Một sự hi sinh vô nghĩa…
Em hứa với lòng mình, từ nay em sẽ thay đổi, em chăm lo dung nhan toàn diện, em trau dồi kiến thức, em cố gắng làm mới mình…và em chẳng một lần nào hy sinh vô nghĩa như vậy nữa.
Sáng soi gương thấy dạo này mình xấu và già đi trông thấy. Buồn, nhớ ra hôm qua khóc cũng chỉ vì thế! Thử nghĩ mà xem, mới hôm nào xuống phố vẫn còn hỏi “Ấy có bầu chưa?”, thế mà hôm nay đây, mọi người gặp đều hỏi: “Này, mày mấy cháu rồi nhỉ?”. Như thế thì bảo sao không chán, không buồn, không khóc cơ chứ?
Thế mới biết rõ ngọn ngành, là lý do vì sao anh của em phụ bạc và giờ đây, anh đang tay trong tay hạnh phúc với cô gái khác.
Khi anh của em đi rồi, em mới vỡ lẽ ra nhiều điều hay lẽ phải, chẳng phải cái gì thuộc quyền sở hữu của mình thì sẽ mãi mãi thuộc về mình mãi mãi… Em chua xót lắm nhưng em nấn ná không biết nên bỏ mặc hay níu kéo tình yêu này. Và hơn nữa, em đang rất buồn vì câu chuyện của người đến sau, họ cũng đau khổ và dằn vặt chẳng khác gì em!
Thôi thì… biết làm sao được. Số phận em như thế rồi anh ạ! Em cũng chẳng chịu chấp nhận thế đâu, em cũng phải chứng minh, cho dù chân em không dài, khuôn mặt em không đẹp nhưng em là vợ hiền, dâu thảo đấy thôi!
Video đang HOT
Giờ đây… em đã được tự do rồi đấy!
Anh của em mai đây có thành ông chủ thì ít nhất em cũng có cấp bậc trong cơ quan, anh có lên voi, em cũng cố lên cho bằng được… Nhưng nếu anh xuống, anh rơi, anh đâu đây tìm kiếm những gì còn sót lại của của cái gọi là tình nghĩa… thì em vẫn đàng hoàng nhé. Em vẫn cứ chân thành như ngày xưa thôi, chỉ có điều em chẳng chân chất vậy nữa đâu, em chẳng còn mong mỏi hàn gắn, em cũng biết “bát nước hất đi chẳng bao giờ hớt lại”… tính nết của em cứ vậy đấy, em đa cảm quá phải không anh? Hễ cứ nhắc đến chữ tình là lòng em lại mềm yếu như thế đấy!
Anh cứ đi đi, anh làm việc mình muốn cho tốt nhé, anh ao ước điều đó cơ mà, chả phải anh nói chán “đóng kịch” ở nhà với em rồi đấy sao? Và rồi cái vai diễn này thật không phù hợp, nó làm cản trở con đường thăng tiến của anh! Em chỉ biết, từ nay em sẽ vẫn cười vẫn nói, vẫn sẽ rất xinh tươi, sẽ vẫn không thôi hy vọng, thôi mơ ước! Em hứa với lòng mình, từ nay em sẽ thay đổi, em chăm lo dung nhan toàn diện, em trau dồi kiến thức, em cố gắng làm mới mình…và em chẳng một lần nào hy sinh vô nghĩa như vậy nữa. Bây giờ, em sẽ chịu khó đi nay đây, mai đó em đón “nắng lạ”, em sẽ “say”..tối về có nhớ, có thương em cũng không bao giờ gạt đi cảm xúc nữa.
Nếu đã xa nhau, em sẽ không xao lòng, em sẽ thật can đảm, đứng dậy và đưa tay nắm lấy hạnh phúc một lần nữa… Anh cũng đừng trách em, vì giờ đây, em tự do rồi đấy!
Theo VNE
Cuối cùng em là người ở lại
Khi em hôi hân và muôn quay vê thì anh đã chẳng còn đứng ở ngã ba đường đợi chờ em nữa.
Ngày hôm qua hai đứa mình chia tay, em quay bước ra đi sau khi đã buông môt lời chào tạm biêt, còn anh chỉ đứng đó, lặng thinh và khẽ thở dài. Ngày hôm qua em đã bỏ rơi anh, còn anh thì châp nhân làm người ở lại. Người ta cứ bảo rằng bỏ rơi người khác bao giờ cũng dê chịu hơn là bị người khác bỏ rơi, nhưng thực ra không phải vây, bởi bản thân em hiêu hơn ai hêt rằng tâm trạng của người ra đi cũng chẳng hê vui vẻ gì.
Sau tât cả giờ đây em mới chợt nhân ra rằng mình mới chính là kẻ vừa đáng thương lại vừa ngôc nghêch. Cứ nghĩ môt cách giản đơn rằng chỉ cân chia tay là mọi chuyên sẽ ôn thỏa, chỉ cân chia tay là em và anh môi người sẽ đi vê môt phương trời khác, chẳng còn kẻ nào nhớ thương hay nuôi tiêc kẻ nào. Nhưng có lẽ tình yêu là điêu phức tạp nhât trên thê gian này, chính bởi vây nên đên tân bây giờ em vân chưa thôi bị ám ảnh bởi những ký ức của ngày xưa.
Em đã từng nghĩ rằng khi yêu thương chỉ còn là thói quen, khi những sự ghen tuông dân trở nên vô nghĩa, khi mọi quan tâm vê nhau chỉ còn là trách nhiêm, không hơn không kém thì có lẽ tạm rời xa là cách tôt nhât cho cả hai (Ảnh minh họa)
Ngày ây cuôc tình của đôi ta rơi vào môt trạng thái bê tắc mãi cũng không thê dung hòa. Em đã từng nghĩ rằng khi yêu thương chỉ còn là thói quen, khi những sự ghen tuông dân trở nên vô nghĩa, khi mọi quan tâm vê nhau chỉ còn là trách nhiêm, không hơn không kém thì có lẽ tạm rời xa là cách tôt nhât cho cả hai. Vây là em buông tay anh và cât bước ra đi trong môt ngày bâu trời lặng gió. Xung quanh em mọi thứ đêu yên lặng, sự yên lặng ây như thê đang cảnh báo trước cho môt cơn bão lòng.
Thông thường trong bât cứ cuôc chia ly nào người ra đi sẽ không bao giờ khô bằng người ở lại, nhưng có lẽ lân này lại là môt ngoại lê của những quy luât chia ly. Em biêt, dù không níu kéo nhưng cũng chẳng dê dàng gì đê anh vượt qua chuyên này. Những ngày tháng đó anh đã đê mặc cho bản thân mình chìm đắm trong men say của rượu bia, thuôc lá. Còn em, môt mực tin tưởng rằng mình đã làm đúng đê rôi sau khi không đủ sức nén lòng mình xuông nữa, trái tim em đã vỡ òa bởi cảm giác đ.au đ.ớn vì mât đi người em đã từng coi như sinh mênh của cuôc đời mình.
Càng cách xa nhau em lại càng cảm thây trái tim mình yêu anh nhiêu hơn bao giờ hêt, nhưng tiêc thay mọi chuyên đã quá muôn màng (Ảnh minh họa)
Nhưng trớ trêu thay khi em nhân ra mình đã quyêt định sai, khi em hôi hân và muôn quay vê thì anh đã chẳng còn đứng ở ngã ba đường đợi chờ em nữa. Em phải trả giá cho quyêt định không chín chắn ây, phải châp nhân mât anh giông như môt điêu tât yêu cho những ngôc nghêch của chính mình. Trong cuôc đời này không phải tât cả mọi sự hôi hân đêu có ý nghĩa, bởi đôi khi có những sự viêc mà dù cho đã hôi hân nhưng bởi ván đã đóng thuyên nên cũng chẳng có cách nào đê thay đôi được nữa rôi.
Bằng bản lĩnh của môt người đàn ông đã ngót ba mươi, anh nhanh chóng vượt qua nôi buôn và bắt tay vào xây dựng cho mình môt hạnh phúc mới. Ban đâu bị em bỏ rơi lại nhưng qua môt thời gian, anh phát hiên ra rằng có thê quên được em, vây là anh hêt buôn. Còn em, càng cách xa nhau em lại càng cảm thây trái tim mình yêu anh nhiêu hơn bao giờ hêt, nhưng tiêc thay mọi chuyên đã quá muôn màng rôi. Thời khắc đó người ra đi phát hiên ra rằng hóa ra mình mới là người ở lại, còn người đã từng bị bỏ rơi ở lại thì biên thành kẻ quay bước ra đi.
Theo VNE
“Săn” tình một đêm Những cô gái trẻ non nớt, những người đàn bà quá lứa lỡ thì hoặc bà mẹ đơn thân là đối tượng "lý tưởng" cho cuộc săn bắt đầu. Lời đường mật Thu Hiền, ba mươi hai t.uổi (quê Hà Đông, Hà Nội, hiện sinh sống tại TPHCM), làm nghề viết quảng cáo. Lỡ lầm hồi còn trẻ, hành trang của Hiền từ...