Một nửa… lưng chừng!
Mưa đêm rả rích, lòng buồn não nuột. Những ký ức xa xăm bỗng ùa về khiến tôi không ngủ được…
Đã bao mùa mưa đi qua trong bộn bề cuộc sống nhưng tôi luôn thoáng những giây phút chạnh lòng nhớ về tuổi ngây thơ, những kỷ niệm, buồn vui, hạnh phúc…
Một chút nghĩ suy lưu lại ngày tôi và anh chia tay: Tình cảm bạn bè thuở ấu thơ, thời sinh viên khốn khó và tình yêu không môn đăng hộ đối.
Anh là con một trong gia đình khá giả. Tôi là cô gái mồ côi, sống dựa vào bác họ. Hai đứa tôi khăng khít từ khi vào cấp II cho đến ngày tốt nghiệp đại học. Rồi anh du học, tôi đi làm, hai đứa hai nơi…
Video đang HOT
Lớp thời trung học của tôi vẫn họp mặt vào ngày 1/5 hằng năm. Lần họp năm nay, anh cũng có mặt. Bước vào điểm hẹn, tôi đang lóng ngóng tìm chỗ, bỗng nghe tiếng gọi: “Ê, Sim tím”. Tôi nghe giọng quen quen và… nghĩ đến anh – người đã đặt biệt danh này cho tôi vào cuối cấp III.
Bạn bè lâu ngày gặp, rôm rả chuyện trò cũng hết nửa ngày. Gần lúc chia tay, anh kể về bản thân. Ba mẹ anh đã mất ở nước ngoài. Năm sau, xong luận án tiến sĩ, anh sẽ về nước sống và làm việc.
Vẫn giọng trầm ấm, anh kể về anh từ lúc ra đi, về những ký ức ngày xưa của thời đi học… Đến lúc ra về, anh nắm tay tôi cười bảo: “Mọi thứ để lại ngày sau rồi kể tiếp…”.
Thế đấy! Anh và tôi vẫn điệp khúc giữa chừng… và một nửa của mỗi người vẫn còn ở tận đâu đâu!
Lũ bạn học cũng quen với “chuyện tình xưa cũ” của chúng tôi nên chẳng góp thêm lời nào. Chỉ nói nói, cười cười, chào nhau kèm theo lời hẹn ngày 1 – 5 năm sau gặp lại…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em không thể chọn ai
Cả em, anh và người đó đều khổ. Em biết, anh có thể dang rộng tay đón em về, nhưng em biết chắc tình yêu đôi mình sẽ không đẹp như xưa.
Chúng mình đã có một tình yêu rất đẹp, rất trong sáng anh nhỉ? Mối tình đầu, mối tình thời sinh viên ngây ngô. Cùng là dân tỉnh lẻ lên thành phố học, những ngày tháng bên giảng đường, chúng mình đã cùng chia nhau từng đồng mỗi khi cuối tháng đến, khi nhà chưa kịp gửi tiền lên. Có những hôm san sẻ với nhau cả gói mì tôm, khổ thật đấy nhưng chúng mình vẫn vui vẻ, hạnh phúc. Nhà trọ của anh cách em có một bức tường nên chúng ta có rất nhiều thời gian và kỉ niệm bên nhau.
Đến khi ra trường, em và anh lại được gia đình hai bên ủng hộ, còn niềm vui nào hơn. Gia đình anh rất thương em và gia đình em cũng vậy. Bác trai tìm việc cho em ở gần nhà anh để tính chuyện sau này cưới xong đi làm tiện hơn. Em phải ở trọ, bác gái nấu ăn cho em từng ngày. Bác trai sốt sắng chạy tìm mua thuốc mua, nấu cháo cho em mỗi khi em bị ốm không có anh bên cạnh. Mọi việc đều diễn ra êm trôi, duy chỉ có một điều, anh cũng ra trường nhưng chưa xin việc ngay mà lại học tiếp lên cao. Người đi học, kẻ đi làm, em và anh bắt đầu xảy ra những mâu thuẫn, và rồi chúng mình cứ thường xuyên giận hờn nhau.
Thời điểm này, em bắt đầu có người theo đuổi. Anh ấy cũng chăm sóc cho em từng li từng tí một, chiều chuộng em hết lòng. Thế là em đã vội vã quên đi mối tình nghèo đơn sơ, quên đi mất một người luôn mong ngóng gặp em mỗi khi được nghỉ phép về nhà. Em đã phản bội anh, em đem món quà đính ước đến nhà anh trả vào một ngày mưa gió. Bác trai bảo em hãy suy nghĩ kĩ, cho em suy nghĩ một tuần nhưng em dứt khoát trả lại mà không cần đắn do thêm, bởi bên ngoài kia, có một người đang đợi em.
Em sẽ rời khỏi đây và mãi mãi không bao giờ trở lại nữa... (Ảnh minh họa)
Anh khóc lóc vật vã níu kéo tình cảm của em, nhưng em lạnh lùng đóng cửa, mặc anh quỳ dưới mưa. Rồi bao lần anh chứng kiến cảnh em tay trong tay với người khác. Em biết trái tim anh đau lắm. Có lẽ anh không bao giờ nghĩ em sẽ vuột mất khỏi tay anh. Phải chăng vòng tay anh không đủ chặt để nắm giữ lấy em, bờ vai anh không đủ mạnh để cho em tựa vào...
Nhưng anh ơi, bỗng đến ngày hôm nay em mới chợt nhận ra, em không thể nào quên được anh, có lẽ vì em còn yêu anh. Giờ đây em thấy mình thật có lỗi, em không chỉ bội bạc với anh mà còn làm khổ thêm nữa một người cũng yêu em say đắm. Người ta cũng không thể sống thiếu em, cũng thương em nhiều như là anh thương em vậy.
Giờ em phải làm sao? Em muốn đây chỉ là một giấc mơ mà khi tỉnh lại, em vẫn còn có anh bên cạnh. Cả em, anh và người đó đều khổ. Em biết, anh có thể dang rộng tay đón em về, nhưng em biết chắc tình yêu đôi mình sẽ không đẹp như xưa, vì giờ đây, gia đình anh đã không còn tin tưởng em, hai bác đã cấm cản em và anh đến với nhau. Em biết, lỗi là hoàn toàn do em và em không thể trách ai được. Em viết lên đây mong anh hiểu và tha thứ cho em, em sẽ rời khỏi đây - quê hương của anh để về nhà và mãi mãi không bao giờ trở lại nữa. Mong hai người yêu thương em luôn hạnh phúc, giờ đây em không thể chọn ai trong hai người. Em chỉ muốn gửi lời xin lỗi đến anh gia đình anh, và cả người ấy: Xin hãy tha thứ cho em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đang trả giá vì sống thử thời sinh viên? Vì tiết kiệm chi phí, chúng tôi sống thử. Nhưng khi tôi không thể chấp nhận nổi tính cách của cô ấy thì chúng tôi có con... Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo có bốn anh em, tôi là con cả. Dù nhà nghèo anh em tôi vẫn cố gắng học lần lượt vào học trong các trường đại học. Sau...