Một phút lầm lỡ, cả đời ô danh
Chỉ vì một phút yếu lòng mà người đàn bà ấy đã không giữ được mình để rồi phải cõng trên lưng cả đời nỗi nhục không thể rửa sạch.
Ngày hôm đó là ngày đen tối nhất cuộc đời cô. Họ hàng, bố mẹ mang cô ra chỉ trích, la mắng, thậm chí là hạ nhục. (ảnh minh họa)
Ngày lấy anh, cô cứ nghĩ cuộc sống sau này của mình sẽ vô cùng hạnh phúc vì anh là người đàn ông tử tế, chăm làm lại hết lòng vì vợ vì con. Đúng như vậy, từ ngày về làm dâu nhà anh, cô chưa từng phải nếm trải cay đắng gì. 3 năm chung sống, cô và anh đã có với nhau một cậu con trai nhỏ đáng yêu. Hạnh phúc cứ ngỡ sẽ là mãi mãi nếu như anh không bị tai nạn lao động, bị liệt hoàn toàn thân dưới.
Đúng như người ta nói, sướng trước thì khổ sau. Và câu nói này hình như đang vô cùng linh nghiệm với cô. Mọi sinh hoạt của anh từ là nhỏ nhất cũng cần có người giúp đỡ. Gánh nặng kinh tế đổ dồn lên đôi vai yếu đuối của cô. Công việc gia đình giờ cũng một tay cô lo liệu. Hạnh phúc bỗng dưng tan vỡ, cô đau xót lắm khi phải chứng kiến chồng mình như vậy. Nỗi buồn ngày nào cũng hiện rõ lên đôi mắt của cô.
Cô phải gắng gượng hết sức, nhiều khi cô có cảm giác bất lực, đôi chân không thể nhấc lên vì quá mệt mỏi và chán nản. Nhưng cứ nghĩ đến chồng, đến con, cô lại như được tiếp thêm động lực, gánh vác trách nhiệm gia đình mà chẳng để sai sót điều gì. Thấm thoắt cũng được 3 năm kể từ ngày anh nằm một chỗ. Cứ có ai mách rằng có người chữa lành được bệnh cho anh là cô lại khăn gói quả mướp lên đường đi tìm nhưng khi nhìn anh, người ta lại lắc đầu quay về. Nhiều lần quá, cô thất vọng vô cùng, anh thì khuyên cô nên từ bỏ ý định. Nhìn anh bị dằn vặt, cô còn đau đớn hơn anh gấp trăm lần. Nhiều lúc cô ước cô có thể đánh đối mọi thứ trên cơ thể chỉ mong lấy lại được anh như ngày nào.
Anh nằm một chỗ, cô lúc nào cũng như con mọn. Việc cơ quan, việc nhà, chăm chồng, chăm con, phụng dưỡng bố mẹ chồng đều do một tay cô lo lắng. Họ hàng, làng xóm ai cũng dành cho cô niềm ngưỡng mộ và những câu khen ngợi hết lời. Nhưng họ đâu có biết rằng, nỗi cô đơn, tủi hờn và những vất vả sắp khiến cô gục ngã.
Và trong một giây phút yếu lòng, cô đã ngã vào vòng tay người đàn ông cùng cơ quan ấy. Để rồi khi tỉnh lại, trong lòng cô là nỗi ân hận, xót xa đến tột cùng. Cô đã phản bội lại người chồng đáng thương của mình, phản bội lại niềm tự hào của họ hàng, bố mẹ. Cô tự nhủ với lòng sẽ không để bản thân sa ngã thêm lần nữa. Nhưng muộn quá rồi, cô bị vợ người đàn ông kia đánh ghen ngay chính tại căn phòng mà cô vừa phạm tội lỗi tày trời. Xấu hổ, nhục nhã, cô chẳng thể nói được gì.
Ngày hôm đó là ngày đen tối nhất cuộc đời cô. Họ hàng, bố mẹ mang cô ra chỉ trích, la mắng, thậm chí là hạ nhục. Con trai cô nhất định không chịu lại gần cô. Còn anh, anh không nói gì, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đẫm lệ càng khiến cô thấy ăn năn, day dứt. Những người trước nay xuýt xoa ca ngợi cô giờ đây lại quay ngoắt ra mắng nhiếc, xỉ vả cô đủ điều, cả trước mặt lẫn sau lưng. Nào là cô là loại đàn bà lẳng lơ, lăng loàn, chồng mới bệnh một tí đã không nhịn được phải đi theo giai ngay. Nào là cô không xứng đáng với niềm tin của nhà chồng, không xứng đáng làm mẹ… Thôi thì đủ cả, tất thảy những thứ xấu xa, đê tiện nhất đều được chụp mũ cho cô.
Đã có lúc, cô muốn lên tiếng bào chữa cho mình, rằng phụ nữ cũng cần được yêu thương, cũng có nhu cầu tình cảm như bất kì ai. Chồng cô nằm liệt giường đã 3 năm nay, những phút yếu lòng của cô anh lại không thể cùng cô chia sẻ. Cô chưa từng một lần sao nhãng công việc, tận tâm, tận tụy hết mức. Vậy mà sự hy sinh của cô 3 năm qua chỉ vì một phút lầm lỡ mà tan tành tất cả. Chỉ vì một phút yếu lòng mà cô đã không giữ được mình để rồi phải cõng trên lưng cả đời nỗi nhục không thể rửa sạch.
Cuộc sống của cô bây giờ chẳng khác nào địa ngục. Không ngày nào là cô không phải chịu những lời dèm pha, dị nghị. Cô không được lại gần con vì mẹ chồng cô không cho phép người phụ nữ lăng loàn như cô làm vấy bẩn tâm trí nó.
Còn chồng cô, anh gần như câm lặng, chẳng nói với cô bất cứ lời nào. Cô thật sự sắp không chịu nổi sự dày vò này nữa. Cô phải làm gì đây?
Theo Eva