Một sáng đi làm quên mặc áo ngực đã dạy tôi bài học nhớ đời
Tôi đa nghi thôi minh cư tăc lươi đi lam thôi, giơ chưa gi đa đi lam muôn rôi. Vơi ca ơ đo con co ca sêp nam va đông nghiêp biêt đâu lai vơ đươc anh nao.
Tôi thât sư la môt cô gai không đươc qua ngoan hiên chuân mưc. Ban thân tư nho cung đa hơi đua đoi. May sao đươc bô me chăm soc va cung day dô tư tê theo chuân mưc lăm nên tôi cung không đên nôi la môt cô gai không biêt điêu.
Sinh ra ơ thanh phô, tôi đa quen sông vơi viêc minh đươc sông trong môi trương đây đu va cung co điêu kiên. Tôi ham chơi nhưng hoc hanh cung không tê lăm vi thê ma vân đươc vao hoc tai môt trương đai hoc ơ tâng trung. Hoc đai hoc không biêt bao nhiêu anh chang quyêt tâm trông ca cây si. Thê nhưng tôi không may may đông long cung chi vi tiêu chuân cua tôi cao qua.
Sau nay ra trương rôi đi lam, không phai tư hao vê ban thân nhưng tôi nhân ra cac đông nghiêp nam đêu đê y tôi, con đông nghiêp nư thi không đươc tôt bung cho lăm. Cung vi thê nên tôi vao công ty mơi lam viêc cung kho hoa nhâp hơn nhưng ngươi khac. Đươc môt thơi gian sau thi moi chuyên mơi băt đâu ôn thoa hơn.
Tôi chưa co ngươi yêu va vân băt đâu công viêc cua minh. Tôi đê y sêp cua công ty. Nhưng co môt điêu răng anh ây đa co vơ rôi. Du tôi co săn sang tiêp cân hay cô găng hơn thi anh ây cung không hê dê dang va cang không cơi mơ vơi nhân viên như tôi nghi. Thây minh không co cơ hôi tan đô đươc sêp nên tôi cung không may may nghi đên điêu đo nưa cho đên ngay hôm đo khi cơ hôi ây xay đên vơi minh.
(Anh minh hoa)
Tôi không thê quên đươc hôm đo chi vi tôi đi lam. Chăng hiêu hôm đo đâu oc măc kiêu gi ma tôi lai quên măc ca ao ngưc mơi la. Tôi ơ nha thi thich leo treo lai thich không gian rông không ai anh hương đên minh nên môt minh ơ tâng 5. Cung bơi thê đi xuông giưa câu thang tôi đa thây minh thiêu thiêu chut gi đo ma không tai nao nhơ ra nôi.
Video đang HOT
Rôi trong luc dăt xe tôi mơi nhân ra la minh quên măc ao ngưc. Tôi giât minh thon thot nhưng rôi tăc lươi thôi cư đi lam đa.. vi giơ tôi đa đi lam rôi, không thê nao đi lam muôn như ngay xưa đươc. Tôi nghi răng minh đên rôi se măc tam cai ao khoac mong cho kin đao.
Nhưng noi thât, thoi quen thi sưa sao đươc. Cư đên công ty lâp tưc tôi se cơi ao khoac ra ngay. Thê la cơi ra rôi mơi nhân ra răng minh bi hơ rôi ma không thê lam gi đươc. Tôi co le đa không bi đê y nêu như chi thư ki không đên goi tôi qua văn phong lam viêc cua giam đôc đê noi chuyên.
Vưa đưng dây tôi đoan chăc co điêu gi rôi. Thâm chi ban thân tôi con mưng thâm trong bung thôi qua nay chăc trung sô. Sêp găp tôi ơ ngoai chăc thây rôi mơi goi vao. Phong lam viêc cua giam đôc thi kin bưng. Vao đên nơi con cô tinh đê lô ra chut, lam tuôt khuy ao cai trên cung đê rôi giam đôc lâp tưc hăng giong.
- Nha em ơ đâu? Co xa công ty không?
- Da… nha em… – tôi lăp băp không hiêu sao giam đôc lai to mo vê minh. Chang giam đôc tai hoa lai điên trai ây đang quan tâm minh chăng thi anh khiên tôi tinh ngô ngay sau đo.
- Em cư noi xem em đi vê nha mât bao lâu?
- Da, khoang 1 tiêng a.
- Đươc rôi. Em vê nha đi, chiêu rôi đên công ty.
- Sao cơ, anh… anh đuôi viêc em a?
- Không phai. Em đoc lai quy đinh cua công ty đi. Anh cho em vê măc lai quân ao chinh tê rôi đên công ty. Chư vơ anh ma thây nhân viên thê nay thi lai nghi linh tinh đo. – anh đưa cho tôi môt ban hơp đông đê đoc lai trong đo in đâm lên chư: “Ăn măc lich sư khi đên công ty lam viêc”.- tôi hâm hưc hoi anh:
- Anh sơ vơ anh đên thê a? – anh điêm tinh tra lơi:
- Anh không sơ ma anh tôn trong cô ây, Anh biêt co thê vô tinh thôi nhưng em cư vê như thê se tôt hơn.
Tôi hâm hưc đi vê măc thêm chiêc ao ngưc. Thât ra chuyên cung không qua to tat. Chi co điêu, nghi đi nghi lai tôi vân thây không đươc thoai mai. Cung sau lân nay tôi mơi phat hiên ra môt điêu, thât ra sêp vô cung tinh y. Chi co điêu co noi hay không ma thôi. Quan trong hơn nhưng ngươi đan ông thanh đat, ho se không co y đinh tơ tương đên chuyên phan bôi vơ con, nhưng ngươi sêp như thê tôi không nên hâm hưc ma nên cam thây thât đang tôn trong ho.
Theo Afamily
Bị coi thường khi đưa mẹ ở quê đi mua sắm, cô gái đã dạy cho người bán hàng một bài học nhớ đời
Trước thái độ thiếu tôn trọng của nhân viên bán hàng, người phụ nữ trong câu chuyện dưới đây đã dạy cho họ một bài học.
Ở đời thường có câu "con người ta hơn nhau ở manh áo tấm quần", em thấy câu này đúng thật các chị ạ. Chỉ mới tuần trước thôi, mẹ em ở dưới quê lên thành phố thăm hai vợ chồng, em có dẫn mẹ đi mua sắm quần áo. Hai vợ chồng thu nhập cũng cao nên tiền bạc cũng dư dả, đủ sức sắm sửa này nọ cho cha mẹ. Tưởng là có một buổi đi mua sắm vui vẻ với mẹ, ai dè chọn nhầm ngày ra đường, gặp phải toàn phường điêu ngoa "trông mặt mà bắt hình dong", nhìn quần áo, vẻ ngoài của người ta mà làm mặt nặng hay mặt nhẹ.
Chuyện là khi em dẫn mẹ vào một shop quần áo (shop này em mới đi lần đầu tiên), hai mẹ con em đã bị nhân viên của shop đối xử không ra gì. Người thì ngồi bấm điện thoại chơi em, kẻ thì sắp xếp lại đồ đạc, còn bà chủ thì đứng bấm máy tính đếm tiền. Mặc cho em kêu 5 lần 7 lượt, họ vẫn coi mẹ con em như vô hình. Gặp người khác là bực mình bỏ đi từ tám kiếp rồi nhưng em vẫn quyết ở lại coi đến chừng nào bọn họ mới chịu tiếp em. Chỉ đến khi em tức quá hét lên: "Này, có khách đấy, bộ bị mù hay điếc à?" thì họ mới chịu nhìn đến mẹ con em, mà nhìn theo cái kiểu lườm xéo khó chịu lắm các chị ạ.
Con bé nhân viên đứng xếp quần áo nhìn mẹ con em từ đầu đến chân một lượt rồi nói như dội gáo nước lạnh vào mặt: "Quần áo ở đây là đồ cao cấp mắc tiền, không phải là đồ sida nha. Có vào lộn tiệm không vậy?". Lúc này em mới vỡ lẽ ra. Hóa ra họ nhìn cách ăn mặc có phần "quê mùa" rồi nghĩ mẹ con em là "ăn mày" mấy chị ạ.
Mẹ em ở quê, vốn quen với cuộc sống nghèo khó giản dị trước kia, nên dù sau này có khấm khá hơn, mẹ em vẫn thường hay mặc quần áo cũ. Chỉ cần là đồ còn tốt, có hơi bạc màu một chút, mẹ vẫn không quẳng đi. Còn em lúc đó cũng chỉ mặc bộ đồ ở nhà. Mỗi lần đi mua sắm quần áo, em đều mặc như thế vì nghĩ ăn mặc rườm rà thì khó thử đồ, mà đi mua sắm thì cần gì quá chải chuốt.
(Ảnh minh họa)
Còn nữa là bữa hôm đó con xe Vespa của em bị hư phải gửi đi sửa, em đành lấy con xe cà tàng mua từ hồi mới ra trường đi đỡ. Ai dè mấy người này nhìn con xe rồi nhìn cách ăn mặc liền xếp mẹ con em vào hạng "miễn tiếp khách"! Phẫn uất hơn nữa là bà chủ shop đó còn lôi từ trong kho ra một mớ đồ nhăn nhúm như đống nhùi giẻ rồi nói với em bằng cái giọng thương hại: "Giảm 50 nhá, giá này là đã thương tình lắm rồi, chọn lẹ, tính tiền rồi đi giùm". Em nghe mà thấy sốc đến tận óc.
Đúng là con người ta sống ở đời thường hay bị vẻ bề ngoài che mắt các chị ạ. Rồi họ lấy cách ăn mặc, lấy vật chất bên ngoài để làm tiêu chuẩn phán xét, đánh giá và đối xử với người khác. Họ thấy ai trông "có vẻ" nghèo hèn thì coi khinh, xa lánh, ngược lại, hễ thấy ai trông "có vẻ" sang chảnh thì họ bợ đỡ, thậm chí là "bắt quàng làm họ". Thói đời như thế là lẽ thường, đầy rẫy và nhan nhản ra đấy. Thế nhưng họ quên mất một điều là vẻ bề ngoài chỉ là vỏ bọc lừa dối, nó chẳng nói lên những điều thực chất của một con người.
Em thấy rất phẫn nộ khi bị đối xử như thế. Lần đầu tiên em cảm nhận rõ sự phân biệt đối xử sang - hèn theo vẻ bề ngoài của một con người. Cách cư xử đáng chê trách này cho thấy cái tâm lý thực dụng của nhiều người và cả sự lệch lạc trong hệ giá trị sống của họ nữa. Những người này coi giá trị vật chất là quan trọng hơn hết thảy, lấy cái giá trị này ra làm trung tâm, thậm chí coi nó như là điểm tựa duy nhất trong nhân sinh quan của họ. Sự lệch lạc đó rất đáng bị lên án vì dù sang hay hèn, giàu có hay nghèo khó, con người ta đều nên được tôn trọng và được đối xử bình đẳng. Mọi người đều xứng đáng được đánh giá và đối xử theo đúng con người và phẩm cách của họ chứ không phải là theo vẻ bề ngoài, quần áo, xe cộ hay những thứ họ sở hữu...
Quá bực trước cái kiểu hành xử không ra gì của bà chủ và nhân viên ở shop đó, em quyết quay lại cho họ một bài học các chị ạ. Mặc một bộ quần áo sang chảnh, xách túi hàng hiệu, trang điểm rạng ngời, em cưỡi con Vespa quay lại cái shop đó. Lần này thì bọn họ tiếp em niềm nở, "tử tế" lắm các chị ạ, cười xum xoa rồi ngọt ngào gọi "chị ơi, chị ơi". Em mới bảo với họ là "có nhớ ai không?" thì mấy ả đó mới trố mắt nhìn em. Em "hành" bọn họ đủ kiểu, bắt lấy cái này đổi cái kia rồi cuối cùng chỉ nói một câu "đồ xấu quá, không có cái nào ưng được hết" rồi ngoảnh mặt bỏ đi luôn.
Theo Afamily
Em là cave Phần 1 Em năm nay 18 tuổi. Em đi làm nghề đã được gần 2 năm. Năm em chuẩn bị lên lớp 10 thì anh trai em lấy vợ. Anh trai em thuộc dạng bình thường nhưng được cái ngoan ngoãn cao to, trắng trẻo và chịu khó làm ăn. Lấy được chị dâu em thì cao ráo, nói chung là ngon gái. Em không...