Một phút nhớ người cũ để yêu chồng, thương con nhiều hơn
Hãy tự tạo một khung trời cho riêng mình để cân bằng và thoát khỏi những mệt mỏi của gia đình và cuộc sống. Khung trời riêng ấy có thể tồn tại hình bóng của người xưa…
Luôn khắc ghi tình yêu đẹp của thuở 17
Hôm nay, cô công chúa nhỏ của tôi lại phải vào viện vì viêm phổi cấp. Công việc của chồng tôi đang vào mùa đổ bể thua lỗ, anh lại đang ở xa để lo giải quyết công chuyện. Vậy là tôi lại một mình với con, vừa sợ con bệnh nặng, vừa lo đến tiền. Ngồi trong bệnh viện lạnh lẽo, nhìn cô con gái gầy nhom sau một tuần ốm, nước mắt tôi tràn ra. Vì con cứ nhắc hoài đến bố, nên tôi gọi để anh sắp xếp về sớm với con nhưng anh bảo chưa thể về ngày được. Cảm giác cô đơn, lạc lõng làm tôi rối bời. Tôi lật chiếc laptop lên và như một thói quen, tôi lại lướt vào blog Dạ khúc, nơi mà tôi ẩn danh để viết về anh.
Ở cái tuổi 17 của 17 năm về trước, tôi và anh thân nhau như hình với bóng. Chúng tôi có những kỉ niệm trên những con đường hoa sữa về đêm, hai đứa chở nhau đến để cảm nhận mùi hương thân thuộc của mùa thu Hà Nội. Tôi nhớ những buổi anh năn nỉ thằng bạn cho mượn chiếc xe đạp mới để đèo tôi băng qua các con phố, tôi rủ rỉ rù rì đọc những vần thơ còn chưa chắt lọc.
Rồi bỗng dưng anh theo gia đình đi du học nước ngoài, nhà tôi cũng chuyển hẳn đến một nơi khác khang trang hơn. Vậy là chúng tôi lạc tin nhau. Để rồi 10 năm sau, chúng tôi gặp lại nhau, khi anh về nước. Nhưng lúc ấy tôi đã là người đàn bà có chồng, và một công chúa nhỏ 3 tuổi.
Có lúc tôi muốn anh mang tôi rời xa mảnh đất này, bỏ mặc những lời phán xét sau lưng. Nhưng cũng chính tôi không dám ra đi, vì tôi còn con gái, tôi không nỡ chia lìa nó với người cha mà nó hết mực yêu thương. Anh thì bảo: “Đừng vì anh, em hãy vì những gì em đang có”. Thế là lần nữa chúng tôi chỉ còn thương nhớ về nhau trong tâm tưởng.
Chồng tôi là một người đàn ông tốt, biết kiếm tiền, không lăng nhăng nhưng không hiểu sao tôi luôn thấy anh nhạt: không mấy khi chê nhưng cũng chẳng khen vợ, không bao giờ biết ghen cả khi vợ cố tình gây sự, chồng tôi yêu con, thương bố mẹ nhưng không bao giờ biết cách thể hiện ra ngoài… Bởi thế mà đêm nay, khi tôi báo con ốm, chồng vẫn bảo “chưa thể về ngay được”. Tôi luôn cố kìm chế với chồng nhưng thực sự trong lòng tôi muốn gào lên, quát lên. Tôi cũng không biết vì sao, tôi không thể gào lên với chồng, có lẽ vì lòng tôi đã lạnh chăng?!
Và tôi chỉ còn những kỷ niệm về anh an ủi lúc cô đơn này. Không có anh ở đây nhưng tôi luôn cảm thấy như có đôi tay đang vỗ nhẹ lên vai mình. Ánh mắt anh nhìn tôi 17 năm trước, khi tôi là cô bé 17 tuổi, đang tự tập nhảy cao ở sân nhà lại hiện về. Ánh mắt ấy cổ vũ để giúp tôi vượt qua môn thi nhảy cao ở trường, và lúc này ánh mắt ấy hiện về giúp tôi thêm cảm giác ấm áp, bớt lo sợ.
Video đang HOT
Giờ này ở một nơi nào đó, có thể anh cũng đang trầm ngâm đốt thuốc lá và nghĩ về tôi?! Vâng, niềm tin ấy lại khiến tôi thấy mình không còn lạc lõng, không phải là người đàn bà thất bại. Vẫn có người dõi theo và mong tôi mạnh mẽ, và tôi phải mạnh mẽ vì chính mình và vì cô con gái nhỏ.
Nhớ đến anh để… yêu chồng, thương con nhiều hơn
Từ sau cái lần gặp lại ấy, đã 7 năm trôi qua, tôi chưa một lần gặp lại anh, mà chỉ nhìn hình bóng thân thương ấy qua blog và tự trải lòng mình lên blog Dạ khúc. Tôi vẫn lặng lẽ sống bên chồng tôi, vẫn ngoan hiền trong mắt chồng nhưng ít cười và tâm sự. Sự thực là đã nhiều lúc trong 7 năm ấy, tôi nghĩ tới tờ đơn ly dị, như đêm nay khi tôi phải ngồi một mình trông con.
Tôi chán nản với sự cố gắng lãng mạn của chồng khi thỉnh thoảng bảo đưa vợ con đi xem phim nhưng chưa lần nào tự chọn hay biết ở rạp đang chiếu phim gì. Đôi khi tôi lẩm nhẩm trong miệng một bài thơ nào đó, dù nó rất trúc trắc, chồng cũng khen: “hay lắm em ạ”… như một cái máy Đã có lúc tôi muốn làm lại, nhưng tôi lại tự hỏi vì sao tôi vẫn ở bên chồng. Tôi lại nhớ cái lần mà tôi muốn rời xa chồng nhất, là khi gặp lại anh.
Tôi yêu anh đến thế và anh trở về nước cũng chỉ để tìm tôi, vậy mà tình yêu ấy không đủ sức để chúng tôi đến được với nhau, tất cả vì hai chữ “gia đình”. Trong giây phút quan trọng nhất, tôi đã nhận ra gia đình quan trọng hơn và đã thắng được tình yêu của mình. Vậy thì giờ đây, tại sao tôi lại dễ dàng giũ bỏ cuộc sống gia đình mình đang có chỉ vì những phút cô đơn, lạc lõng như thế này.
Tôi phải gìn giữ và chăm chút cho gia đình ấy để xứng đáng với tình yêu đã bị hy sinh của mình chứ. Biết đâu chồng tôi cũng đang ôm một mối sầu như tôi về một người phụ nữ nào khác. Phải chăng chính tôi cũng đã không chịu hiểu nội tâm của chồng mà chỉ biết ngồi trách móc khi thấy chồng không hiểu mình…
Nhiều lúc ngồi miên man, tôi lại nghĩ có lẽ chính vì tôi đã có gia đình nên khi gặp lại nhau, tình cảm trong tôi và anh mới cồn cào xót xa đến thế. Có lẽ tình cảm càng bị ngăn trở càng trở nên tha thiết và đẹp. Nếu đến được với nhau, chắc gì chúng tôi đã hạnh phúc, hay ở bên nhau rồi lại day dứt, rồi lại giận dỗi, rồi lại chia xa…
Chồng và con tôi chính là những tài sản để ở tuổi 34, tôi bước ra đường được bạn bè, đồng nghiệp khen ngợi. Vậy nên xin hãy giữ chút tình cùng anh trong một góc trái tim, cho một khung trời riêng, để mỗi lần nghĩ về nơi ấy, tôi được an ủi nhưng cũng để nhớ rằng tôi đang có một gia đình, tôi không còn là cô gái tuổi 17 của 17 năm trước nữa.
Chỉ còn những trang blog Dạ khúc luôn để ở chế độ private để tôi tâm sự về anh. Ở đó tôi viết về những kỷ niệm ngày xưa của chúng tôi, về những gì tôi trải qua trong cuộc sống hiện tại. Xin đừng gặp lại để nơi ấy anh có một gia đình hạnh phúc, và nơi đây tôi sẽ sống trọn vẹn hơn với chồng con mình… Ai chẳng cần có một khung trời riêng để được sống là chính mình…
Theo Webphunu
Vô tình bắt gặp chồng ôm người phụ nữ khác
Câu chuyện này hoàn toàn có thật về tôi, người phụ nữ yêu chồng thương con hết mực, lúc nào cũng ủng hộ chồng, tin tưởng anh...
Xin chào các độc giả chuyên mục Tâm sự !
Tôi chưa từng nghi ngờ chồng dù là 1% vì tôi biết, chồng tôi là người đàn ông không trai gái lăng nhăng. Nhưng cái tôi biết chỉ dừng lại ở 2 năm trước, khi chúng tôi mới cưới nhau. Còn khi tôi sinh con đẻ cái, lao đầu vào công việc, mọi sự đã thay đổi. Chỉ là anh quá khéo léo, quá kín kẽ khiến tôi không nhận ra mà thôi.
Tôi lấy chồng đã được 4 năm, 2 năm đầu, cuộc sống vợ chồng thật sự quá hạnh phúc, nhất là sau khi tôi sinh đứa con đầu lòng. Ngày ngày tôi ở nhà chăm con, lo lắng cho chồng con, đó cũng là niềm hạnh phúc lớn lao của người làm phụ nữnhư tôi. Chồng mải mê đi làm kiếm tiền, anh thương vợ, thương con, lúc nào cũng ân cần chăm sóc. Tháng tháng, anh đưa tiền cho tôi chăm lo cho con và chưa một lần anh to tiếng với tôi hay với con. Con có khóc anh cũng chu đáo, cũng lo cho con từng tí một. Thậm chí anh còn học cách cho con ăn bột, tắm cho con như phụ nữ, khiến tôi cảm động vô cùng.
Rồi thời gian trôi đi, cũng đã đến lúc tôi phải lao vào công việc không thể để mình chồng gánh vác được. Tôi thương chồng nên càng cố gắng làm để có tiền tiết kiệm. Tôi đi làm ở công ty này được một thời gian thì thường xuyên phải nhận những nhiệm vụ khó mà sếp giao cho. Tôi có ngoại ngữ nên hay phải dẫn khách nước ngoài khi họ sang làm việc với mình, hoặc là các đối tác lớn. Nói chung, công việc đó có chút vất vả nhưng lại lương cao, tôi cũng hài lòng lắm.
Về tới nhà, anh cũng giải thích là đưa khách đi chơi, không thể không làm thế vì mình không làm thì họ không làm. (ảnh minh họa)
Ngày ngày, tôi phải đón các hợp đồng và thường xuyên nhận việc. Trong đó, việc tôi ngại nhất là cái khoản thiết đãi họ và nhất là việc đưa họ vào quán karaoke hay bia ôm. Nói chung, người nước ngoài hay các anh có tiền thường chơi khác mình. Tôi thân làm con gái, có con rồi lại phải làm cái việc ấy tôi không hài lòng lắm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không ảnh hưởng gì tới mình. Mình cứ hoàn thành tốt công việc, thu được nhiều hợp đồng, làm khách hài lòng vì mình đã biết đóng góp, đã tích cực tiếp đón họ, thế là điều mừng.
Thế rồi, trong một lần đưa khách đi chơi ở bar, tôi đã thấy chồng mình. Tôi còn phải tát mình hai cái cho tỉnh để nhìn cho kĩ xem đó có phải là anh hay không. Tôi thấy anh đang ôm hai tay hai cô rất tình tứ, thi thoảng anh còn hôn cô này, cô kia vài cái, nhìn đúng là dân chơi. Tôi hoảng quá, chạy lại gần, thậm chí là sát mặt vào mặt chồng để nhìn cho rõ anh.
Đúng là anh thật, anh cũng hoảng hồn khi thấy tôi trong đó. Tôi không nói gì, bỏ cả khách ra về không một lời chào. Anh cũng lẽo đẽo chạy theo tôi. Tôi bảo anhbỏ tôi ra vì tôi không thích vợ chồng đôi co giữa chỗ đông người, có chuyện gì thì đóng cửa bảo nhau. Tôi không thể tin anh lại là người đàn ông như thế.
Về tới nhà, anh cũng giải thích là đưa khách đi chơi, không thể không làm thế vì mình không làm thì họ không làm. À thì ra, cái gì người ta làm thì anh cũng phải làm, vậy thì công việc của anh bao lâu nay là gì, sếp anh bảo anh ngủ với người ta anh cũng ngủ à? Hay là anh đã ngủ chán chê rồi, tôi không biết chuyện.
Thế mà anh bảo công việc của anh lành mạnh lắm này kia, tôi bây giờ còn nghi ngờ về công việc hiện tại của anh nữa. Như tôi thân là con gái, tôi làm việc này không có gì khó khăn cả. Nhưng anh là đàn ông, vào chỗ toàn các em ăn mặc hở hang, anh có chịu đi về tay không không? Thế nên, anh mới đổ đốn thế này.
Tôi nhất định yêu cầu anh nghỉ việc nếu là công việc cần anh như vậy. Tôi không chấp nhận một người chồng như thế. Rồi anh sẽ &'ngựa quen đường cũ', rồi anh sẽ không bao giờ chịu bỏ cuộc nếu như anh vẫn tiếp tục công việc ấy. Sếp bắt anh thì anh phải chịu nên anh không thể có sự lựa chọn khác.
Phen này tôi làm lớn chuyện, vì tôi thật sự sốc khi chồng mình trở thành người đàn ông như thế. Trước giờ, tôi tin tưởng anh yêu thương vợ con, không bao giờ gái gú lăng nhăng bên ngoài. Anh lúc nào cũng ngọt ngào, lãng mạn, đưa hế tiền nong cho vợ con. Hóa ra là, chuyện đàn ông đi sớm về sớm, đưa tiền cho vợ, nói lời ngọt ngào lãng mạn hàng ngày chưa chắc đa đáng tin? Vậy thì phụ nữ chúng tôi luôn sống trong nghi ngờ hay sao?
Tôi cảm thấy mệt mỏi vì anh, cảm thấy chán nản vì anh đã biến tôi thành người đàn bà quá mù quáng vì tin chồng. Tôi còn không biết bao nhiêu năm qua anh làm những việc gì sau lưng tôi nữa. Thật sự lúc này tôi rất sốc. phải là sao đây anh, nếu như anh không bỏ việc? Tôi không bao giờ chấp nhận chuyện này, còn tùy anh quyết. Còn không thì rạn vỡ, thậm chí là chia tay. Không tin chồng, suốt ngày lo lắng chồng đi gái thì sống một mình cho nhẹ cái thân...
Theo Khám Phá
Tôi "yêu" chồng vì trách nhiệm làm vợ Rất yêu chồng và không có người đàn ông nào khác ngoài anh, nhưng tôi lại luôn cảm thấy sợ hãi mỗi khi gần gũi anh... Tôi năm nay 33 tuổi, hai vợ chồng tôi cưới nhau đến nay đã được 8 năm, chồng hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi đã có với nhau 2 đứa con, một lên 7 tuổi và một...