Một tình yêu đích thực
Cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.
Đã một năm kể từ khi Susan bị mù, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô – Mark. Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập. Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây?
Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm – đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?
Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt.
- Em bị mu mà – Cô phản ứng bằng giọng cay đắng – Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?
Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì.
Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt. Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày…
Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được. Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.
Video đang HOT
Thứ ba, thứ tư, thứ năm… mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc. Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: “Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé!”. Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:
- Sao anh lại ghen với tôi được?
- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc!
- Tôi được bảo vệ? Anh nói thế tức là sao?
- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!
Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.
Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã.
Theo Guu
"Cảm ơn vì đã để con thừa hưởng đôi mắt mù lòa của ba..."
Những gì con được thừa hưởng từ ba đã giúp con nhìn cuộc sống với nhiều ánh sáng và màu sắc hơn-cho dù sau này mắt con có được chữa khỏi hay không.
Con cảm ơn ba vì con đã được thừa hưởng quá nhiều từ ba rồi!
Năm con bé lên 9 tuổi, thị lực của nó ngày càng kém. Ban đầu ba mẹ nó còn cho rằng tại nó học hành vất vả nên bị cận thì như bao đứa trẻ khác. Nhưng dù uống thuốc hay đeo kính mắt của nó cũng vẫn không nhìn thấy rõ nữa. Vì thế ba mẹ đưa nó đến bác sĩ nhãn khoa để khám,
"Con bé bị di truyền rồi" - Vị bác sĩ nói đầy cảm thông - "Anh chị phải chuẩn bị tinh thần. Không có cách nào chữa được bệnh về võng mạc này đâu."
Ba nó có một gene gây ra bệnh viêm võng mạc, và trong hầu hết các trường hợp thì bệnh sẽ dẫn đến mù lòa. Và nó đã "thừa hưởng" cái gene đó của ba.
Thế giới của nó dường như sụp đổ hoàn toàn, nó sợ nó sẽ giống ba nó không còn nhìn thấy ánh sáng của cuộc sống nữa, nó sợ bức màn đen tối sẽ che phủ tất cả, phá hủy mọi mơ ước và hy vọng của nó về tương lai. Nó giam mình trong phòng và khóc lóc suốt ngày.
"Dù có phải đi khắp thế giới ba cũng sẽ giúp con chữa lành mắt", ba âu yếm động viên nó
Thương cô con gái bé bỏng ba nó dù bị mù vẫn cố gắng đi hỏi khắp nơi xem ai, ở đâu và bằng cách nào thì có thể chữa khỏi được mắt cho nó. Cuối cùng những nỗ lực của ba nó cũng được đền đáp, một bác sĩ nổi tiếng nói rằng những bệnh viện trong nước vì không có điều kiện và trang thiết bị đầy đủ nên nếu điều trị trong nước sẽ không có hy vọng gì, nhưng nếu đưa nó ra nước ngoài thì may ra...
Nhưng chi phí để điều trị ở nước ngoài là không tưởng đối với gia đình nó. Bố mẹ nó đã phải làm việc cật lực, vất vả ngày đêm để có tiền cho nó ra nước ngoài chữa bệnh. Vì chi phí quá lớn mà làm việc ở quê thì thu nhập chẳng được là bao nên ba nó quyết định vào Sài Gòn làm việc.
Ở một thành phố rộng lớn và nhộn nhịp ba nó phải vượt qua tất cả những trở ngại của một đôi mắt không còn ánh sáng, sự cô độc khi không có gia đình ở bên, cả sự tuyệt vọng và thiếu thốn của hoàn cảnh. Ông làm mọi việc có thể, tiết kiệm hết mức có thể: ba nó chỉ thuê một căn phòng nhỏ, chỉ mua những thứ thật cần thiết ở những cửa hàng đồ cũ và giảm giá. Dù vất vả và thiếu thốn mọi thứ nhưng ba nó chưa bao giờ từ bỏ ý định đưa nó ra nước ngoài chữa bệnh.
Một lần, vì nhớ ba nên nó đã gọi điện cho ba nó, trong điện thoại nó vừa khóc vừa nói:
"Ba! Con đã được di truyền từ ba không chỉ gene viêm võng mạc mà còn cả một lòng quyết tâm kiên trì bền bỉ. Ba đã để con "thấy" không phải bằng đôi mắt mà bằng trái tim về nghị lực, và ý chí không biết mệt mỏi của ba.
Những gì con được thừa hưởng từ ba đã giúp con nhìn cuộc sống với nhiều ánh sáng và màu sắc hơn-cho dù sau này mắt con có được chữa khỏi hay không.
Con cảm ơn ba vì con đã được thừa hưởng quá nhiều từ ba rồi!".
Lúc đó nó chỉ còn nghe thấy những tiếng nấc nghẹn ngào của ba nó từ đầu dây bên kia.
Theo blogtamsu
Người vợ mù lòa với hình xăm trên ngực Bao nhiêu nỗi đau và uất ức dồn nén, tôi không nhẹ nhàng nữa mà mạnh tay kéo tuột chiếc quần lót của cô ấy xuống. Đến lúc này tôi còn bàng hoàng hơn. Đôi mắt mù lòa khiến cô ấy gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, đồng thời cũng tự ti chán đời. (Ảnh minh họa) Tôi biết vợ tôi từ...