một tuần làm “phở” của chồng
Nghe theo lời các chị em, tôi bắt đầu công cuộc thay đổi bản thân để phòng trừ chồng chán “cơm” ra ngoài ăn “phở”.
Lấy nhau đã 10 năm nay, có với nhau 2 mặt con và cả 2 vợ chồng tôi cũng gần tuổi ngoại tứ tuần. Cho đến thời điểm này, tôi khẳng định chồng tôi chưa bao giờ có bồ nhí, anh luôn chăm lo cho cuộc sống của ba mẹ con tôi. Và tôi, cũng rất mực tin tưởng chồng.
Ấy vậy nhưng, xung quanh tôi, than ôi là những chuyện bồ bịch, “chán cơm thèm phở”. Nói đâu xa, tưởng chỉ là chuyện của người ngoài, vậy mà bà chị đồng nghiệp thân thiết bỗng một ngày thấy có cô bồ nhí tới tận nhà đòi chị phải… bỏ chồng mới chịu. Rồi cô kế toán xinh đẹp, trẻ trung mới lập gia đình được vài tháng nằng nặc đòi ly hôn, do anh chồng đào hoa suốt ngày thấy cặp kè gái lạ. Chưa hết, tại công sở chẳng thiếu chuyện anh A cặp với cô B, cô C…
Giờ nghỉ trưa nào ở cơ quan cũng là lúc các chị em thi nhau bàn tán chuyện ngoại tình. Trong môi trường ấy, tôi dù tin tưởng chồng tới mấy, cũng có ngày bị lung lay.
Đang thủ thỉ nói chuyện, trong cơn tức giận của một người vợ bị cắm sừng, chị đồng nghiệp của tôi khẳng định: “Ngoan như lão chồng tao còn có ngày nuôi gái, mày cũng nên về xem lại chồng đi, biết đâu lại có mấy đứa con đến đòi nhận bố!”.
Nghe xong mà tôi điếng cả người. Đúng thật thời gian này, chồng tôi thường đi công tác, về nhà nồng nặc rượu bia, cuối tuần cũng bận bịu việc cơ quan. Tôi đâm nghi ngờ: “Công tác gì mà lắm thế?”.
Chị đồng nghiệp lại tiếp: “Vậy là tới 60% lão có bồ, những thằng có bồ lúc nào cũng bận việc cả. Muốn ngăn chặn sớm thì mày phải là “phở” của lão, cánh đàn ông thằng nào chẳng chán “cơm”".
Vậy là công cuộc làm “phở” của tôi bắt đầu. Lịch trình “làm phở” cũng được tôi bí mật ghi trong một cuốn nhật ký, kèm theo đó là nhiều những tâm sự của một bà vợ đã gần 40 luôn cảm thấy bất an trong việc giữ chồng.
Ngày thứ 1: Tôi mạnh tay rút hầu bao chi cho việc mua sắm. Váy ngắn cũn cỡn, màu sắc trẻ trung, lại đúng hợp thời theo mốt khoe ngực. Dù không thật sự thấy hợp với thân hình sồ sề của mình, nhưng tôi tự an ủi: “Đàn ông thích thế!”.
Khi đã “máu me” tôi cũng mạnh dạn cắt phăng mái tóc dài, làm tóc xoăn và nhuộm một màu đỏ rực. Bộ dạng mới của tôi khiến nhiều người “chết ngất”, lão chồng thì liên tục cằn nhằn vì tội ăn mặc hở hang. Lúc đấy, tôi nghĩ thầm: “Vậy mà thấy cô nào ngoài đường hở ra cái gì, là liền dán mắt vào cái đó. Thích mà còn bày đặt”. Ấy vậy nhưng công nhận, lão chẳng thèm nhìn tôi thêm một lần nào nữa. Của đáng tội, cả mấy triệu chứ có ít gì đâu!
Ngày thứ 2: Cả đêm qua, lão chồng tôi ngáy o o, chẳng thèm động tới người vợ. Tôi suy luận, có thể lão đã chơi chán chê với phở, nên có thèm ngó ngàng gì tới vợ đâu. Vậy là chiến dịch làm mới chuyện chăn gối của tôi bắt đầu.
Bỏ đi mấy bộ quần áo ngủ dài lượt thượt, tôi sắm những chiếc váy thật hở hang, thậm chí là nhìn xuyên thấu. Nhưng mọi việc vẫn đâu vào đấy. Tôi cố tình lượn qua trước mặt chồng, ưỡn ẹo khêu gợi. Nhưng chồng tôi chỉ đáp lại với giọng càu nhàu: “Tránh ra cho anh xem ti vi, em chắn hết cả cái ti vi rồi, làm gì mà cả tối cứ đi đi lại lại, không thấy chóng mặt à?”. Tôi tức nghẹn cổ, đành leo lên giường đi ngủ. Tôi lại nghĩ: “Ấy vậy mà chẳng cần con bồ ưỡn ẹo, cũng khiến các lão phát cuồng”.
Video đang HOT
Ngày thứ 3: Tôi thậm thụt mở mấy bộ “ phim đen”, lén lút đọc các “tư thế” trên mạng hòng làm mới đời sống vợ chồng. Chẳng là nghe nói, sex rất quan trọng, và các cô bồ nhí thì luôn chiều được đấng mày râu mọi lúc, mọi nơi. Vậy mà tới tối, khi chồng đang say ngủ, tôi lao vào chồng với tốc độ chóng mặt, hùng hục đòi “cởi”. Chồng tôi giật bắn mình, nhảy bổ lên cáu: “Để cho người ta còn ngủ”. Tôi ỉu xìu: “Vậy mà bồ hành, có bao giờ lão kêu ca?”.
Ngày thứ 4: Tôi cố gắng bôi bôi trát trát lên gương mặt nhăn nheo. Vậy mà khi thấy tôi đứng trước gương diện chiếc váy ngắn lộ cặp đùi to, chồng tôi thốt: “Trông như vẹt!”.
Tôi nhủ thầm: “Hẳn con bồ nào chẳng bôi trát, không mặt hoa da phấn thì thằng nào thèm ngó?”.
Ngày thứ 5: Mặc hai đứa con nhì nhèo mẹ phải tết tóc, lấy giày màu hồng, hay thích ăn sáng với mì tôm tôi mặc kệ vì còn phải nhét cái thân hình đẫy đà vừa cái váy bó sát. Lão chồng tỏ ra khó chịu tôi cũng mặc kệ. “Bồ lão đẹp vì chẳng vướng bận chăm ai, chỉ lo cho thân mình Sao chẳng đẹp?”.
Ngày thứ 6: Cuối tuần, tôi nghỉ ở nhà nhưng chẳng thèm cơm nước gì cho ba bố con cả. Trước đây, lúc nào cũng đầu bù tóc rối nấu nấu nướng nướng, ba bố con ăn xong leo lên giường đi ngủ, tôi lại hì hụi dọn dẹp. Tôi thấy các cô bồ thường chỉ thích nũng nịu cánh đàn ông ra ăn hàng. Tôi cũng thỏ thẻ với chồng bằng gương mặt dễ thương nhất có thể.
Thấy tôi xúng xính áo quần, nhưng căn bếp nguội lạnh, chồng tôi lắc đầu ngao ngán. Cả bữa ăn lão cứ trầm ngâm, tôi nhìn phát bực.
Ngày thứ 7: Lão chồng đi vắng cả ngày chủ nhật. Tôi gọi hàng chục lần không được, vậy chắc đi theo bồ nhí. Chiến dịch làm phở của tôi cũng chẳng ăn thua. Tôi động viên mình: “Thôi cũng đành. Không làm phở được, thì tôi phải gặp mặt tay đôi, dằn mặt cái con đang là phở của chồng mới được”.
Tối, ông chồng về. Tôi xị mặt chẳng nói chẳng rằng.
Bỗng nhiên, có khách lạ bấm chuông cửa. Tôi ra mở, là một món quà được gửi tới. Lạ thật, dễ cả gần chục năm nay, từ hồi lấy chồng, tôi chẳng được ai gửi một món quà nào tới nhà cả. Tôi vênh mặt, khe khẽ hát đi qua mặt lão chồng, mang quà lên phòng đóng chặt cửa mở. Tôi nghĩ, phải để lão ghen tức thì thôi, ông ăn chả, bà đây cũng phải ăn nem.
Phải nói tôi cũng thật sự hồi hộp, tôi khẽ mở món quà được gói nhiều lớp. Đến lớp cuối cùng, một bức ảnh thời còn trẻ của hai vợ chồng tôi được đóng khung rất đẹp. Hồi đó, chúng tôi đi du lịch cùng nhau, lúc đó, tôi vẫn trẻ, đẹp chứ không già nua, sập xệ như bây giờ.
Một tấm thiệp đính kèm, tôi mở ra, là nét chữ của chồng. Anh viết: “Em yêu! Không phải anh không biết em đang nỗ lực hâm nóng lại đời sống vợ chồng. Anh thấy mình quá vô tâm khi dành quá nhiều thời gian cho công việc, anh chỉ muốn ba mẹ con em có cuộc sống đầy đủ hơn. Chỉ thế thôi. Anh luôn yêu em và các con của chúng mình, dù em không còn đẹp như những ngày chúng ta còn trẻ. Thân hình em đã có phần đẫy đà hơn trước, làn da không còn mịn màng và mái tóc đâu còn đen dài khiến anh từng say đắm. Nhưng hơn hết, anh vẫn yêu em. Em phải thật sự tin tưởng vào chồng mình thì mới đắp xây nên được hạnh phúc!
Tái bút: Em hãy cứ là em, đừng son phấn, váy ngắn áo dài, anh không quen!”.
Tấm thiệp khiến tôi xúc động. Hẳn là chồng tôi đã biết được kế hoạch “làm phở” của vợ. Anh không nói gì nhưng cũng đã buồn không ít khi tôi không tin tưởng anh. Tôi, một người đã gần 10 năm chung sống, còn chẳng tin anh, thì trách gì những cô “phở” khéo mồi chài chồng người khác. Ngày cuối cùng trong một tuần làm phở đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều, và cũng để tôi biết được chồng tôi đã yêu gia đình của chúng tôi nhiều đến thế nào.
Theo Saoonline
Nương tựa vào ai ngoài chính mình?
Nếu để tiêu khiển, không gì bằng được làm tri kỉ với một người phụ nữ từng trải và thông minh. Nhưng mà, phụ nữ không giữ được bí mật, vậy nên, muốn thông tin ấy được mọi người biết đến thì nên tám với phụ nữ, còn ngược lại, thì đừng...
Thuở bé, tôi mơ mình có được một người bạn hiểu mình và có thể chia sẻ được tất cả mọi điều. Nhưng thật éo le, gia đình tôi là gia đình nhập cư, những người bạn cùng trang lứa với tôi dường như xa lạ. Họ không cùng những kỉ niệm chăn bò, thả diều, bắt cua hay kéo tép... Hát ca dao hay vè cùng nhau càng không. Nên tôi thường lủi thủi một mình.
Bạn của tôi hầu như là sách. Những cuốn sách tha về từ tiệm sách cũ, những cuốn sách ấy tâm sự cho tôi nghe nhiều điều lạ lẫm thú vị cũng như những đau khổ của trần gian... Tôi đọc chúng, như tìm hiểu một người bạn. Tuy nhiên, những trang sách chỉ có thể nói cùng tôi nhưng không nghe được tôi nói. Và thế là, tôi cần một người bạn khác, cuốn sổ nhật kí.
Và thế là, tôi cần một người bạn khác, cuốn sổ nhật kí!
Tôi viết vào đó những điều mình nghĩ, tôi tâm sự thật nhiều về những cảm xúc thiếu thời. Cho đến một ngày... tôi gặp anh - người bạn trai đầu đời.
Ban đầu anh cũng như là cuốn sách, nói cho tôi nghe về thế giới của anh - thế giới của một người từng trải ở đất nước Thái Lan xa lạ, thế giới của một thanh niên cảm nhận về xã hội Việt Nam đang thay đổi cũng xa lạ với tôi.
Sau đó là anh nghe tôi nói. Nhưng chúng tôi đã nói gì với nhau? Không rõ. Hình như là những vấn đề viển vông nhất thế gian! Bởi vì, những điều đó không hề thực tiễn và cũng không thể nào thực hiện được. Tôi từng tham lam, tôi muốn anh là tri kỉ của mình, hơn là một người yêu đầu đời thật sự. Còn anh, anh không biết thế. Nhu cầu của người đàn ông luôn khác người đàn bà trong tình yêu. Phải không nào?
Những quan điểm của tôi về thế giới tôi đang sống, những cảm xúc vụn vặt hay những suy tư về kiếp nhân sinh. Những điều như vậy? Tôi có thể nói cùng ai khi tôi 17 tuổi. Đi tìm tri kỉ. Ở đâu? Tri kỉ không có trong người yêu đầu đời, tôi tiếp tục tìm trong những câu danh ngôn của thánh nhân. Và tất nhiên, cũng vì lẽ đó, tôi thường kết thân hơn với những người lớn tuổi hơn mình. Tôi già khi 20 tuổi? Không phải, nếu tôi có được tri kỉ, tôi sẽ không già!
"Trần ai tri kỉ khách tài tình / Ngộ dễ mấy ai hay / Cõi nhân sinh ba vạn sáu ngàn ngày / Say cũng lụy không say thời cũng tục..." (Hát văn - sưu tầm)
Người xưa còn vậy, huống chi nay. Nên tìm được tri kỉ cho mình không phải dễ.
Tôi đã từng muốn người yêu là tri kỉ, và nghĩ ý đó cho đến bây giờ vẫn chưa cũ. Tuy nhiên, thực tế cho thấy là không nên. Nếu mình nói tất cả những điều mình nghĩ, hoặc xảy ra với mình cho người ấy nghe. Thành thói quen. Đến khi, có một điều gì đó mình không nói, lập tức, mình trở thành kẻ... nói dối.
Có lẽ là tôi không được may mắn, nên gặp một người yêu đã muốn kiểm soát tất cả những gì diễn ra xung quanh tôi. Sau một thời gian, cả tri kỉ và người yêu đều mất. Mất hay là biến đi! Trong rủi có may, những tháng ngày nhàn hạ của người cô độc thật là thú vị. Tôi tiếp tục có tri kỉ là sách vở và những cuốn sổ xinh xắn quanh mình.
Cần hay không cần, nhưng khi nổi hứng, tôi tâm sự hết. Ảnh minh họa
Cũng đôi lần, ngỡ người đồng nghiệp là tri kỉ. Điều này thật nguy hiểm, nên thôi. Con người rày đổi mai thay, đến cả bản thân mình đôi khi còn không tin tưởng được, liệu có thể tin đồng nghiệp hay không? Làm nghề viết lách và biên tập, đồng nghiệp cũng là những người rất đáng yêu. Họ nồng nhiệt, giúp đỡ và thấu hiểu. Và đương nhiên, tôi rất đỗi ngây thơ. Liệu có cần nói ra tất cả? Cần hay không cần, nhưng khi nổi hứng, tôi tâm sự hết. Và thế là, nỗi nguy hiểm rập rình. Tai nạn đến. Đớn đau.
May mắn thay, đôi khi, thầy cô có thể là tri kỉ. Họ từng trải và không bao giờ muốn... hại học trò. Vậy nên đó là người có thể chia sẻ những suy tư của mình về cuộc sống, nhất là những người thầy người cô dạy văn chương. Tôi có thể tâm sự những điều mình trăn trở nhất với thầy cô. Tuy nhiên, họ khá bận và những đề tài bị giới hạn bởi thời cuộc và thế hệ. Có những điều không thể hiểu như nhau. Nhưng đôi khi, con người chỉ cần được nói. Khi biết nói một cách thành thật, tôi tự tìm ra lời khuyên cho chính bản thân mình.
Còn bạn nữ thì sao? Cùng là phụ nữ, được "tám" với phụ nữ là đã nhất chăng? Phức tạp và không chịu được đơn độc giống như nhau. Mà đã gọi là tri kỉ thì có cần giấu bớt đi những điều cần thiết hay không? Không! Tôi thường nói tất cả! Và... cũng gặp không ít phiền não về những điều mình nói ra, nhưng không rút kinh nghiệm được. Có chăng, đã là nữ nhi thì phải... thường tình?
Có những điều khá đơn giản, nhưng khi nói ra với phụ nữ, nó lại trở nên phức tạp. Có những điều tẻ nhạt, nhưng khi tám với phụ nữ, nó trở nên thú vị và... lạ lùng. Nếu để tiêu khiển, thì quả thật, không gì bằng được làm tri kỉ với một người phụ nữ từng trải và thông minh. Nhưng mà, phụ nữ luôn là người không giữ được bí mật, vậy nên, muốn thông tin ấy được mọi người biết đến thì nên tám với phụ nữ, còn ngược lại, thì không nên.
Làm sao để không cần phải nói gì mà vẫn giữ được thăng bằng? Có những giai đoạn không nên nói gì, mà nên làm gì mới quan trọng. Nhưng thảo luận là một nhu cầu cần thiết của bất kì ai. Vậy nên, người ta mới cần sống chung với nhau.
Nói vòng vò một hồi, tôi vẫn không chỉ ra "Trần ai tri kỉ" cho mình và cho bạn. Phải chẳng thời này chỉ tìm tri kỉ ở những mảnh ghép thôi không? Tôi vẫn chờ...
Tôi vẫn chờ... chính tôi, khi mà tôi đủ trưởng thành để trở thành tri kỉ của chính mình. Thật ra mà nói, mình rất khó nương tựa vào ai ngoài mình. Bởi bất kì điều gì ngoài mình đều không thể nắm bắt, đều không thể chắc chắn. Biết là sao! Xúc cảm là vô thường, nay rày mai khác. Làm sao có thể tin tưởng ai đó để chia sẻ hết bí mật đời mình? Thế nên, người thật sự trưởng thành là người có thể sống chan hòa trong cô độc. Vui buồn tự cảm nhận và đau thương chẳng phải kêu ca.
Tôi chờ tri kỉ... chính là tôi khi đã trưởng thành.
Theo Plo
Nhật ký những ngày đầu làm vợ Cùng đọc những dòng nhật ký hồn nhiên, đáng yêu của cô dâu trẻ để hình dung ra viễn cảnh về nhà chồng của mình nhé. Yêu nhau hơn hai năm, vừa chân ướt chân ráo ra khỏi trường đại học, mẹ gọi mình vào "chốt hạ" một câu: "Hai đứa chúng mày nếu xác định thì cưới đi, không thì chia tay"....