Một phút xao lòng thành thiên cổ hận
Chúng tôi đã rất hạnh phúc như đôi chim không thể lìa nhau. Tổ ấm ắt hẳn sẽ rất hạnh phúc và bền chặt, nếu như không có “chuyện đó” xảy ra…
Tôi và anh ấy rất yêu nhau và sau 6 năm chung sống như vợ chồng, chúng tôi mới tiến tới hôn nhân. Cho tới nay chúng tôi đã có với nhau một bé gái xinh đẹp và một cậu con trai kháu khỉnh. Chúng tôi đều là người ngoại tỉnh nên việc tạo dựng một cuộc sống vững vàng trên đất thị thành quả là không dễ, trong khi chúng tôi chỉ có hai bàn tay trắng với hai mảnh bằng ĐH loại khá. Trải qua nhiều khó khăn, hiện chúng tôi làm chủ một tiệm giặt là khá lớn. Ra trường xong, anh ấy đi làm được một thời gian rồi bỏ nghề và về mở tiệm giặt là. Tôi cũng từng là phiên dịch cho một công ty nước ngoài.
Chồng tôi là người rất có trí, chăm chỉ, luôn nỗ lực trong cuộc sống và rất yêu gia đình. Tôi cũng được mọi người đánh giá là xinh xắn, thông minh và đảm đang. Chúng tôi đã rất hạnh phúc bên nhau như đôi chim không thể lìa nhau. Tổ ấm của chúng tôi ắt hẳn sẽ rất hạnh phúc và bền chặt, nếu như không có “chuyện đó” xảy ra…
“Chuyện đó” xảy ra hồi tôi còn đang là phiên dịch cho một công ty nước ngoài. Công việc của tôi phải làm việc cùng với sếp. Anh ta chỉ hơn tôi 7 tuổi, là người thành đạt, và được mọi người trọng vọng. Anh ta luôn coi tôi là em gái, và tôi cũng đối xử với anh ta như một người anh trai. Ngoài công việc, tôi và anh ta cũng hay nói chuyện và chia sẻ với nhau về cuộc sống, gia đình. Tôi rất hay kể về tổ ấm hạnh phúc của tôi với chồng và gia đình tôi. Anh ta tỏ ra rất đứng đắn và như một người anh trai luôn động viên tôi trong công việc.
Thế rồi, có một lần anh ta đã bày tỏ tình cảm với tôi. Tôi thực sự bất ngờ và tỏ thái độ bực tức. Anh ta nói với tôi rằng: “Em không yêu anh thì hãy cứ để anh được yêu em thôi, chỉ cần anh thấy em hạnh phúc là anh vui lắm rồi”. Rồi lại một lần khác, anh ta nói lời yêu đối với tôi. Tôi đã nói chuyện thẳng thắn với anh ta rằng tôi và anh ta không thể tiến xa tình cảm anh em, và sếp – tớ. Hơn nữa, chúng tôi đều đã có gia đình và con cái. Tôi rất yêu tổ ấm của mình. Lần này, anh ta hứa sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện tình cảm nữa. Anh ta vốn là người đứng đắn, lịch sự và được mọi người trọng vọng. Tôi tin lời anh ta hứa và không hề nghĩ ngợi gì. Anh ta và tôi luôn giữ quan hệ đúng mực là sếp – tớ, là anh – em.
Khoảng 2 tháng sau, trong lần đi công tác về, khi trên xe chi có hai người: tôi và anh ta. Anh ta lại nói lời yêu với tôi. Lần này anh ta không để tôi phản ứng mà ôm chầm lấy tôi và nói: “Anh rất yêu em và không thể kiềm chế nổi mình nữa rồi”. Chẳng hiểu sao, tôi cũng bị xao động và để anh ta ôm. Rồi tôi nghe văng vẳng bên tai như có tiếng chồng và con yêu của tôi đang gọi tôi về với mái ấm hạnh phúc của mình. Tôi giật mình như choàng tỉnh khi anh ta định làm “chuyện ấy” với tôi. Tôi đẩy anh ta ra. Cả hai ngồi lặng người không ai nói gì. Rồi anh ta thốt lên: Anh xin lỗi. Tôi vừa khóc, vừa mở cửa xe chạy ra ngoài. Tôi cứ chạy, chạy mãi theo tiếng gọi của chồng và con tôi. Thề rồi cũng về đến nhà.
Tôi rất giận bản thân mình và ân hận vì đã không sáng suốt, cương quyết hơn với những hành động của anh ta, để rồi tôi phải đặt mình vào hoàn cảnh tội lỗi như bây giờ (tội phụ bạc chồng mình). Sau lần này, tôi không đến làm cho công ty đó nữa và ở nhà quản lý tiệm giặt cùng chồng. Anh ta vẫn gọi điện cho tôi và lại nói xin lỗi. Anh ta nói rằng sẽ không làm tổn thương hạnh phúc của tôi, anh ta sẽ cố gắng quên tôi. Ngay sau đó, tôi đã thay đổi số điện thoại và không liên lạc với anh ta cho tới bây giờ.
Thực lòng, tôi rất muốn tâm sự chuyện đó với chồng tôi, nhưng tôi lại sợ anh giận. Sống với anh gần 10 năm trời, tôi biết anh có tính rất ghen và nóng tính (trước đây, cũng có một số người tán tỉnh tôi khi chúng tôi còn chưa cưới nhau, anh đã thể hiện “chất người đàn ông ghen” như thế nào cho tôi biết, nên tôi rất sợ). Lần này lại nghiêm trọng hơn nhất. Tôi định bụng sẽ lựa một thời điểm thích hợp và kể anh nghe.
Nhưng chẳng biết thế nào, vào đúng lúc tôi mang bầu bé thứ hai lại là lúc anh tỏ ra nghi ngờ (sau khi tôi nghỉ làm 1 tháng). Anh lục lọi tất cả mọi thư từ trong mail, kiểm tra tin nhắn điện thoại hằng ngày để cố tìm ra một cái gì đó chứng minh cho sự nghi ngờ của anh. Rồi một lần, khi đang bên tôi rất hạnh phúc, anh nói nhỏ với tôi: “Anh đã gọi điện cho sếp của em rồi, sếp em đã thú nhận tất cả. Em không cần phải giấu anh làm gì nữa”. Tôi hốt hoảng như người có tật giật mình và kể hết mọi chuyện với anh. Anh hứa sẽ tha thứ cho tôi. Tôi vui lắm. Nhưng…
Video đang HOT
Từ hôm đó, anh như sống không có hồn. Lúc nào cũng đăm chiêu suy nghĩ, cũng ít quan tâm tới tôi và con hơn. Tôi cũng biết chắc là anh giận tôi vì chuyện đó, tôi lại càng chăm chút và yêu thương anh nhiều hơn. Thấy anh như vậy, tôi lại càng mặc cảm. Tôi đã cố gắng để hâm nóng hạnh phúc của mình, nhưng tôi chỉ nhận được những lời đay nghiến của anh rằng: “Cô không yêu anh ta được thì quay về yêu tôi chứ gì. Nếu gặp anh ta trước thì chắc gì cô đã yêu và lấy tôi”.
Tôi và anh yêu nhau rất lâu rồi mới tiến tới hôn nhân bằng tình yêu chân thành, và rất chăm chút cho nhau. Tình yêu đối với anh trong tôi không hề thay đổi, tôi vẫn luôn chăm lo cho anh rất chu đáo và tỷ mỷ. Tôi biết anh chỉ giận tôi mà nói vậy thôi. Tôi nén nỗi khổ tâm vào lòng và ra sức phân trần cùng anh. Anh nói với tôi là “Tôi không thể tha thứ cho cô được. Tôi và cô yêu nhau đến như vậy mà sao cô không thắng nổi những phút xao lòng”. Đến ngôn từ xưng hô đơn thuần nhất với tôi cũng đã bị anh thay thế bằng từ “cô” đầy lạnh lùng và khó nghe. Tôi cố tình pha trò để phá vỡ sự căng thẳng trong anh, nhưng không thành công.
Tôi và anh đã cùng nhau phân tích và tìm ra hướng giải quyết cho sự đổ vỡ về tình cảm trong anh đối với tôi. Anh nói rằng sau lần này, anh không còn yêu tôi như ngày xưa nữa, thậm chí khinh bỉ tôi, anh còn mắng tôi không tiếc lời với những lời lẽ xấu xa nhất trên đời này. Tôi biết tôi đáng trách, tôi sai rồi, nên tôi đã quỳ trước mặt anh, cầu xin anh tha thứ cho tôi, để tôi sửa đổi và sống tốt hơn bên anh và gia đình. Tôi cũng xin anh đừng cho bố mẹ đẻ tôi biết chuyện, tôi không muốn họ phải đau lòng vì có đứa con hư như tôi, và không phải chứng kiến những chuỵện không vui của hai chúng tôi. Nhưng anh lại nói rằng: “Tôi không phải chịu khổ một mình thế này được, tôi phải cho bố mẹ cô biết để bố mẹ cô dạy cô”.
Vậy là nỗi đau đớn trong tôi lại càng nhân lên khi càng nhiều người thân của tôi phải lo lắng và sầu muộn vì tôi. Bố mẹ tôi biết và xin anh tha thứ cho tôi, nhưng anh đã thẳng thừng mà tuyên bố không tha thứ cho tôi. Anh còn “giận cá chém thớt”, “mặt nặng mày nhẹ” với cả những người thân yêu nhất của tôi. Có nhiều khi anh cáu giận vô cớ với tôi, rồi mắng nhiếc tôi và gia đình tôi. Bố tôi có một quá khứ không đẹp lắm là có lỗi với mẹ tôi, nhưng hiện nay bố tôi sống rất tốt và chu đáo với gia đình. Tôi vẫn luôn tự hào về bố (trừ lỗi lầm bố tôi đã mắc phải).
Nhưng không phải vì thế mà anh thiếu tôn trọng với bố mẹ tôi khi anh khơi gợi quá khứ của bố tôi bao nhiêu năm nay rồi. Anh cũng dùng những lời lẽ xấu nhất để nói về bố mẹ tôi, với thái độ khinh rẻ mà tôi không tiện nói ra ở đây. Thật không còn từ nào để diễn tả nỗi đau đớn đó của tôi. Tôi chỉ biết khóc và chịu đựng trong sự ân hận về lỗi lầm đã gây ra với anh. Lúc đó, sự bế tắc và căng thẳng tột độ đã xui khiến tôi tìm đến cái chết. Anh đã ngăn cản tôi kịp thời và nói với tôi trong nghẹn ngào: “Anh còn yêu em nhiều lắm, em đừng đi. Hãy ở lại với con và anh. Nhưng anh không thể nào quên được nỗi đau này, anh cũng không tha thứ được cho em. Anh muốn trả thù…”.
Tôi hiểu anh vẫn còn rất yêu tôi và không muốn mất tôi. Những lời xúc phạm tôi và gia đình tôi chỉ được xuất phát khi anh căng thẳng và nóng nảy. (Mặc dù tôi vẫn thầm giận anh về sự xúc phạm đó). Nhưng tôi hiểu tất cả là do lỗi của tôi gây nên. Anh muốn trả thù cái người trực tiếp đẩy tôi vào tội lỗi, muốn kiện anh ta ra tòa về cái tội “ức hiếp” nhân viên cấp dưới, để hắn phải chịu đau khổ với nhiều hình phạt.
Tôi quên chưa nói về việc chồng tôi có thông báo điều “tội lỗi” đó cho vợ anh ta biết để vợ anh ta đề phòng và xem lại anh ta. Đó cũng là nỗi đau rất lớn đối với cả gia đình họ. Như thế, chồng tôi cảm thấy “được sẻ chia nỗi đau” phần nào. Bây giờ anh bắt tôi phải lựa chọn: một là kiện anh ta (để chứng minh tôi không yêu anh ta và để hắn đau đớn, mất mát nhiều hơn nữa); hai là chúng tôi phải ly hôn (anh đòi nhận quyền nuôi con).
Hai điều đó thực sự với tôi trong hoàn cảnh này rất khó để lựa chọn. Ly hôn là điều chưa bao giờ tôi nghĩ đến (trong khi anh đã 3 lần viết đơn ly hôn tôi với lý do tôi phản bội chồng tôi và tất nhiên tôi không ký). Anh còn nói, nếu tôi không ký vào đơn ly hôn thì anh vẫn có cách để ly hôn tôi. Tôi không biết anh sẽ tìm cách nào, nhưng tôi thấy rất lo lắng và sợ phải xa anh biết chừng nào. Tôi còn yêu anh và tổ ấm của tôi nhiều lắm.
Vậy thì tôi phải chọn giải pháp thứ hai kia để bảo toàn hạnh phúc của mình theo đúng ý anh. Nhưng tôi lo mọi chuyện sẽ rắc rối và xấu đi cùng với dư luận, bố mẹ và những người thân của tôi sẽ đau khổ và không còn tự hào về tôi như ngày xưa (tôi có tiếng là học giỏi và ngoan). Nếu điều đó làm anh vui và chúng tôi vẫn sống hạnh phúc với nhau thì tôi sẵn sàng lựa chọn. Tôi không cầu toàn, mà lo lắng nhất là nếu việc kiện anh ta không thành công, hoặc khi dư luận biết chuyện, chúng tôi chỉ sống trong tự ti và mặc cảm về một người vợ “phụ bạc” như tôi, chỉ điều đó thôi cũng đủ để bóp chết sự hãnh diện, lòng tự trọng của người đàn ông trong anh, đẩy anh xa tôi hơn. Và cuối cùng tôi vẫn có thể mất anh mãi mãi…
Tôi đã xin anh để không phải lựa chọn hai giải pháp khó khăn kia. Nhưng anh không đồng ý. Thời gian nặng nề trôi cũng đã 1 năm rồi, tôi chỉ mong anh tha lỗi cho tôi và sống tốt hơn với gia đình. Tôi ở nhà chăm con và phụ chồng tôi quản lý tiệm giặt là. Nhưng nỗi hận thù và đau đớn trong anh vẫn không nguôi ngoai mà vẫn gây căng thẳng khi hai chúng tôi đối mặt với nhau. Anh nói là “khi nào cô chưa kiện anh ta thì chúng ta không có hạnh phúc. Cô phải đi ra khỏi nhà tôi”.
Anh không còn yêu tôi, không quan tâm và chăm lo tôi như ngày xưa nữa mà chỉ dành thời gian cho công việc. Tôi luôn chủ động đến gần và quan tâm anh thì anh chỉ đáp lại với thái độ miễn cưỡng. Nhiều đêm ôm con, tôi khóc một mình trong sự thèm khát được anh yêu thương, quan tâm và chia sẻ. Tôi và các con tôi rất cần có anh trong mái ấm hạnh phúc của mình.
Các bạn hãy giúp tôi có được hướng đi đúng. Tôi không muốn mất anh và không muốn hạnh phúc gia đình tôi bị đổ vỡ. Rất mong được hồi âm và chia sẻ của các bạn.
Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Theo VNE
Điều chưa nói
Bầu trời đen kịt, từng ngọn gió rít ào ào phả hơi lạnh tê người lọt thỏm vào ô gió. Ánh đèn đường vàng võ nhạt nhòa dưới cơn mưa nặng hạt...
Nghe tiếng mở cửa lạch cạch, không nhìn ra cũng biết Lam về.
"Con khốn lại đi hoang về đấy", thằng Bình ngái ngủ cất tiếng lè nhè rồi bất giác thở dài.
Nó nhìn trân trân lên trần nhà: "Thằng Tuấn đi được mấy ngày rồi?"
- "Ba. Thôi ngủ đi! Kệ thây nó".
Nói vậy nhưng tôi lại trằn trọc không tài nào ngủ được, vừa thương bạn vừa cố gắng lý giải cho ra thứ tình cảm quái ác mà tạo hóa buộc vào mỗi con người, gọi là tình yêu ấy. Tại sao có người thì tròn trịa đẹp đẽ có người lại dung tục, và cũng có thứ tình yêu lại làm cho con người ta đau khổ? Càng hỏi càng rối, cuối cùng thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi, Tuấn và Bình chơi thân với nhau khi bước vào năm thứ hai, dù không học chung ngành nhưng chúng tôi khá hợp cạ từ nếp sinh hoạt hàng ngày đến quan niệm về tình bạn, tình yêu, thích đàm đạo những chuyện Đông Tây kim cổ và cả ba đều chưa có người yêu...
Đến một ngày Tuấn dắt Lam về ra mắt cả phòng, không hiểu sao vừa gặp lần đầu tôi có ác cảm ngay: Nó học sau chúng tôi một khóa nhưng trông già dặn, dạn dĩ hơn chúng tôi tưởng. Đôi mắt to, tròng trắng nhiều của một kẻ đa tình, dữ tợn lông mày rậm đa dâm, đã thế không lúc nào nó không phô diễn cái thân thể nần nẫn đầy phồn thực với chiếc quần trắng bó sát cơ thể, chiếc áo kiểu cách hở đầu hở đuôi khi ở nhà mặc độc chiếc quần đùi ngắn cũn cởn, áo chật ních lồ lộ ngực. Nó đi qua đám con trai như luồng điện cao thế rẹt qua làm cả bọn mắt tròn mắt dẹt...
Từ ngày có người yêu nhất là sau khi nó chuyển hẳn đồ đạc sang phòng Lam chúng tôi hầu như ít khi gặp nhau. Nhiều lúc khó khăn lắm mới rủ nó ra quán. Nồi lẩu mới bưng ra chưa kịp đụng đũa con Lam đã nheo nhéo gọi về làm thằng Bình nổi đóa: "Hình như con này nó nghiện tình dục hay sao ấy".
Nó là thế, ăn sóng nói gió chẳng sợ mất lòng gì cả, ai tức thì tức.
Rồi bốn năm vất vả cũng dần qua. Tuấn học khá nên được chọn làm luận văn, khỏi phải nói nó vui như thế nào, nhất là chọn đúng đề tài mà bấy lâu ấp ủ. Nó đi về TPHCM như đi chợ. Xa nó, con Lam buồn lắm nhưng biết làm sao được. "Nghiện thứ gì khổ thứ đó", thằng Bình hả hê. " Thôi, mày đừng nói thế tội nó, có lẽ nó yêu Tuấn thực, đi đến với nhau được cũng là hiếm chứ không đơn giản đâu, tình yêu sinh viên mà, thiệt thòi vẫn là con gái". Nghe tôi nói thằng Bình cười cái hậc khó hiểu...
Hôm ấy là một ngày mưa phùn, gió rít từng cơn lạnh buốt. Tôi từ Vũng Tàu về, đúng dự định thì đến cuối tuần chờ Tuấn cùng về một thể cho vui nhưng ngồi mãi buồn chân buồn tay nên tranh thủ lên sớm học, còn mấy môn thi lại nữa...
Xô mạnh cánh cửa (cửa hỏng chốt nói mãi ông chủ không chịu hàn lại), định khoe với Bình mấy con mực nang thơm ngậy, nhưng tôi như chết lặng: Trên chiếc giường Bình và Lam nồng nỗng ôm nhau ngủ... Ôi! Tình cảm, đạo đức tất cả đảo lộn rối tung rối mù hết cả. Chính nó vẫn lên giọng về tình bạn, tình yêu bằng những lời lẽ hoa mĩ... Hôm sau nó sắp xếp đồ đạc chuyển nhà...
Tuấn lên, nó vẫn hào hứng, thao thao bất tuyệt về những nơi hắn đến, luận văn được thầy khen hết lời mà không để ý không khí nặng nề đến ngột ngạt. Đôi mắt Lam sợ sệt rũ xuống bớt đi cái vẻ kênh kiệu.
Ngày Tuấn bảo vệ luận văn chúng tôi đến chúc mừng. Bình cũng đến, vẫn điệu bộ ngượng ngập lúng túng. Lam rạng ngời ôm bó hoa tươi. Đôi mắt nó nhìn tôi thiện cảm hơn và có vẻ hàm ơn. Liệu có nên cho Tuấn biết không? Thôi, sau này khi về cuộc sống vợ chồng nó sẽ tự điều chỉnh. Còn Lam chắc nó biết phải làm gì nếu không muốn mất một người như Tuấn.
Nước trong hồ bình lặng là thế nhưng một cơn gió thổi, một trận mưa rào cũng lăn tăn gợn sóng. Ngày ra trường với Tuấn có một điều tôi không muốn nói.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có nên chia tay người yêu vô tâm? Anh ấy chẳng bao giờ quan tâm và nói lời ngọt ngào. Em và anh ấy yêu nhau được 2 năm, anh là mối tình đầu của em, còn hồi học đại học anh có yêu 1 người, khi em về nhà anh chơi mấy lần mẹ anh cũng nói anh " dẫn 2 đứa con gái về rồi nhưng bác không thích",...