Một nửa yêu thương
Tôi đang chờ một tình yêu, một tình yêu đích thực. Thứ tình yêu kỳ quặc, phiền phức, nhưng trong đó người này không thể thiếu người kia…
Trên đường đời, đàn ông và đàn bà gặp được nhau là duyên, ở được với nhau là nợ. Khi hồi tưởng lại các cuộc tình đã qua, hai nửa của thế giới thường chỉ nhớ phần duyên thôi, hay “cái thủa ban đầu lưu luyến ấy”: mình đã gặp chàng lần đầu như thế nào nhỉ?
Chàng du học mới về, tóc chải mượt, áo bỏ trong quần, chững chạc hơn tuổi, ánh mắt sáng trưng, bẽn lẽn theo mình. Còn những năm chung sống, có khi êm ấm, có khi sóng gió, thì chỉ muốn quên đi phần êm ấm, vì hình như lưu giữ những kỉ niệm yêu thương ngàn lần khó hơn lưu giữ đau khổ hay uất ức.
Là đàn bà, tôi hiểu đàn bà hơn, và có nhiều dịp được nghe các nàng than thân trách đàn ông.
Ngược lại, tôi toàn giữ riêng cho mình những mảnh đẹp đẽ của ký ức. Giữ như thế không phải do nuối tiếc hay muốn níu kéo, mà có lẽ vì nếu không có chúng, tôi đã không thể là tôi ngày hôm nay. Một vài người bạn thường bảo tôi nhẹ dạ, và tôi thích nhận xét không rõ là chê hay khen ấy. Không biết có phải vì nhẹ dạ, mà với tôi, đàn ông chỉ để lại những cảm giác ấm áp. Còn những cay đắng và bực bội, muốn nhớ lắm cũng không thể nào nhớ nổi.
Ẩn sau những dòng chữ mộc mạc và hơi trẻ con là nỗi háo hức chân thành của một ông bố trẻ. (ảnh minh họa)
Nhớ mối tình đầu thời sinh viên, anh hay cười khoe hàm răng trắng lấp lánh. Anh bảo tôi: “Người ta thiếu cái gì thì cần cái ấy em ạ. Răng anh không sún như răng em nên anh thấy miệng em cười duyên lắm!”. Bây giờ gặp lại, chúng tôi vẫn vui vẻ hàn huyên về con cái và cuộc sống. Còn những kỷ niệm ngắn ngủi và xa vời, chỉ lưu lại trong trí nhớ của tôi một cảm giác dễ chịu, rằng đàn ông như anh nói chung không chỉ háo sắc, khi yêu họ thích làm đẹp lòng người yêu bằng mọi cách. “Hãy làm đẹp lòng người yêu mình”, tôi bảo cậu con trai và kể lại câu tán tỉnh ngô nghê đó khi cậu bắt đầu có những cuộc hẹn hò.
Chắc các nàng khác cũng ưa thích sự ngọt ngào giống tôi thôi, vì “mắt con trai, tai con gái” mà. Nhưng không ít nàng sẽ trề môi: “ Sao còn kỳ vọng vào những lời đầu môi chót lưỡi thế hả. Đã qua cái tuổi mới lớn dễ tin vào đàn ông rồi!”. Tôi thì tôi nghĩ hầu hết những “lời có cánh” ấy, trong bất cứ thời điểm nào của một quan hệ đôi lứa, đều rất thực lòng. Dối trá, lừa lọc không phải lúc nào cũng có đất sống để sinh sôi. Mà nếu đã xảy ra rồi, thì chuyện đã qua, dù đau đớn mấy, nhớ lại làm gì cho mệt.
Tôi còn giữ lá thư người chồng đầu tiên gửi sang Nga khi nghe tin tôi có thai: “Mấy hôm nay anh thấy mình có thêm trách nhiệm, không chỉ với bố mẹ mà cả với em và con nữa”. Ẩn sau những dòng chữ mộc mạc và hơi trẻ con là nỗi háo hức chân thành của một ông bố trẻ. Thời ấy, nước Nga mới bước vào perestroika rất bất ổn. Anh dành dụm tiền mua vé, xin nghỉ phép sang đón tôi về nước sinh con. Anh che chở tôi, khi ấy đã rất nặng nề và yếu đuối, vượt qua biển người hỗn độn ở sân bay.
Video đang HOT
Chúng tôi chia tay đã nhiều năm, con trai vừa bước vào tuổi 21, đã thành người lớn thực thụ. Trong ngần ấy năm, tôi chưa một ngày cảm thấy mình đơn độc trong việc nuôi con. Anh đã cùng tôi nuôi và dạy con chu đáo, đúng như ý nguyện trong lá thư cũ ấy. Có thể nói con trai tôi không phải chịu bất cứ áp lực lớn nào sau khi bố mẹ ly dị.
Nhiều nàng than thở về những thói xấu của đàn ông Việt Nam, và triết lý rằng họ không có văn hóa yêu phụ nữ. Xã hội nước mình thuần Á, vẫn còn kiểu giáo dục trọng nam khinh nữ, khiến không ít đàn ông trở nên gia trưởng, ích kỷ và vô trách nhiệm. Nhưng nếu ta đã từng yêu và lấy được họ, thì họ hẳn cũng có nhiều điều vừa mắt ta, và những người đàn ông của ta dĩ nhiên không hẳn dở.
Cũng như ta, ta đâu phải đã hay. Mà nói cho cùng, hay dở nào quan trọng gì. Khi chỉ là một nửa trong mối giao tình, thì sự không toàn vẹn của cả đàn ông và đàn bà là điều tất yếu. Vì vậy mà nửa này mới cần thiết và khao khát sự hiện hữu của nửa kia. Ngay cả khi men tình đã tan, tơ duyên đã đứt, hai nửa không thuộc về nhau nữa, thì chúng cũng không bao giờ còn được như trước khi hợp lại. Mỗi đoạn đời đều để lại một dấu ấn không phai, tôi tin chắc chắc như vậy.
Nhiều khi mùi thơm trong bếp, cái cây mới nhú ngoài vườn, hay một chuyến du ngoạn cũng gợi cho ta bóng dáng một người đàn ông đã đi qua cuộc đời mình. Tuy cuộc chia tay khá buồn với người chồng thứ hai xảy ra chưa lâu, nhưng tôi chỉ nhớ rằng chàng rất vui vẻ, hoạt bát, lúc nào cũng muốn nấu nướng một món mới cho tôi nếm thử.
Khi chỉ là một nửa trong mối giao tình, thì sự không toàn vẹn của cả đàn ông và đàn bà là điều tất yếu. Vì vậy mà nửa này mới cần thiết và khao khát sự hiện hữu của nửa kia.
(ảnh minh họa)
Không giống như nhà văn đa tình Erich Maria Remarque nhận xét: “Chẳng có gì xa lạ với ta hơn là cái người ta đã yêu và đã bỏ”, tôi không bao giờ muốn tách hình ảnh người cũ khỏi những hoài niệm. Mỗi một chuyện xảy ra trong quá khứ dường như giúp tôi dịu lại, khe khắt hơn với mình và độ lượng hơn với đàn ông.
Là nửa kia, họ cũng tìm kiếm, yêu và đau đớn. Dù có vẻ là nửa may mắn hơn, có nhiều hy vọng hơn trong cuộc truy tìm hạnh phúc, họ cũng không ít lần bị tổn thương và tuyệt vọng. Nếu không gặp đúng nửa của mình, đàn ông cũng dễ trở nên kém cỏi, tầm thường.
Anh bạn ca sĩ điển trai của tôi từng tâm sự: “Chỉ cần hợp nhau, yêu nhau và tôn trọng nhau vừa đủ để nâng đỡ nhau trong cuộc đời này”. Người đàn ông ngạo mạn, phóng túng, ít trách nhiệm ấy bỗng hiểu hơn giá trị của một mái ấm sau khi ly hôn người vợ nổi tiếng và giỏi giang. Số phận đã mỉm cười với anh khi những hoang mang và khắc khoải cũng qua mau. Anh thành một người khác – vui vẻ, nhẫn lại và âu yếm người vợ mới biết trân trọng những gì anh có.
Nhìn hai nửa quấn quýt bên nhau, tôi chợt hiểu cơ duyên có thể nảy nở ngay cả trong những lúc vô vọng. Dù nó có chậm hay không bao giờ tới, thì đừng vội bỏ cuộc đợi chờ.
Và nhớ rằng mình chỉ là một nửa. Vâng, chỉ là một nửa thôi, nên không bao giờ toàn hảo, không bao giờ muốn phán xét hay chê trách. Một nửa đáng yêu và hạnh phúc, luôn mong ngóng và rón rén hy vọng vào ngày mai.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi bị bạn thân chiếm đoạt đời con gái
Trước khi chìm vào vô thức, tôi đã kịp nhận ra Trung đang "lạm dụng" mình. Dù say, tôi vẫn đủ tỉnh táo để chống lại, nhưng không đủ sức khỏe để ngăn hành động chiếm đoạt của cậu ta.
Tôi 23 tuổi, đã đi làm và đang sống cùng bố mẹ. Tôi đang vừa đau buồn vừa uất ức, mất niềm tin vào con người khi bị cậu bạn thân nhất phản bội.
Chúng tôi chơi thân từ hồi cấp ba. Trung học cùng trường, cùng khối với tôi. Mọi người vẫn quen nhìn chúng tôi như "hai thằng với nhau". Ngoài chuyện cùng học, cùng chơi, chúng tôi còn làm quân sư cho nhau khi một trong hai đứa đang thầm yêu trộm nhớ hay muốn cưa cẩm ai đó. Lên ĐH, tôi và Trung học khác trường, không gặp thường xuyên như trước nhưng vẫn là bạn tâm giao thân thiết nhất.
Ảnh minh họa
Trung từ hai năm nay không có người yêu. Tôi cũng đã chia tay với bạn trai cũ và đang thầm thích một người cùng công ty. Tôi đã cố gắng tiếp cận anh ấy để gây sự chú ý, chiếm cảm tình, nhưng anh ấy không mấy quan tâm đến tôi. Dù vẫn hy vọng là với thời gian, mọi chuyện sẽ khác nhưng nhiều khi tôi không khỏi cảm thấy cô đơn, trống trải, thất vọng, và Trung như từ xưa vẫn vậy, là cái "bồ đựng rác" cho tôi xả, luôn luôn lắng nghe và thấu hiểu. Nhiều lúc buồn quá, tôi gọi cậu ấy chở đi mua sắm, đi ăn, đi hát hò nhảy múa..., khi thì có thêm đám bạn chung, khi chúng nó bận thì chỉ có hai đứa tôi.
Một lần khi đưa tôi về đến chân cầu thang khu tập thể, Trung chợt ôm lấy tôi và tỏ tình. Quá bất ngờ không biết cư xử thế nào cho phải, tôi hoãn binh, trốn tránh bằng cách cười bảo "cậu say rồi, hôm khác tỉnh táo hẵng nói chuyện" (vì trước đó trong bữa nhậu Trung có uống với mấy thằng bạn khác của chúng tôi), rồi chạy ù lên cầu thang. Mấy ngày sau đó, vì vẫn chưa sẵn sàng nói chuyện với Trung nên tôi tránh cậu ấy. Rồi tôi nhận được một email dài của Trung nói rằng cậu thật ngốc vì mãi gần đây mới nhận thấy điều mình cần tìm ở ngay trước mắt, rằng chúng tôi sẽ là một đôi rất đẹp vì đã rất hiểu nhau từ thuở nhỏ dại.
Không thể trốn tránh mãi, tôi đã hẹn gặp Trung. Rất khó khăn, nhưng rồi tôi cũng nói được hết ý mình rằng tôi không yêu cậu ấy. Trung nói cậu biết vậy, nhưng đó chẳng qua là vì từ trước đến giờ hai đứa chỉ coi nhau là bạn và tự mình loại trừ khả năng yêu nhau. Giờ nếu tôi để cho cả cậu ấy và chính mình một cơ hội thì có lẽ tình yêu sẽ đến. Tôi bảo với tôi thì điều đó sẽ không xảy ra. Tôi đã coi cậu ấy là bạn thân thì sẽ không bao giờ nhìn cậu ấy như một người đàn ông, vả lại sự hiểu nhau quá rõ giữa chúng tôi lâu nay cũng đủ để loại trừ những tình cảm lãng mạn kiểu này, bởi tình yêu luôn phải đi kèm với bí ẩn và khám phá. "Dù thế nào, tớ hy vọng cậu vẫn là người bạn thân nhất của tớ, chúng mình sẽ vẫn bên nhau thân thiết như xưa, mãi mãi như thế", tôi nắm tay Trung nói vậy khi chia tay. Và sau ngày ấy, cậu vẫn luôn bên tôi như trước, có điều là lặng lẽ hơn.
Hôm đó, ở cơ quan, vì một sự hiểu lầm xuất phát từ đâu không rõ, anh chàng đồng nghiệp mà tôi thích có những lời trách móc tôi nặng nề. Vì tự ái (có lẽ nếu không thích anh ta thì tôi đã không tự ái đến thế), tôi không thanh minh cho rõ ràng và kết cục của cuộc nói chuyện rất tệ, dù chỉ là xích mích liên quan đến công việc. Thất vọng về việc người mình muốn chiếm cảm tình nhất lại đang nghĩ xấu về mình, tôi rủ cô bạn gái đi ăn để tâm sự (từ hồi Trung nói yêu tôi, tôi đâm ngại chia sẻ với cậu chuyện yêu đương của mình). Sẵn buồn, tôi gọi rượu hoa quả uống. Được một lát thì cô bạn có việc đột xuất phải về. Tôi ngồi uống một mình, cảm thấy trống trải và yếu lòng quá, chỉ muốn khóc. Tôi không chịu nổi chuyện ngồi đây một mình, cũng không chịu nổi chuyện ra về nên đã gọi Trung đến. Cậu lặng lẽ uống cùng tôi, rồi đến khi cảm thấy mình sắp ngã quỵ ra mất, tôi bảo Trung đưa về.
Nhưng tôi không được đưa về nhà mình. Khi tôi nhận ra đang ở nhà thuê của Trung, cậu nói cứ nghỉ ở đây một lát, tỉnh táo hơn hẵng về kẻo bố mẹ mắng. Tôi vào toilet nôn một chập. Trung pha nước chanh muối cho tôi uống, xoa dầu vào gan bàn chân bàn tay cho tôi. Cảm giác bồng bềnh vì hơi rượu nên tôi nhắm mắt, định bụng sẽ ngủ một lát, nhưng trước khi chìm vào vô thức, tôi đã kịp nhận ra Trung đang "lạm dụng" mình. Dù say, tôi vẫn đủ tỉnh táo để chống lại, nhưng không đủ sức khỏe để ngăn Trung chiếm đoạt.
Tôi đã nghỉ việc suốt một tuần vì không thể tập trung vào bất cứ chuyện gì. Trung hôm nào cũng đến nhà tôi lạy lục xin lỗi. Bố mẹ tôi đoán là chúng tôi đang trong giai đoạn yêu đương và giận dỗi nên cũng không coi là quan trọng, có điều chính vì thế mà họ cứ tạo điều kiện cho Trung đến, để cậu ta vào phòng tôi dù tôi đòi đuổi đi. Trung quỳ xuống xin lỗi tôi, thanh minh là vì yêu tôi quá, vì hôm đó cậu uống say (tôi biết không bao giờ say chỉ vì mấy cốc rượu hoa quả như thế). Trung nói sẽ chịu hết trách nhiệm, sẽ bảo bọc tôi suốt cuộc đời.
Chịu trách nhiệm ư? Tôi đâu cần. Tôi đâu phải là cô gái thế kỷ 19 vì mất đời con gái mà phải gắn bó với kẻ hại mình. Tôi cũng không để cho mình phải có thai. Tôi đau đớn không phải vì tiếc chữ trinh bị cướp mất, mà tiếc cho tình bạn của mình. Tôi hận Trung quá mức, cậu ấy đã cướp đi của tôi tình bạn đẹp nhất, những ký ức trong sáng nhất, và niềm tin. Sau việc đó, tôi đã nhìn cậu ta như một người đàn ông, đúng như Trung muốn, nhưng mà là một kẻ cướp gian manh cần tránh xa. Việc cậu ấy đã làm với tôi thật bỉ ổi và vì việc đó, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta lần nào nữa. Nhưng nghĩ đến những tháng năm đẹp đẽ đã qua, tôi đau lòng quá. Chẳng lẽ con người đáng yêu ấy đã thực sự biến mất vĩnh viễn, chỉ sau một đêm điên rồ ư?. Một phần nào đó trong con người tôi không muốn chấp nhận sự thật đó.
Tôi cứ ước gì chuyện tối hôm đó chỉ là một giấc mơ, hoặc cả hai đứa bỗng dưng quên nó đi, ước gì ký ức về nó bị xóa sạch, để chúng tôi lại là bạn thân trong sáng như trước. Và vì đã mất người bạn đó, giờ đây tôi mới thấm thía rằng ngoài gia đình, Trung đã là người thân duy nhất của tôi, rằng nếu không có tình bạn của cậu, tôi đã trống trải cô đơn đến thế nào.
Giờ bát nước đã đổ, dù có tiếc cũng không hốt đầy được nữa, tôi phải làm gì với Trung và với chính mình đây?. Xin các bạn hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu không tật nguyền Hắn thầm nghĩ: "Sao một người đã viết những điều đẹp đẽ kia, với giọng nói dịu dàng đến chừng ấy mà lại...", hắn hơi rùng mình, lắc đầu không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn và nàng quen nhau qua một diễn đàn trên mạng. Nhìn thấy cái nickname Cô Độc, và vì suýt xoa trước những bài viết, tâm sự của nàng...