Một tháng cô kiếm được bao nhiêu tiền mà đòi giữ tôi?
Lâm kết hôn với Linh khi cả hai vẫn đôi bàn tay trắng, bạn bè người thân đến dự lễ cưới vừa mừng vừa tủi cho đôi bạn trẻ.
Mặc cho Linh gào khóc Lâm vẫn quyết ra đi, Linh càng cố van nài Lâm càng dứt khoát, anh quát mạnh vào tai Linh “Thế là đủ rồi, tôi không muốn sống cuộc sống khổ cực ở cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa, tôi yêu Hà Nội. Một tháng cô kiếm được bao nhiêu tiền mà đòi giữ chân tôi…?”.
Lâm kết hôn với Linh khi cả hai vẫn đôi bàn tay trắng, bạn bè người thân đến dự lễ cưới vừa mừng vừa tủi cho đôi bạn trẻ. Mừng vì cuối cùng thì cả hai cũng có nơi có chốn, nhưng phần tủi thì nhiều hơn khi nghĩ đến tương lai trước mắt của hai người.
“Cô kiếm được bao nhiêu tiền?”
Lâm vốn mồ côi cha mẹ từ nhỏ được bà nuôi dưỡng, hai bà cháu chật vật lắm mới nuôi được nhau nhưng năm Lâm học lớp 8 thì bà Lâm qua đời, họ hàng Lâm người thì ở xa, người thì vì hoàn cảnh khó khăn nên chẳng ai chịu đứng ra đùm bọc Lâm. Kể từ đó Lâm phải nghỉ học, làm thuê khắp nơi từ việc nhẹ đến việc nặng sống qua ngày. Linh sống gần nhà với Lâm, gia đình Linh cũng thuộc vào diện nghèo khó. Nhưng vì có đầy đủ cả bố mẹ nên Linh vẫn được ăn học lên cao.
Càng lớn thân hình Lâm càng vạm vỡ, cao lớn, sức vóc khỏe mạnh. Nhưng vì không được ăn học đàng hoàng nên Lâm chẳng thể xin được công việc gì nhàn hạ. Còn Linh lớn lên cũng xinh đẹp, dịu dàng. Hai người thân thiết với nhau từ nhỏ cho tới khi Linh nhận được giấy báo kết quả đỗ Đại học, cô và Lâm ít liên lạc với nhau hơn. Một năm Linh về quê thăm bố mẹ được 2-3 lần, lần nào cô cũng chạy đến nhà Lâm trước tiên, dù có ở xa đến đâu thì tình cảm Linh dành cho Lâm chưa bao giờ thay đổi. Nhiều lần Linh vừa cười vừa nói với Lâm “Lâm đợi Linh học xong, Linh kiếm được nhiều tiền Linh xin bố mẹ cho chúng ta làm đám cưới. Lâm ở nhà ráng đợi Linh nhé”. Lời Linh nói không đơn thuần chỉ nói cho vui. Linh mang lời ước hẹn lên thành phố học suốt 4 năm.
Giữ đúng lời hứa năm nào, sau 4 năm ăn học xa quê Linh cầm tấm bằng giỏi về quê và được nhận vào làm hành chính cho Ủy ban huyện. Dù lương không cao nhưng với Linh thế là đủ, đủ để nuối sống bản thân và đủ để tiến tới hôn nhân. Linh xin bố mẹ được làm đám cưới với Lâm, lúc đầu bố mẹ Linh không đồng ý vì e ngại Lâm không có gia đình, không nghề nghiệp sau này không thể mang hạnh phúc đến cho con gái mình. Nhưng Linh một mực đòi cưới Lâm, hơn thế bố mẹ Linh chưa bao giờ ghét Lâm, thậm chí ông bà còn quý mến Lâm bởi tính hiền hậu, chịu thương chịu khó chỉ là sinh không hợp thời mà thôi.
Video đang HOT
Cuối cùng bố mẹ Linh chấp thuận gả Linh cho Lâm. Ngày đưa Linh về nhà chồng mẹ Linh ngấn hai hàng nước mắt. Bà thương cho con gái phải sống trong túp nhà siêu vẹo, về nhà chồng không ai ra đón, đám cưới vỏn vẹn chỉ có nhà gái, hàng xóm hai bên. Thương con nhưng ông bà cũng chỉ biết để đấy chứ có làm được gì đâu vì ông bà cũng nghèo khó như bao người.
Cuộc sống nghèo khó nhưng chỉ cần có tình yêu Linh và Lâm quyết vượt qua tất cả. Thời gian đầu sống chung với nhau Lâm quan tâm, chăm sóc Linh chu đáo khiến Linh cảm động vô cùng, cô tin mình đã quyết định đúng. Số tiền lương ít ỏi của Linh cộng thêm số tiền Lâm đi làm thuê có được dù đã cố gắng tích cóp, dè dụm nhưng hai vợ chồng vẫn không thể cất nổi căn nhà mới. Ở vùng đất nghèo khó này dù có tần tảo đến đâu nhưng không có lương bổng hàng tháng thì chẳng bao giờ ngước đầu lên được, huống hồ Lâm đi làm thuê buổi được buổi không, trời nắng còn được chứ rơi vào tháng mưa thì chỉ ở nhà.
Nghĩ đến vợ, thương vợ nên Lâm quyết tâm lên thành phố kiếm việc. Nhưng 4 năm sống trên đất Hà thành đã giúp Linh hiểu được nỗi khổ cực, vất vả thế nào để sống được trên đó khiến Linh ngăn bước chân Lâm lại. Lâm gạt đi mọi lý do Linh đưa ra, từ trước đến nay anh có bao giờ sợ khổ, sợ vất vả đâu. Vậy là Linh bằng lòng để Lâm đi làm xa dù trong lòng cô rất lo sợ Lâm sẽ bị cám dỗ làm biến chất con người. Mấy ngày đầu xa vợ Lâm thường xuyên gọi điện về, anh nói với vợ đã xin được một công việc tốt là làm nhân viên giao hàng, một tháng cũng được 5 triệu, được nhà chủ nuôi ăn, nuôi ở. Nghe chồng nói vậy Linh mừng lắm.
Nhưng nếu chuyện chỉ dừng lại ở đó thì chẳng có gì đáng nói. Đằng này sau 3 tháng làm nhân viên giao hàng, Lâm may mắn lọt vào mắt một người đàn ông khi anh đến đó giao hàng. Ông ta nói sẽ nhận Lâm vào câu lạc bộngười mẫu của ông ta, mỗi tháng trả cho Lâm 8 triệu, có thưởng nếu làm tốt, được dạy dỗ bài bản, được mặc những bộ trang phục đắt tiền, được giao lưu với nhiều người mẫu, ca sĩ nổi tiếng. Lâm không băn khoăn suy nghĩ nhiều, anh nhận lời và xin nghỉ việc giao hàng ngay tối hôm đó.
Đúng như những lời người đàn ông đó nói, mỗi tháng anh nhận được 8 triệu đồng tiền lương, số tiền nhận được anh gửi về quê cho vợ xây nhà. Bố mẹ Linh mừng lắm khi thấy con rể có chí phấn đấu. Nào ngờ nửa năm sau Lâm ít về quê hơn, anh thường xuyên viện cớ bận công việc, đồng thời anh cũng không còn gửi tiền về quê cho vợ nữa. Linh lo lắng đòi lên thăm chồng thì Lâm chối đây đẩy nói không có thời gian gặp. Nhưng tất cả chỉ là trò lừa gạt, Linh nhờ một người bạn trên thành phố tìm hiểu giúp chuyện chồng Linh, hóa ra nửa năm vừa qua Lâm ở trên đó sống chung với một người phụ nữ khác, nghe đâu đó là cô người mẫu đồng nghiệp của Lâm. Khi hay tin Lâm làm người mẫu Linh không dám tin vào tai mình, từ trước đến nay Lâm vẫn nói dối Linh là anh làm nhân viên giao hàng. Chuyện Lâm ngoại tình như nhát dao đâm mạnh vào tim Linh.
Không chịu nổi nỗi đau bị phản bội Linh trở bệnh ốm nặng, bố mẹ Linh phải nhắn người gọi Lâm về. Vừa về đến nhà Lâm ôm chầm lấy Linh, có lẽ Lâm vẫn chưa biết chuyện Lâm ngoại tình Linh đã rõ mười mươi. Vài ngày sau khi thấy bệnh tình của Linh đã thuyên giảm Lâm nói phải lên Hà Nội làm việc ngay, chính ngày hôm đó Linh đau khổ nói ra tất cả.
Lúc đầu Lâm còn chối đây đẩy, nhưng sau khi Linh nói quá rõ như tường ngóc ngách Lâm đành thừa nhận. Lâm nói không còn tình cảm với Linh nữa, không muốn sống một cuộc sống khổ sở ở quê. Lâm nói sẽ cho Linh căn nhà với một điều kiện Linh ký vào tờ đơn ly hôn. Mặc cho Linh gào khóc Lâm vẫn quyết ra đi, Linh càng cố van nài Lâm càng dứt khoát, anh quát mạnh vào tai Linh “Thế là đủ rồi, tôi không muốn sống cuộc sống khổ cực ở cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa, tôi yêu Hà Nội. Một tháng cô kiếm được bao nhiêu tiền mà đòi giữ chân tôi…?”.
Theo Phunutoday
"May mà tao khuyên con trai từ từ đăng kí kết hôn với mày"
Tôi nhìn sang chồng thấy anh tái mặt quay đi. Chứng tỏ tất cả lời mẹ chồng nói đều là sự thật. Lúc đó tôi như rơi xuống địa ngục.
Tôi là 1 cô gái tỉnh lẻ, tôi lấy chồng là trai thủ đô. Về làm dâu tôi chịu mọi uất ức. Ngay cả tờ đăng kí kết hôn cũng không có. Nhưng cuối cùng đó lại là điều may mắn nhất của tôi trong cuộc hôn nhân này.
Tôi năm nay 25 tuổi, làm việc trong 1 công ty nước ngoài. Chồng hơn tôi 1 tuổi, làm trong cơ quan nhà nước. Trước khi kết hôn tôi bị gia đình chồng phản đối gay gắt. Họ chê tôi là gái nhà quê, thậm chí mẹ anh từng chỉ thẳng vào tôi mà nói "Trình độ như cô chưa đủ tư cách để làm dâu nhà tôi". Dù vậy cuối cùng chúng tôi vẫn tiến tới hôn nhân. Cả nhà chồng tôi thì mỉa mai "chuột sa chĩnh gạo".
Nhưng tôi không hiểu mình là chuột ở chỗ nào? Tôi được ăn học đàng hoàng, công việc ổn định với thu nhập cao (cao hơn chồng rất nhiều lần). Ngoại hình theo nhiều người nhận xét tôi xinh xắn. Chưa kể là nhà tôi tuy ở quê nhưng gia đình tôi khá giả, bố mẹ tôi là cán bộ nhà nước, của hồi môn cho tôi cũng rất nhiều. Vậy mà họ vẫn coi thường, xúc phạm, chèn ép tôi.
Tôi không quá ghê gớm nhưng cũng không để ai bắt nạt được mình (Ảnh minh họa)
Tôi không quá ghê gớm nhưng cũng không để ai bắt nạt được mình. Tối đầu tiên ở nhà chồng, khi 2 vợ chồng tôi đang trong phòng thì mẹ chồng tôi vào và tuyên bố sẽ giữ hộ toàn bộ tiền, vàng. Bà nói chúng tôi còn trẻ người non dạ, không biết giữ gìn rồi lại tiêu lung tung, tốt nhất lên để bà giữ giúp sẽ ăn toàn hơn. Và ngay lập tức, không chờ chúng tôi lên tiếng, bà đã xăm xăm mở nắp va li của tôi định lấy các thứ.
Nhưng tôi nào có thể để chuyện đó xảy ra. Tôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát kéo chiếc vali về phía mình. Rồi cũng rất nhẹ nhàng tôi nói: "Thưa mẹ, chúng con tuy còn trẻ nhưng cũng đã đi làm, giờ lại đã kết hôn. Mẹ cũng nên để chúng con học cách quản lý và chi tiêu để chúng con trưởng thành hơn, phải không mẹ?". Tôi nói xong thì đậy nắp vali lại và mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của mẹ chồng.
Sáng hôm sau, khi tôi đang ngủ bỗng nghe thấy tiếng quát tháo ngoài cửa phòng. Mẹ chồng tôi đang chửi tôi là loại con dâu lười biếng, sáng ra ngủ không dậy nấu cơm sáng... Và còn rất nhiều lời, rất nhiều câu khó nghe khác. Ngày đầu về làm dâu, thực sự tôi choáng nặng về thái dộ ứng xử của mẹ chồng "người Tràng An" của mình.
Nhưng đỉnh điểm là việc em chồng tôi còn tự ý vào phòng tôi, lấy trang sức của tôi. Biết chuyện tôi vô cùng giận giữ và đã mắng nó 1 vài câu. Tôi hỏi nó rằng "Em không biết rằng, tự ý vào phòng lấy đồ của người khác là không đúng sao?". Vậy mà mẹ chồng tôi từ ngoài nhảy chồm vào quát rằng: "Mọi đồ đạc trong nhà này đều là của tao. Và con gái tao có quyền dùng mọi thứ". Thật hết chịu nổi.
Lúc ấy, chồng tôi cũng có ở đó nhưng anh không lên tiếng bênh vực tôi. Uất ức quá tôi liền cãi cự lại mấy câu, thế là mẹ chồng được dịp tru tréo lên rằng tôi mất dạy, vô giáo dục. Và trong cơn giận ấy bà buột miệng nói ra: "May mà tao khuyên con trai tao từ từ hãy đăng kí kết hôn với mày. Mày mà sống không biết điều thì đừng bao giờ mơ được trở thành vợ của nó".
Trong cơn giận ấy bà buột miệng nói ra: "May mà tao khuyên con trai tao từ từ hãy đăng kí kết hôn với mày" (Ảnh minh họa)
Tôi nhìn sang chồng thấy anh tái mặt quay đi. Chứng tỏ tất cả lời mẹ chồng nói đều là sự thật. Lúc đó tôi như rơi xuống địa ngục. Hóa ra trước khi cưới, tôi giục chồng đi đăng kí kết hôn nhưng anh cứ lấy cớ bận để trì hoãn là vì mẹ anh muốn thế. Bao nhiêu tình yêu dành cho chồng phút chốc tan biến. Tôi bắt đầu có ý nghĩ thoát cuộc hôn nhân này.
Lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, tôi đáp lại mẹ chồng: "Cảm ơn mẹ đã không cho con trai mẹ đăng kí kết hôn với con". Nói rồi tôi đi vào phòng sắp xếp đồ đạc và rời khỏi nhà chồng ngay lập tức mặc cho chồng tôi chạy theo giải thích.
Sau đó anh nhiều lần đến tìm tôi xin lỗi và hứa sẽ đưa tôi đi đăng kí kết hôn ngay và luôn. Nhưng tôi kiên quyết từ chối.
Tôi đã kết thúc tình yêu 4 năm của mình bằng 1 đám cưới. Và tôi cũng đã mạnh dạn kết thúc cuộc hôn nhân ấy sau đúng 21 ngày chung sống. Song quyết định này của tôi đang bị niều người chê trách nói tôi quá nóng nảy, thậm chí họ bảo tôi quá ghê gớm. Bản thân tôi cũng không biết liệu mình có ghê gớm không nữa. Chẳng lẽ, tôi đã sai khi quyết định vậy sao?
Theo VNE
Chồng đánh vợ tàn bạo vì con bị vài nốt muỗi đốt Chồng tôi sừng cổ lên bảo: "Mày ăn nói với mẹ chồng thế à? Mày bằng vai phải lứa với bố mẹ tao à?". Rồi cứ thế, anh lao vào đánh vợ và tát tôi những cái tát như trời giáng. Tôi sinh ra và lớn lên ở quê. Nhưng tôi cũng xinh đẹp, ngoan hiền và được nhiều người quý mến. Học...