Mưa… anh à!
Sớm nay, gió cuốn cơn mưa trào qua ngào ngạt. Em vén tấm rèm cửa đã rủ xuống từ bao ngày… đợi mưa! Khẽ đưa đôi mắt vô hồn gượng gạo những níu kéo nhìn ra cơn mưa ào ạt lội xuống đời, em lại tự hỏi ấy là cơn mưa ngoài trời hay những tuôn xối trong lòng người đây mưa ơi?
Qua màn mưa, sao mắt em nhòa đi quá anh à, rồi tự nhiên em lại thấy cay cay nơi khóe mắt ấy nữa. Mà anh ơi… sao lòng em cứ dậy lên bao thương mong, tiếc nuối, bao hẫng hụt, khó hiểu rồi cả bao thương tổn chẳng biết có tồn tại hay không nữa. Phút chênh chao mà ngỡ vô hồi xúc cảm, em mơ hồ tựa vào góc dựa chẳng bình yên nào ấy trong mưa gạt vội cõi lòng chia hai.
Vô tình quá! Bỗng đâu dòng mưa bước vào cung bậc cảm xúc gờn gợn trong em. Rồi vô thức em lại nhớ về anh…
***
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Anh à! Hôm nay trời đang mưa phải không? Em thấy có tiếng mưa vội vã trong không gian thầm lắng, mênh mang này đấy. Cái vội vã ấy hệt như của cơn mưa đầu tháng 10 năm ấy… Một ngày mưa và anh gặp em. Ừ! Anh gặp em vào một ngày mưa anh nhỉ, anh cũng thấy nó đẹp lắm phải không anh. Ngày ấy, trên bến xe về cuối ngày, em thấy một chàng trai dưới chiếc dù màu xanh đứng tựa dưới bến chờ. Sâu sắc lắm, nỗi nhớ của em còn in dấu nguyên vẹn gương mặt của anh ngày hôm ấy. Ấy một chàng trai em rất yêu và đã từng yêu em. Anh… có khuôn mặt lãng tử, khuôn miệng mềm mại, sống mũi thẳng, đôi mắt sâu xa mở rộng nhìn làm mưa đang tuôn bên góc trời. Phải nói là anh đẹp lắm! Anh cứ như hoàng tử mưa ngày ấy vậy. Ta gặp nhau dưới mưa, em chẳng quen anh, anh cũng chẳng quen em.
Và rồi ngày hôm ấy cũng chẳng phải cái ngày dầm mưa dữ dội với lớp áo ướt sũng mà ta đã hẹn trời cơn mưa đổ thật lãng mạn như phim truyện Hàn Quốc, khi ấy… kí ức của ta nó chân thực và yêu thương lắm anh à! Trong một phút trống vắng ta đưa ánh mắt định mệnh vô tình chạm cái nhìn của nhau, em cứ thế nhìn anh để bao cảm xúc trực trào lên quên đi tất cả mà cũng vẫn tìm được ánh mắt ấm áp khẽ trôi vào cuộc đời em. Rồi bỗng nhiên trong ánh mắt hoàng hôn của anh, trời vô tình đổ mưa nặng hạt, chẳng gợn chút lành lạnh với em. Ngay bên thềm mưa, chẳng phải em không có dù, vậy mà từ trong giây phút em chìm trong vô thức, anh vội vã hơn cơn mưa đang trực trào chạy tới khoảng cách rất ngắn để dùng chiếc dù của anh che cho em. Khẽ khàng và ngơ ngác, anh ôm lấy em vào lồng ngực của anh, thật nhẹ nhàng mang bao ấm áp và rung cảm bất tận. Trong sự điên loạn đang được sưởi ấm của con tim, em vô tình lắng nghe trái tim thổn từ một người mới quen bỗng hóa chung một nhịp. Giây phút rộn rã nhất trong lòng em, hình như là anh đang muốn che chở cho em bằng tất cả những gì anh có và dẫu em có làm sao, thì anh vẫn mãi bên em. Rồi… trên góc trời tháng 10 ướt dầm cơn mưa đã có hai chiếc dù kề sát nhau chẳng tồn tại một khe hở, bởi lẽ góc trời của ta khi ấy đã hóa thành một tự bao giờ? Và giây phút ấy trong cõi lòng anh có biết không anh, em đã cứ tự đinh ninh rằng: “Anh là định mệnh đời em rồi”…
Thời gian trôi, theo cơn mưa ngày ấy là những ngày che chở nắng gió vô tận với hạnh phúc miên man em có anh, hạnh phúc ấy đúng do mưa ban tặng, thế mà rồi tới một ngày vắng anh tại sao cũng là ngày mưa tàn gió lụi?! Ừ! Nói là mưa tàn nhưng thực ra nó vẫn đang rơi đấy thôi! Cái tàn ở đây là trái tim em kìa. Ngày vắng anh, là vắng đến mãi mãi, vắng bởi anh buông lời chia tay. Em đã bâng quơ tưởng như anh tan vào vạt nắng từ lâu lắm rồi. Vậy mà… cuối cùng vẫn là một ngày mưa như ngày đôi ta gặp nhau. Khi ấy vì quá đau em vẫn còn cứ ngộ nhận trong tâm thức rằng là vì anh sợ em khóc, anh muốn nhờ mưa gạt trôi hết đi những cay đắng, thẫn thờ hoen lên nghèn nghẹn trên khóe mi em. Thế nhưng mà… Mưa ơi! Sao ta cứ buồn tủi, cứ tự chôn ta vào tuyệt vọng đến thế? Ta quện màn đêm trong tâm hồn lạnh giá vào cả những yêu thương phải cất sâu tận góc trời hiu quạnh của riêng em thôi. Rồi lặng lẽ… Phía bầu trời vừa chia rẽ chẳng kịp dứt bên kia đang là anh, người con trai thật sự chẳng phải của riêng em kể khi tiếng nói yêu anh vẫn còn. Nhưng cứ nhìn bóng anh bước vội đến lòa nhòa cả màn mưa ấy, rồi mưa ướt vai anh… em vẫn thấy lành lạnh từ trong đáy tâm hồn… Nhưng mưa ơi, gọi tên anh cũng chẳng được nữa rồi. Bởi em biết, vắng em bờ vai cũng sẽ khô mau thôi mà. Thôi, mưa vơi đi nhé vì biết đâu có ai đó không lau hết bao ướt lạnh vai anh. Trở về dưới mưa, có một người đi mãi theo một người, một người đợi chờ mãi theo niềm đau… Đau thật đấy! Nhưng yêu… là yêu thật đấy.
Thì tình yêu là thế mà! Khi yêu bao giờ em cũng ngu ngơ, cũng dại khờ, cũng lầm lỡ rồi cũng chẳng biết được ngày mai sẽ ra sao. Yêu thôi! Cứ yêu thôi, ngày ấy hình dung anh vẫn còn trong miền nhớ như còn trong góc hồn lành lặn nhất của con tim em đây. Anh ơi! Thực tâm lòng này chẳng dám gọi anh nữa, vì em sợ thương nhớ nó tràn về trong lòng em thôi anh à. Mà mưa ơi sao hờ hững quá, bụi mưa trời mãi còn rải rác như bụi lòng em vậy. Mưa xào xạc, vội vã đi qua em chẳng buồn nhìn lại. Ừ thì em đâu đáng để ai nhìn phải không anh?
Em cứ thế, cứ thế nhớ về anh bằng những yêu thương thực sự đã tàn phế. Nhất là vào những ngày mưa ghé qua em mang theo nỗi buồn vời vợi như vậy. Giờ với em mưa bao giờ cũng rầu rĩ hết nữa. Em thấy khô khan, trơ trụi thậm chí là héo úa hết một sự sống của riêng em. Nó khô khan lắm! Dẫu ngoài trời đang ướt mưa đến dữ dội. Cứ muốn xé lòng mình ra cho mưa gội rửa để mà tan biến đi hết những nỗi buồn câm lặng. Tựa hồ tưởng chừng khao khát có một lối vắng nào đó mang em đi thật xa, mang em đi tìm anh. Đi vào lối vắng ấy, em sẽ mang theo một vạt nắng trên vai xóa tan hết những ngày mưa u buồn, nhưng em sẽ chẳng bao giờ xóa đi kỉ niệm anh và em. Thế sao mưa kìa, sao nó cứ lòa nhòa mà trôi tan đi tất cả đến thế! Mưa ơi mưa! Khâu giùm ta cõi lòng…
Trong không gian mênh mang, buồn tủi, ngập tiếng mưa áp cả tiếng rối lòng, nhưng cũng chẳng ngập nổi nhung ngớ trong em anh à. Mưa mang đến cho em tình anh rực nắng, mưa cuốn hình anh đi mãi nơi xa. Mưa bên ta khi ngày còn thổn thức tiếng yêu vội vàng, rồi mưa cũng bên em khi chỉ còn em đơn côi chốn này. Em bên mưa, mưa tựa lên làn tóc, một cái tựa thật như tạt vào những cô đơn, mà chẳng ai lau giùm mái tóc. Bởi giờ em và anh đã kết thúc đi một mối tình dài hạn, một mối tình mà chưa bao giờ em dám lầm lỡ đứng cạnh hai từ kết thúc. Nhưng kết thúc vẫn là kết thúc. Có người cứ nói, em quá dai dẳng đấy anh à. Chẳng kìm lời xin lỗi bản thân không đáng nói ra, chắc em cũng như mưa . Mưa là thứ đối với em đầy những dai dẳng và thêm một cái nữa là sự rày vò. Em xin lỗi anh vì chẳng thể trao anh hạnh phúc như anh muốn có. Xin lỗi người vì đã vô tình kéo bóng của những phiền muộn trao anh. Rồi xin lỗi anh vì em chẳng thể ngừng nhớ đến anh được nữa. Em ích kỉ, bao giờ cũng vì yếu đuối của mình ràng buộc lấy anh. Em chẳng xứng đáng gì cả anh nhỉ? Nhưng anh cũng vô tình nữa anh à. Em hiểu cõi lòng anh nhưng em chẳng nói ra được nữa. Anh bảo em đi đi, nhưng anh người đi trước. Rày vò đến như thế, mà em cứ nghĩ về anh. Em xấu xa đánh đổ mọi sai lầm cho cơn mưa đang rơi rớt. Ừ! Tại mưa đôi ta gặp nhau. Tại mưa ta rời bỏ nhau. Tại mưa đã đọng lại bao kí ức sâu đậm giữa em và anh. Có phải, mưa định đoạt cái dang dở này không hả anh? Mưa tạt vào lòng em cái lành lạnh tỉnh ngộ. Thì lại người chứ đâu phải tại mưa. Có yêu mưa, hận mưa, mang lỗi lầm với mưa nhưng thực tình cũng hận mưa lắm. Em mông lung trong những mộng mị. Cứ nghĩ suy nhưng lại phải quên anh thôi. Những ngày mưa thế này không được dầm mưa nữa, chẳng dám đứng giữa trời mưa vì mối sợ thấy mối tình năm nao. Đây là mối tình không mưa ngăn lối không trở về được nữa, cứ trở về sẽ tổn thương cho anh. Mưa thấy đấy ta tồi tệ, ngu muội lắm đúng không mưa. Hứa với mưa sẽ là lần cuối ta như thế. Mưa là của mây trời phải để mưa rơi. Mưa… Mưa rơi làm ta khô héo. Xin lỗi mưa nhé! Nhiều lần gọi mưa ngừng để tôi quên anh. Thôi! Mưa cứ rơi đi, tự ta yêu, tự ta quên được anh… Cũng vì yêu anh, cũng vì dưới mưa anh sẽ không bận lòng vì trái tim xấu xa, ích kỉ trong em.
Mưa rơi, mưa rơi…
Sẫm góc trời
Sẫm vì nỗi buồn ai trách mưa.
Theo Iblog
Có con với 3 người đàn ông xong tôi đều bị họ phụ bạc
Với người đàn ông thứ ba, tôi đã dùng thuốc tránh thai nhưng tỷ lệ 5% không thành công của thuốc lại rơi trúng tôi.
Ảnh minh hoạ
Tôi là người phụ nữ bình thường, sống trách nhiệm, yêu thương con cái, nhưng lại không được thừa nhận là vợ, thậm chí là người yêu (từ khi những đứa con ra đời), con của tôi chưa bao giờ được gọi tiếng "cha". Ngày còn đôi mươi, nhan sắc mặn mà, biết bao anh theo đuổi, vậy mà khi tôi gặp anh, chỉ mến anh thôi, dại dột tin vào những lời hứa hẹn để rồi có với anh một đứa con khi chưa kết hôn. Từ khi đứa con ra đời cũng là lúc những lời hứa ấy cùng anh theo gió bay đi. Anh kết hôn với người phụ nữ giàu có khác. Tôi một mình nuôi con, anh không chút hỗ trợ, kể cả tinh thần lẫn vật chất.
Thời gian sau, một người đàn ông khác đến với cuộc đời tôi, là người có tri thức, tôi đã nghĩ anh tử tế. Nghe tin tôi có bầu, lúc đầu anh cũng nửa nạc nửa mỡ, rồi sẽ kêu cha mẹ đến nhà dạm hỏi, nhưng thực chất là để chờ xem đó là con trai hay con gái. Anh không một chút chăm sóc, không một ly sữa bầu cho tôi. Lúc được tin đứa bé là con gái, anh lặng lẽ không liên lạc, đi cưới một người phụ nữ khác. Tôi lại một mình nuôi con.
Lần thứ ba, cứ nghĩ ông trời đã thấy tôi đủ tội nghiệp, mang đến cho tôi một người thường xuyên đi chùa, lúc nào cũng nói chuyện đạo lý, phật pháp, điều đó khiến tôi tin rằng cuối cùng thì mình cũng tìm được người đàn ông thật sự. Tôi đã dùng thuốc tránh thai nhưng tỷ lệ 5% không thành công của thuốc lại rơi trúng tôi. Tôi một lần nữa mang bầu ngoài ý muốn. Người đàn ông lúc nào cũng nói chuyện phật giáo kia cũng như hai người đàn ông trước, lặng lẽ cắt liên lạc, đi theo người phụ nữ có tiền khác, để một mình tôi mang nặng đẻ đau, nuôi ba đứa con.
Tôi oán trách, ông trời sao nhẫn tâm, hay tại vì tôi quá ngu dại? Tôi quyết định đòi hỏi công bằng bởi tôi tin nếu không có tình người thì ít nhất còn có pháp luật. Tôi muốn ba người đàn ông kia phải có trách nhiệm với con của mình. Tôi đã gặp họ, nói về luật Hôn nhân và Gia đình: "Cha hoặc mẹ không trực tiếp nuôi con chưa thành niên hoặc con đã thành niên bị tàn tật, mất năng lực hành vi dân sự, không có khả năng lao động và không có tài sản để tự nuôi mình có nghĩa vụ cấp dưỡng nuôi con. Mức cấp dưỡng cho con do cha, mẹ thỏa thuận; nếu không thỏa thuận được thì yêu cầu Tòa án giải quyết". Tuy nhiên, bọn họ đều tỏ ra rất khinh thường luật pháp, thách tôi nếu có kiện thì cũng sẽ chỉ tốn tiền xét nghiệm ADN, tiền luật sư, nhưng kết quả sẽ không nhận được một đồng cấp dưỡng nào cả. Bởi vì họ là những người, nếu không phải là quá giàu để che công lý, thì cũng là quen biết tòa án, công an. Một người khác thì trước đây từng ra toà, cũng bị yêu cầu cấp dưỡng, nhưng cuối cùng lúc có lúc không, cũng có sao đâu, có tòa án pháp luật nào trị đâu mà sợ.
Tôi đang rất hoang mang và tự hỏi, có bao nhiêu người phụ nữ cũng bất hạnh giống mình, đang phải nuôi con nhọc nhằn một mình, chỉ trông chờ một chút lương tâm con người, hoặc chí ít thì vào luật pháp. Nhưng có lẽ, chẳng ai giúp được chúng tôi, phải không?
Theo VNE
Nữa đi anh, từ hồi chồng của em đi nước ngoài lâu lắm em mới được "thỏa mãn" thế này! "Nữa đi anh, từ hồi chồng em ra nước ngoài lâu lắm em mới được "thỏa mãn" như thế này. Em thích quá, anh đúng là người đàn ông tuyệt vời đấy". Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, cưới vợ được 2 năm tôi phải đi xuất khẩu lao động để kiếm món tiền lớn về trang trải cuộc sống và lo...