trong những hoàn cảnh như thế. Thật kì lạ phải không ? Bà ấy tiếp tục hướng dẫn tôi những điều mà tôi đã biết từ lâu, nào là ở đây có wifi, có ổ cắm điện ngay bên cạnh để sạc máy tính, điện thoại… Tôi thật sự cảm ơn cái hành động ấm áp từ người đàn bà này, nó không thừa giữa thành phố lạnh lẽo cả thời tiết lẫn tình người. Tôi đã đáp lại bằng nụ cười và những lời nói ngắn gọn, tiếp tục dán mắt vào chiếc Ipad trên tay. Lâu lâu, tôi lại ngước mắt nhìn bà, có lúc bà ấy lại lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình bởi những câu chào hỏi với những người xung quanh. Bà ấy ngồi đó, nhìn ngắm những vị khách qua lại, thỉnh thoảng lại cười và cũng lẩm bẩm điều gì đó. Tôi không thực sự nghe rõ, nhưng tôi chắc chắn đó không phải là tiếng chửi thề, bình phẩm mà kẻ khác hay thì thầm. Khuôn mặt ấy vẫn vui tươi, hớn hở một cách lạ kì, dường như bà ấy không hề quan tâm mọi người xung quanh, trong đó có cả tôi, nghĩ gì về mình. Ai đó sẽ vẽ lên trong đầu hình ảnh của một người kì lạ, không bình thường, đầy bất hạnh. Ấy vậy mà cá nhân tôi nghĩ, bà mới thực sự là người hạnh phúc, khi có thể nói, có thể cười, có được niềm vui cho mình mặc thế giới xung quanh tròn méo ra sao.
Ly cà phê đã nguội dần theo thời gian, tôi còn ngồi đó giữa ánh chiều tơi tả của một ngày đầu đông. Khung cửa sổ rộng đủ phản chiếu cuộc sống hối hả bên ngoài kia. Từng nhóm sinh viên với những điếu thuốc trên tay với những câu chuyện gì đó mà tôi không nghe thấy được. Chỉ thấy họ cười và tiếp tục nói trong làn hơi mờ của khói thuốc, của sương chiều dần buông xuống. Đâu đó có kẻ một mình, trầm ngâm, tư lự, còn kẻ khác lại tìm cho mình những người bạn trên điện thoại. Ai nấy đều có vài câu chuyện và một quỹ đạo riêng. Tôi cũng vậy, ly cà pha cạn dần và giai điệu du dương của tiếng đàn piano qua ngón tay điệu nghệ của Yiruma cũng dần đi vào yên lặng. Mỗi lần nghe bản tấu When the love falls , tôi lại cảm thấy mình có nhiều suy nghĩ. Cái kì lạ của những giai điệu không lời là thế, ý tại ngôn ngoại, không cứ phải nói lên bằng lời. Sự đồng điệu và cảm thông không cần thể hiện qua lời nói, chỉ cần nhìn thôi cũng hiểu. Tưởng tượng như bạn nhìn tôi lúc này, ngồi đó bên cạnh khung cửa sổ rộng lớn phủ đầy kính, một ly cà phê và chiếc headphone bên tai, mặc cho thế giới bên ngoài đang chuyển động, thời gian đang trôi tuột trong vô thức ; bạn sẽ nghĩ gì ? Sẽ có một lúc nào đó dưới khoảng sân kia không còn một bóng người, những tiếng cười giòn tan sẽ biến mất, làn khói thuốc không còn vấn vương nữa, không gian bấy giờ chỉ còn hơi sương và cái lạnh đặc quánh trong đêm, dưới ngọn đèn đường vàng hoe đô thị. Lúc đó tôi sẽ phải rời khỏi chiếc bàn nhỏ bên khung cửa kính to bự kia, ly cà phê chỉ còn là một chiếc cốc nhựa trống không được vứt vào sọt rác. Giai điệu và tâm hồn lãng đãng của một kẻ nhiều tâm sự sẽ còn lại, lắng sâu. Những suy nghĩ, trăn trở của một khoảng thời gian đáng sống, đáng lo và nhiều hoài bão. Tuổi trẻ của tôi…
Ai cũng có nhiều mơ ước, khát khao. Nếu nói rằng đó là động lực, là sức mạnh điều đó không sai và nó cũng có thể là một thứ đối trọng ghê gớm với những gì mình đang có trong cuộc sống hôm nay.
Mưa vẫn rơi đều ngoài kia, trời mưa ở đây không ào ạt như phố Sài Gòn của tôi ngày nào mà rỉ rả, nhẹ nhàng đến lạ. Thứ tình cảm nhẹ nhàng có thể làm con người ta tổn thương ghê gớm. Hãy quên đi nỗi sợ hãi trong những lần chạm nhau đó, tôi cũng không thể náng lại bên hiên lâu hơn được nữa. Tôi cũng phải về thôi, trời về đêm sẽ lạnh lẽo hơn và ngoài đường cũng sẽ thưa thớt hơn.
Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc như vậy, “Il pleut sur Bruexelles”[1]. Một sự vô tình hay là hữu hình cố ý.
***
Đôi khi chúng ta cần sự yên tĩnh để nghĩ ngợi một điều gì đó, nhưng cũng có kẻ thích làm điều ngược lại. Họ hay tìm đến những chốn đông người, nhiều tiếng ồn, dĩ nhiên đó không phải là thứ tiếng ồn đinh tai nhức óc. Bạn được mang đến một quán rượu đông đúc, nhiều đèn nhấp nháy loạn xạ, tiếng nhạc sập sình không ngớt, theo đó là một vài ly rượu, một hoàn cảnh tốt để người ta có thể nghĩ ngợi đấy chứ. Paul đã đặt tôi vào một không gian như thế mặc cho cái tâm trạng chết tiệt của tôi lúc này. Tôi luôn bắt đầu bằng một ly Mojito[2] và sau đó thì có trời mới biết, khi thì một loại rượu mạnh nào đó, lúc thì một thứ rượu vang chát… Thế giới của chất cồn không khó để người ta lựa chọn, còn những kẻ đến đây không phải để thưởng thức rượu mà để quên đi sự đời.
Thời gian càng trôi về cuối ngày thì cũng là lúc những khoảng không xung quanh tôi được lấp đầy. Thay vì ngồi thoải mái và có thể lắc lư, di chuyển thì mọi người bắt đầu để ý hơn đến sự chuyển động xung quanh. Mọi thứ có vẻ náo nhiệt hơn, sự đông đúc ấy vốn bị tiếng nhạc, bị những khoảng tối che khuất. Tôi thấy đúng khi người phương Tây vì von nơi này như là “chiếc hộp”[3], nó gói được cả một thế giới nhỏ bé với đủ mọi hạng người, giới tính ; kẻ mang theo niềm vui, người đến với nỗi buồn, đâu đó có cả sự trăn trở, nghĩ suy.
Tôi bắt đầu chú ý đến đám người mới đến, họ trở thành những kẻ đến đúng giờ chứ không phải đến muộn bởi cuộc sống về đêm lúc này mới bắt đầu. Trong số người mới đến ấy tôi chỉ chú ý đến một cô gái. Một người giống tôi về chủng tộc, mái tóc đen và dáng dấp của kẻ đến từ phương Đông ; làm sao lẫn lộn cho được trong thế giới của những kẻ cao lớn, da trắng, da đen… Hơn thế, tôi còn có cảm giác chúng tôi đến cùng một đất nước. Bạn biết không, thứ cảm giác nhận ra ai đó giống mình đôi khi chính xác lắm, nó đúng phải đến chín mươi phần trăm chứ không ít. Nó sẽ giúp bạn tìm ra nét tương đồng trong một thế giới có nhiều khác biệt. Tôi vẫn cứ dõi theo cô gái nhỏ ấy, hình như ánh mắt tôi quá lộ liễu, khiến cho cậu bạn Paul của tôi nhận ra. Hắn vỗ vai, ghé vào tai tôi hỏi:
- Người quen hả?
Video đang HOT
- Không, người lạ!
- Cậu thích cô gái nhỏ đó hả?
- Có sự xuất hiện của cô ta để tôi thấy mình không phải sinh vật lạ ở đây thôi.
Hắn cười phá lên với câu nói đùa ấy của tôi.
Tôi cũng tiếp thêm cho sự sảng khoái ấy của hắn
- Không đúng sao?
- Rất vui được đi cùng một sinh vật lạ.
Hắn đẩy chiếc cốc trên tay về phía tôi chạm một cái và tiếp tục uống. Còn tôi, dù thế nào thì ánh mắt cũng đã không thể rời được cô gái ấy. Chẳng nghĩ gì xa xôi, điều tôi mong muốn biết lúc này là liệu cô ấy có phải là người Việt hay không, để thay vì phải giao tiếp bằng thứ sinh ngữ rối ren, tôi có thể thoải mái nói tiếng Việt với cô ấy. Như vậy chẳng phải tốt hơn rất nhiều hay sao.
Thật thảm hại, khi hình như cô ta chẳng để ý gì đến tôi, đúng hơn là tôi hơi bị chìm ở thế giới hỗn độn này. Xung quanh cô ấy không chỉ có âm nhạc, có ánh sáng mà còn có một vài người bạn đi cùng. So với cậu bạn Paul đang liên tục uống và tán chuyện với cô phục vụ thì cô ta có vui vẻ hơn tôi nhiều. Cô ta không nhìn thấy tôi lẽ đương nhiên cô ấy sẽ không thể bắt được ánh mắt tôi đang dành cho cô ấy. Tôi sẽ không phải lo giấu diếm vì phép lịch sự, tôi cứ để cho mình thoải mái. Phải chăng sự xuất hiện của cô gái ấy đã làm cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn lúc nãy. Nói như những kẻ lãng mạn thì đó như là một làn gió thiên đường khẽ lọt vào chốn địa ngục. Tôi dám tin cơn gió ấy sẽ ở đây đủ lâu để thổi tắt ngọn lửa nóng nảy quái ác đã nung tôi từ lúc nào.
Paul lại quay sang phía tôi, hắn vẫn là một cậu bạn tốt bụng khi không bỏ quên tôi, dù có ham vui đến đâu:
- Cậu có muốn tôi xin số điện thoại cô ấy không?
Tôi chỉ cười với lời đề nghị ấy.
Đó là cách người ta làm quen với nhau trong môi trường này. Nếu bạn thích thú với một ai đó, thì cách lịch sự và thông dụng nhất là hãy nhờ một người bạn đi cùng đến bắt chuyện và tạo cầu nối cho bạn. Một thứ “thủ tục” khá rườm rà của người phương Tây nhưng lại vô cùng ý nhị. Hai người cần gặp sẽ không phải quá khó xử và nếu có một sự chối từ nào đó thì sẽ không ai cảm thấy ngại ngùng. Khi thời đại thông tin phát triển như ngày nay thì cũng chẳng cần phải mất nhiều thời gian làm quen hay bắt chuyện. Sứ giả hoà bình chỉ cần mang số điện thoại của bạn đến với đối phương hoặc đề nghị đối phương điều ngược lại, vậy là đủ, sau đó thì để cho nhân vật chính viết tiếp câu chuyện của họ.
Tôi không vội vàng đón bắt ngọn gió thiên đường kia, tôi có sự nhút nhát của riêng mình. Có thể ngọn gió ấy chưa phải dành cho tôi, tôi vẫn có nhiều suy nghĩ lẫn lộn lúc này. Hơn nữa tôi đến đây hôm nay chưa cần phải để tìm kiếm cho mình những mối quan hệ. Tôi nên trở lại với Paul, với rượu, với tiếng nhạc và câu chuyện phím của những kẻ xung quanh mình.
Bạn biết không, cơ hội đôi khi chỉ đến một lần, có lúc nó chỉ thoáng qua và vụt đi rất nhanh. Kẻ nào nắm bắt được sẽ có thể hân hoan trong niềm vui chiến thắng, còn ngược lại kẻ đánh mất chỉ còn biết ngậm ngùi chờ đợi một điều đặt biệt nào khác. Tôi đã lỡ mất ngọn gió mát của mình như thế. Khi ly rượu trên tay đã cạn, khi đã đủ dũng cảm với bản thân thì tôi lại không còn thấy dáng người con gái nhỏ bé ấy trong đám đông. Tôi có thực sự luyến tiếc? Tôi đã suy nghĩ mãi về điều đó suốt trên chuyến tàu thăm thẳm về ngoại ô. Khi mọi thứ xung quanh yên tĩnh lạ lùng, khác hẳn không khí lúc nãy. Tiếng sập sình của động cơ, tiếng va chạm của bánh con tàu trên đường ray răn rắc không làm phá đi không gian yên tĩnh tôi có. Một kẻ nhiều tâm sự và đã nồng nàn trong men rượu thì chẳng còn gì làm hắn bận tâm được nữa.
Vài tháng sau tôi chuyển hẳn lên Bruxelles, kinh đô của Vương quốc Bỉ. Nó rộng lớn hơn cái thành phố ngày xưa tôi ở nhiều và cũng không cách xa là mấy để tôi không quá choáng ngợp với những sự thay đổi xung quanh. Bạn biết đấy, ở lục địa già, mỗi vùng có thể mang một kiểu khí hậu đặt trưng, chỉ cần băng qua một con sông, một ngọn núi là thế giới xung quanh của bạn đã có nhiều sự khác biệt. Chưa kể ở nước Bỉ này, có còn ẩn chứa sự đa dạng về sắc dân và văn hóa. Chỉ cần bước qua ranh giới giữa vùng nói tiếng Pháp với vùng nói tiếng Hà Lan thôi thì bạn đã như sống giữa hai đất nước khác nhau rồi. Đó lại làm nên màu sắc văn hóa đặt trưng của mỗi vùng miền, mỗi đất nước. Tôi luôn thích sự ổn định trong cuộc sống và rất ngại di chuyển. Cuộc đời tôi đã đánh dấu bằng chuyến hành trình định mệnh từ Á sang Âu một lần rồi, dẫu biết từ thành phố nhỏ ngày nào đến thủ đô lớn chẳng bao xa, nhưng vạn bất đắc dĩ tôi mới chuyển hẳn lên đây. Tôi vẫn lưu luyến lắm thế giới nhỏ yên bình nơi đó và chỉ thích đến với Bruxelles mấy ngày cuối tuần, dịp lễ lộc tụ tập cùng bạn bè hay đi công cán vậy thôi. Bạn biết đấy, đâu phải cuộc sống lúc nào cũng do mình tự tạo ra, cứ gọi là hoàn cảnh đưa đẩy đi. Công việc nghiên cứu tiếp tục đưa đẩy tôi, đối với một nhà khoa học, một kẻ thích giam mình trong phòng thí nghiệm như tôi thì có lẽ lý do đó trở thành yếu tố sống còn. Dĩ nhiên ở thủ đô, chúng tôi có thể tiếp cận được với những trang bị tốt hơn và có thể liên lạc với các nhóm khác nhanh hơn và công việc sẽ thuận lợi nhiều. Dù sao thì tôi vẫn là kẻ độc thân, ngại gì chuyện dọn nhà với chiếc vali với mấy cái thùng carton[4] sách vở, đồ dùng chứ.
Từ ngày làm việc ở Bruxelles, tôi bắt đầu có cơ hội giao lưu với những chường trình hợp tác nghiên cứu quốc tế. Thật may mắn khi tôi được vị giáo sư giới thiệu làm quen và hướng dẫn cho một chương trình trao đổi nghiên cứu sinh với Việt Nam. Đây chính là điều tôi mong ước bấy lâu. Đó là một điều kiện tốt để tôi có thể chia sẻ kinh nghiệm của mình với các bạn sinh viên Việt Nam và cứ nghĩ to tát hơn chút thì tôi có thể phần nào đóng góp chút sức mình cho quê hương yêu dấu của mình. Tôi nghĩ điều trăn trở nhất của những kẻ làm việc và nghiên cứu ở nước ngoài như chúng tôi không hoàn toàn là công việc hiện tại mà đó là làm sao tạo được cầu nối với đất nước nơi mình đã sinh ra. Chúng tôi có hẳn một diễn đàn trên mạng internet, nơi chúng tôi có thể học hỏi và trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau, không chỉ như những người đồng nghiệp, nghiên cứu sinh, chúng tôi còn trở thành những người bạn. Trong số đó tôi vẫn hay nói chuyện với một cô gái tên Vân, hiện đang làm nghiên cứu sinh ở Paris. Lý do ban đầu chúng tôi hay nói chuyện với nhau vì đề tài chúng tôi đang làm thuộc cùng lĩnh vực, nghiên cứu về một số loại kháng thể phòng bệnh nhiệt đới. Chúng tôi đã rất đam mê cho lĩnh vực này, vì chúng tôi biết nó rất có ích cho những nước như Việt Nam, khi mà hàng năm phải chống chọi với những căn bệnh lạ, xuất phát từ những nguyên nhân thời tiết hay sự thay đổi môi trường sinh thái.
Tôi và Vân vẫn trao đổi với nhau như những người đồng nghiệp qua các bài trên Forum[5], cũng có những lúc thư giãn trên góc Tâm sự, chia sẻ hình ảnh dành cho cộng đồng du học sinh trong khuôn khổ chương trình. Rồi có lúc chúng tôi nói chuyện với nhau như những người bạn, qua Yahoo hay Facebook. Với tôi, cô gái tên Vân đó có điều gì đó rất lôi cuốn và khiến tôi rất thích mỗi khi được trò chuyện hay đọc những dòng tâm sự của cô ấy. Bạn đã bao giờ có cảm giác thấy ai đó và có cứ cho rằng hình như mình đã gặp người đó ở đâu rồi. Hôm đầu tiên thấy hình Vân trên Facebook, tôi đã thoáng cảm giác như vậy. Tôi thích Vân từ đó, nhưng tất cả chỉ dám giữ trong lòng vì tôi chưa hề biết cô ấy có cùng cảm xúc như tôi hay không? Cả hai đã từng có mấy lần hẹn nhau gặp gỡ ở Sài Gòn trong dịp nghỉ hè, nhưng rồi thời gian, công việc cá nhân khiến chúng tôi lại lỗi hẹn. Biên giới Pháp với Bỉ cũng không xa, nhưng chưa một người vượt qua được cái ranh giới ấy.
Tròn một năm đi qua, tôi vẫn ngày ngày đều đặn bắt tàu điện từ nhà đến phòng thí nghiệm, thủ đô Bruxelles cũng đã trải qua bốn mùa như thế. Vậy là cũng là đã mười tháng tôi và Vân nói chuyện với nhau. Chúng tôi vẫn chưa đi xa hơn mối quan hệ của hai người bạn, hai người đồng nghiệp, rõ ràng chúng tôi có cả khoảng cách địa lý.
Thêm một mùa hè và một mùa thu nữa trôi qua, tôi cảm thấy giật mình vì thời gian cứ thoăn thoắt chẳng cho ai chút đong đếm gì. Công việc của tôi vẫn thuận lợi, tôi mừng vì Vân cũng thế. Cô ấy đang dần bước vào những ngày tháng cuối cùng để hoàn thành nghiên cứu của mình, sau đó là bảo vệ luận án để kết thúc. Tôi đã hỏi cô ấy có dự định gì khi hoàn thành xong chương trình bên này, thì cô ấy nói rằng cô ấy sẽ về Việt Nam, liên hệ với một số viện nghiên cứu trong nước để phát triển thêm công trình nghiên cứu và đưa nó vào thực tiễn. Một định hướng quá rõ ràng và hợp lí. Tôi chỉ biết ủng hộ nhưng từ trong sâu thẳm tâm hồn tôi có nhiều mộng mị, thứ tình cảm tôi dành cho Vẫn đã lớn dần theo thời gian. Năm đó tôi không dành kì nghỉ Noel cho chúng bạn, cho Bruxelles mà tôi muốn đến Paris. Kinh đô ánh sáng vẫn hấp dẫn đối với nhiều người trong dịp Giáng sinh và năm mới, nhưng đối với tôi chuyến đi lần này không chỉ có thế.
Mùa đông ấy, Paris đón tôi không phải bằng những con đường trắng xóa mà bằng những cơn mưa. Mưa ở Paris cũng có chút gì đó khác với Bruxelles, cũng không giống với mảnh đất phương Nam nơi chúng tôi từng lớn lên. Tôi đã gặp được Vân, một cuộc gặp gỡ tưởng đã bỏ lỡ từ lâu lắm nay đã thành sự thật dù rằng không phải ở Sài Gòn như chúng tôi vẫn dặn nhau. Một lần chạm mặt duy nhất, đối diện với con người bằng xương bằng thịt, rất vui vẻ, chân tình và đầy chất chứa. Tôi không lấy làm ngạc nhiên hay phải thản thốt giữa một cô gái mà tôi vẫn trao đổi cả năm trời qua các phương tiện liên lạc với một cô gái thực tế đứng trước mặt tôi. Tôi vẫn có cảm giác gặp cô ấy ở một nơi nào đó trong những nơi tôi đã sống, đã đi qua. Vân vui vẻ làm người hướng dẫn viên nhiệt tình để giới thiệu cho tôi nhưng gì đẹp đẽ nhất, thơ mộng nhất của Paris : tháp Eiffel, bảo tàng Louvre, nhà thờ Notre Dame. Chúng tôi đã có thật nhiều thời gian để nói chuyện với nhau, không phải bằng điện thoại hay ngồi trước máy tính. Tôi đã chọn cho mình một cơ hội thích hợp để nói lên những điều mình cảm thấy bấy lâu, khi cả hai cùng ngồi tránh mưa trong một quán cà phê đối diện nhà thờ Đức Bà. Tôi đã nắm tay Vân, một cái nắm tay bất ngờ nên khiến cô ấy thoáng giật mình. Khuôn mặt đẹp của Vân như tê buốt trong buổi chiều Đông ướt át ấy. Một sự phản xạ không biết từ con tim, hay khối óc mà cô ấy đã vội giật ra để thoát khỏi bàn tay tôi. Hành động ấy khiến vị khách phương xa như tôi thật nao lòng. Để rồi sau đó, khuôn mặt ấy như cố gượng cười và tỏ vẻ ngây thơ đùa cợt:
-Em có người yêu rồi đó anh !
Đôi môi của tôi chị kịp mấp mé:
-Vậy sao…
Vân quay mặt nhìn ra phía đường phố với cộ xe và những người qua lại, trời mưa. Có lẽ cơn mưa đã kìm chân chúng tôi lại, nếu không chúng tôi đã không tự nêm chân mình trong một tình huống ngột ngạt thế này. Tôi trở thành người chủ động dắt cả hai đi ra khỏi bầu không khí ấy.
- Trời mưa quá em nhỉ ? Anh lại thấy nhớ những cơn mưa ở Bruxelles…
Cô ấy vẫn đăm chiêu nhìn theo con phố trước mặt.
- Em đã từng đến Bruxelles chưa ?
- Dạ, có một lần rồi anh ạ ! Nhưng đó không phải là một ngày trời mưa.
Tôi đã nói thầm trong đầu : Nếu như em cũng đến Bruxelles trong một ngày trời mưa thì ít ra em sẽ hiểu được tâm trạng của anh lúc này .
Tôi xua tay, nâng ly cà phê đã nguội lạnh trên môi, dù đã rất nhiều đường nhưng vẫn đắng. Tôi đã một lần nữa lỡ chân, để thời gian lấy đi tất cả.
Đêm cuối cùng đó Vân đã nhắn tin cho tôi rằng, ngày mai cô sẽ không thể ra sân bay tiễn tôi được. Có lẽ tôi cũng nên gửi tình cảm của mình đối với Vân vào quá khứ. Có thể tôi chưa hiểu nhiều về Vân, cũng có thể cô ấy đang trách tôi, đáng lí ra tôi nên cho cô ấy một dấu hiệu nào đó. Tôi không trả lời, cũng không nhắn nhủ lại điều gì. Bây giờ tôi đã hiểu lời nói tưởng như đùa lúc chiều của Vân là sự thật. Chuyến bay ngắn ngủi nhưng tôi cảm thấy nó thật dài trong sự ray rứt muộn màng…
Trở lại Bruxelles những ngày sau đó, chúng tôi vẫn như là hai người bạn , thứ tình bạn dễ mai một theo năm tháng vì nó đã có thăng trầm. Lần cuối cùng Vân gửi thư cho tôi là để báo cho tôi biết cô ấy đã bảo vệ thành công luận án Tiến sĩ của mình và chuẩn bị trở về Việt Nam.
***
Tất cả đã là chuyện của quá khứ thế nhưng nó lại tiếp tục bị khơi lại hôm nay, khi tôi đọc được một dòng tâm sự của một cô gái, một người mới đọc mà tôi đã có cảm giác quen từ lúc nào và giờ đây cô ấy chuẩn bị đính hôn với một chàng trai mà cô ấy không yêu. Người cô sắp đính hôn là một người tốt, luôn dành cho chị những sự quan tâm ân cần nhất mà một đứa con gái vẫn mơ. Người cô có thể gặp hàng ngày, có thể ngồi cà phê chia sẻ những tâm sự, hay đôi khi gục khóc trên vai mà không cần phải giấu diếm. Người mà cô có thể gặp mỗi khi cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo nhất. Người ấy yêu cô, muốn cô được hạnh phúc…
Bruxelles lại đón cơn mưa đêm lành lạnh, tôi đi về trong nỗi hiu quạnh, xót xa cho thời gian đã qua, cho những cơ hội mình đánh mất ; nghẹn ngào và du dương như tiếng hát của Dalida tiếc thương Jaques Brel ngày nào…
Theo Iblog
Tôi đánh mất mẹ con em vì bảo em hãy bỏ thai
Thay vì vui mừng, tôi làm một việc hết sức ngốc nghếch là bảo em bỏ con. Tôi nhìn thấy sự bàng hoàng trong mắt em, em thảng thốt nói: Em hiểu rồi.
Ảnh minh họa
Đã 2 tháng nay tôi không liên lạc được với em bằng bất kỳ hình thức nào. Tôi và em quen nhau khi học chung đại học, em là cô bé cực kỳ cá tính, độc lập trong suy nghĩ cũng như mọi chuyện. Tình yêu của chúng tôi đã trải qua biết bao nhiêu cung bậc, hạnh phúc có, đau khổ có, vài lần tưởng chừng đổ vỡ nhưng vì yêu nhau quá lại quay về. Tình yêu đó vượt lên một bậc khi chúng tôi ra trường và may mắn thay cả hai đều tìm được công việc đúng chuyên ngành và mức lương ổn định. Do yêu nhau lâu dài và cũng tính đến chuyện kết hôn nên chúng tôi đã đi quá giới hạn nhưng đều có phương pháp phòng tránh.
Gần đây công việc gặp khó khăn, tôi đứng trước nguy cơ bị mất việc nhưng không dám nói cho em biết. Một vài lần em bóng gió nói đến chuyện kết hôn nhưng do công việc như vậy nên tôi lảng đi chuyện khác. Chuyện phức tạp hơn khi trong một lần say rượu, do không làm chủ được bản thân, tôi và em đã quan hệ mà không kịp phòng tránh. Gần tháng sau em báo với tôi là chúng tôi đã có con. Thay vì vui mừng, tôi đã làm một việc hết sức ngốc nghếch là bảo em bỏ con. Tôi nhìn thấy sự bàng hoàng trong mắt em, em chỉ nhìn tôi thảng thốt và nói: Em hiểu rồi.
Ngay tối hôm ấy tôi hiểu ra, xin lỗi và mong em tha thứ nhưng em chỉ lạnh nhạt và bảo: Em không đồng ý cưới và muốn làm mẹ đơn thân, anh về đi. Sau đấy em chặn mọi liên lạc với tôi. Tôi đến chỗ em làm việc thì em đã xin chuyển đi chỗ khác. Đến nhà em, bố mẹ em nói quá thất vọng về tôi dù tôi cố năn nỉ nhưng hai bác không cho tôi biết địa chỉ, chỉ bảo tôi để em yên. Tôi cực kỳ hối hận, hơn lúc nào hết giờ đây tôi rất sợ cảm giác mất em, mất con. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Nếu đọc được lời này mong em hãy tha thứ, cho tôi cơ hội một lần nữa.
Theo VNE
Đánh mất chồng vì quá tin em gái... Thấy có hôm anh ấy vơ vội cái áo trong tủ ra mặc, nó lại lặng lẽ ngồi là lượt vài cái áo sơ mi treo lên mắc, đơm lại cái khuy đứt... Có bữa gặp anh ấy về nhà say khướt, rồi bị cảm, nó lo cuống, đánh gió, nấu cháo, thuốc thang. Ảnh minh họa Mọi chuyện bắt đầu từ khi...