Một phút không kìm lòng, tôi đã s.àm s.ỡ em họ
Dù chỉ là s.àm s.ỡ bên ngoài và không để xảy ra chuyện ‘quan hệ’ nhưng với tôi đã là quá nhơ nhuốc, bệnh hoạn rồi.
Tôi 26 t.uổi, vừa kết hôn không lâu, tình cảm giữa tôi và vợ rất tốt đẹp. Rồi vào một đêm không kìm chế mà tôi gây ra tội lỗi tày đình. Tôi đã s.àm s.ỡ cô em họ khi cô ấy ở nhà một mình. Cô em họ đó chính là con gái của cô ruột tôi, khi cô biết chuyện này đã khóc rất nhiều. Cô chăm sóc và yêu thương tôi từ ngày thơ bé cho đến khi trưởng thành và lập gia đình, tình yêu thương cô dành cho tôi như một người mẹ dành cho con trai mình, vậy mà chính tội lỗi của tôi đã làm cho cô đau lòng. Cô nói chuyện với tôi trong nước mắt, vừa thương vừa trách thằng cháu mình.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Trong giây phút đó, tôi thấy mình thật sự kinh tởm và khốn nạn, tình cảm mà gia đình cô dành cho tôi cũng đổ vỡ, tôi nghĩ rằng cô và gia đình sẽ không thể tha thứ cho tôi nữa. Sau khi nói chuyện với cô, tôi xin lỗi rồi ra về mà lòng đau như ai xé. Tôi cũng tự nói về lỗi lầm của mình cho vợ biết vì xét thấy không nên giấu, vợ tôi gục ngã, không muốn tin vào những điều đó. Vợ đã tin tưởng, yêu thương, vì tôi mà vượt qua bao khó khăn, vậy mà tôi lại không xứng đáng với đạo làm chồng. Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy đau buồn nhiều đến thế, vợ cứ luôn miệng nói không thể tin nổi việc bệnh hoạn mà tôi đã làm. Cả đêm vợ khóc, nằm bên cạnh tôi như một cái xác không hồn, cấm tôi đụng vào người cô ấy như một sự ghê sợ.
Tôi nhìn thấy vợ đau đớn mà lòng càng đau hơn, tôi đã gây ra sự tổn thương quá lớn cho vợ mình. Tôi gục đầu ăn năn trước sự tổn thương của vợ, ngồi bên cạnh cô ấy và im lặng ân hận với tội lỗi của mình. Có những lúc ôm chặt vợ mà nước mắt tôi tuôn ra như một đ.ứa t.rẻ, vợ cố đẩy tôi ra làm lòng tôi càng đau. Giờ tôi quá ân hận, đau đớn vì tội lỗi của mình, chắc chắn tôi sẽ nhớ mãi cảm giác này. Tôi có lỗi, tôi sai nên chịu sự giày vò trong đau đớn là đúng, nhưng nhìn gia đình cô ruột đau buồn, nhìn sự tổn thương mà tôi gây cho vợ thì không cầm lòng nổi. Dù chỉ là s.àm s.ỡ bên ngoài và không để xảy ra chuyện “quan hệ” nhưng với tôi đã là quá nhơ nhuốc, bệnh hoạn rồi.
Giờ tôi phải làm sao? Tôi ân hận quá, cũng không dám cầu xin mọi người tha thứ, chỉ mong gia đình cô tôi bớt đau buồn, mong vợ bớt tổn thương để tôi còn vượt qua và tiếp tục sửa sai.
Theo Thìn/Ngoisao
Sống với chồng 20 năm mà tôi chẳng biết gì về t.iền trong nhà
Nhiều lúc tôi cảm thấy mình thật vô dụng vì sống với chồng mà chẳng biết đồng xu nào, trong khi nhiều người phụ nữ nắm t.iền trong tay, chồng đi đâu cũng hỏi vợ đưa t.iền anh xài
Tôi và anh chung sống với nhau gần 20 năm nhưng tôi chưa bao giờ biết t.iền là gì, mọi việc trong gia đình anh lo hết, tôi chỉ biết sáng thức dậy cày cho đến tối, t.iền bao nhiêu tôi cũng không biết đến một đồng. Tôi hiện làm kinh doanh nho nhỏ, còn anh có công việc ổn định, hai vợ chồng ai cũng làm ra t.iền tuy không nhiều nhưng cũng đủ lo gia đình và hai con ăn học. Nhiều lúc tôi cảm thấy mình thật vô dụng vì sống với chồng mà chẳng biết đồng xu nào, trong khi nhiều người phụ nữ nắm t.iền trong tay, chồng đi đâu cũng hỏi vợ đưa t.iền anh xài.
Ảnh minh họa
Còn tôi lại khác, muốn xài bao nhiêu cũng phải nói cho anh biết, tuy anh không tính toán chuyện t.iền bạc nhưng muốn xài là phải nói anh, còn anh muốn xài bao nhiêu tôi không được nắm giữ vì anh có nói gì đâu. Nhiều lúc mình cũng không biết nhà có bao nhiêu t.iền, anh nói thì nghe, không nói cũng chịu, tôi chẳng hỏi. Đôi khi buồn ngồi suy nghĩ lại thấy mình nhu nhược, là đàn bà mà không biết cái gì trong gia đình, cơm ngày hai bữa, công việc làm từ sáng đến tối ngày nào cũng thế, không có thời gian đi chơi để xả stress. Giờ tôi cảm thấy chán nản, muốn sống thoải mái, tự mình quyết định mọi chuyện, không cần phải sống dựa vào chồng để bị người đời coi thường.
Anh lúc nào cũng nắm quyền, không cần ý kiến của tôi, mỗi lần tôi muốn ý kiến gì là cãi nhau vì anh chẳng nghe lời nói của vợ, cứ coi như mình sống là để làm ra t.iền cho anh, còn lời nói không giá trị. Lúc buồn tôi lại nghĩ muốn giấu t.iền ngày một ít, lâu lâu cũng thành nhiều, bỏ vào tài khoản riêng coi như anh không biết. Thời gian sau mình làm riêng công việc gì đó, coi như không phụ thuộc vào chồng nữa. Tôi tính thế có được không? Có nên làm vậy không? Xưa giờ tôi chưa bao giờ làm chuyện gì qua mặt chồng nhưng giờ muốn làm thế để không phải sống cái cảnh người vợ nhu nhược, chỉ biết làm mà không biết t.iền.
Tôi rất sợ khi làm thế nếu chồng biết được sẽ khinh thường, còn nếu xòe tay xin t.iền chồng thì tôi không muốn. Còn một chuyện tôi vô cùng buồn là hàng xóm ai cũng bảo anh sợ vợ, vì người ta thấy anh có vợ trẻ lại có chút nhan sắc. Họ còn nói anh có vợ đẹp nên đâu dám cãi lại vì sợ vợ bỏ đi (anh lớn hơn tôi một con giáp). Thế là tôi bị mang tiếng nắm quyền chồng nhưng thật ra người ngoài đâu biết được trong gia đình tôi như nào. Tôi cố gắng sống với anh một thời gian, nếu cảm thấy thiệt thòi quá đành chọn con đường khác. Lòng tự ái con người cũng có giới hạn, sống mà bị ức chế quá thì làm sao hạnh phúc, sống phải công bằng nhường nhịn nhau, đừng ai hơn ai mới có hạnh phúc.
Theo Thảo/Ngoissao
C.hết điếng với sự dàn xếp của mẹ vợ Khương đau đớn nhận ra rằng chính mẹ vợ của mình đã âm thầm dàn xếp để vợ anh và gã đàn ông kia thân mật ngay trong phòng ngủ của vợ chồng mình... ngày Loan đưa Khương, bạn trai của mình về giới thiệu với gia đình, mẹ cô đã phản đối quyết liệt. Bà tuyên bố xanh rờn rằng anh ta...