Một nửa linh hồn…
Anh từng nói yêu thương qua đi rồi yêu thương sẽ trở lại..
Nếu một ngày nào đó anh đi xa em đi thật xa không thể yêu thương chăm sóc em được nữa thì anh sẽ để lại trái tim anh,tình yêu của anh bảo bọc em!
Anh và em ở cùng một khu nhà trọ, anh là cậu sinh viên năm nhất trẻ trung hoạt bát, anh thông minh, hóm hỉnh và hầu như anh lấy được yêu thương của người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên. Còn em thì ngược lại, em là cô bé năm hai trầm tư, ít nói, khép kín và nhạy cảm. Vậy tại sao anh lại yêu em? Tại sao anh lại yêu một cô gái hơn anh một tuổi?Phải chăng vì tình yêu là quy luật bù trừ?Đã nhiều lần em gặng hỏi:”tại sao anh lại yêu em?yêu bà chị già nua này?”. Và lần nào anh cũng chỉ gõ nhẹ đầu em mỉm cười đáp:”Vì anh bị bà chị già nhưng vô cùng đáng yêu ấy lừa mà đã lừa thì có bao giờ người ta phân biệt tuổi tác” nói xong anh lại cười và ôm nhè nhẹ lấy em…
Anh là người con trai đầu tiên em yêu thương nhiều đến thế, là người quan trọng với em đến thế và cũng là người làm tim em quặn đau vô cùng!
Em biết rằng những dòng này sẽ không bao giờ anh đọc được nhưng hãy cứ để em viết ra cho vơi đi nỗi nhớ,cho tim em bớt đớn đau để em tháo bỏ sợi dây buộc lòng mình và buông lỏng hình ảnh của anh!
Video đang HOT
Anh là người con trai đầu tiên em yêu thương nhiều đến thế (Ảnh minh họa)
Hôm nay cũng cái ngày Hà Nội trở gió anh à! Nhưng cái buốt giá đôi tay không tê cóng bằng trái tim em.Đã 3 năm, trọn 3 năm em xa anh yêu,ban ngày em vẫn mỉm cười nhưng đêm về chỉ biết mím chặt môi và lặng lẽ khóc!Đã 3 năm đớn đau trôi qua với những tháng năm em tự chống chọi với chính mình!
Anh biết không?từng mảnh kí ức trong em vẫn tràn ngập tình yêu,mọi thứ vẫn như một đoạn phim quay chậm hiện ra rõ nét trước mặt em,dày vò em….
Em vẫn luôn thầm cám ơn cuộc sống đã ban tặng anh cho em,đã để anh yêu thương em quá đỗi ngọt ngào và trìu mến!Anh còn nhớ hay quên?những ngày mưa gió,cọc cạch xe đạp anh vẫn đèo em đi học,trời không lạnh cóng nhưng lại khiến con người ta tê tái,gấu quần anh ướt sũng,đôi vai khẽ run run nhưng anh vẫn gồng người lên che gió cho em.Nhìn từng đợt gío thổi buốt qua mà em thấy sống mũi cay cay…em thương anh nhiều lắm!…Đút tay vào túi áo anh,dựa đầu vào chiếc mũ lông mềm mềm ấm áp em khe khẽ hát,em hát để anh biết em ngồi sau anh thấy hạnh phúc lắm,em hát để anh biết em rất lo cho anh,để che giấu đi những giọt nước mắt và để nhưng câu hát thay em nói yêu anh vì chẳng bao giờ em nói trọn vẹn ba chữ: “Em Yêu Anh”.
Em vẫn luôn thầm cám ơn cuộc sống đã ban tặng anh cho em (Ảnh minh họa)
Em còn nhớ cơn mưa lạnh ấy làm em ốm một trận nặng,em sốt đến 39 độ C, người em nóng ran, đầu thì nặng trĩu quay cuồng, em bắt đầu mê man,nửa tỉnh nửa mơ, em sợ lắm, sợ cái cảm giác mọi thứ xa dần rùi tuột khỏi tay em, em sợ nếu em nhắm mắt ngủ lịm đi thì em sẽ mất tất cả,em sẽ mất anh! Nhưng em biết anh luôn nắm chặt tay em, anh luôn ở bên em!Bỗng dưng em yêu trận ốm của mình,vì nhờ nó mà em biết anh yêu thương em như thế nào và cũng nhớ nó mà giữa những ngón tay em đã không bao giờ có khoảng cách,khoảng cách ấy luôn được lấp đầy bởi bàn tay anh đan vào ấm áp! Anh đã hứa,hứa dù thế nào cũng không bao giờ buông tay em, trừ khi anh chết!
Thời gian trôi đi, hôm nay đúng là ngày tròn 3 năm bàn tay em mất đi hơi ấm của anh.Tại sao chứ?Tại sao ông trời mang anh đến rồi lại mang anh yêu của em đi như một giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào nhưng cũng đầy đắng cay.Đó vẫn là một ngày mưa buốt và nhiều gió như hôm nay,ngày em đợi ,đợi mãi mà không thấy anh,là cái ngày chiếc ô tô nhuốm màu máu và mang anh đi,đi xa em mãi mãi,bắt đầu từ ngày hôm đó với em không còn mặt trời…Em đã khóc,khóc cạn nước trong cơ thể mình nhưng anh vẫn không tỉnh dậy lau nước mắt cho em như mọi khi,em đã gào rát cuống họng,em đã gào vỡ nát tim can nhưng anh không nghe thấy,anh đã hứa,hứa với em dù có ở xa tận đâu chỉ cần nghe tiếng gọi của em thì anh sẽ về bên em ngay cơ mà!Anh đã hứa rồi mà…
Tại sao ông trời mang anh đến rồi lại mang anh yêu của em đi như một giấc mơ (Ảnh minh họa)
Sao anh lại thất hứa,sao anh không đợi em nói với anh rằng anh quan trọng với em đến như thế nào…Anh là bầu không khí bao bọc em,bầu không khí ấy trong ngần,thanh khiết,làm sao em thở được nếu thiếu bầu không khí ấy,làm sao em sống được nếu thiếu anh!Cả đất trời quay cuồng trong em,em đã mất anh,em đã mất một nửa linh hồn…
Người ta nói: “Người đã chết như tình đã hết” nhưng với em,anh chưa bao giờ ngừng sống,anh chưa bao giờ tan biến trong trái tim, chưa bao giờ nhạt nhoà trong em! Em sẽ sống anh yêu ah!Em sẽ sống kiên cường mạnh mẽ và cả hạnh phúc nữa vì em đã hứa với anh rồi mà,em đã hứa với anh nên dù khó khăn thế nào,dù đớn đau ra sao em vẫn sẽ làm tròn lời hứa ấy.
Nhưng anh ơi,có một lời hứa mà em không làm được,anh từng nói với em và bắt em phải gật đầu:”Nếu một ngày nào đó,ông trời ông thương anh quá nên đưa anh đi về sống bên cạnh ổng thì em vẫn phải sống,em tuyết đối không được khóc,không được yếu mềm phải mạnh mẽ vững vàng và cả hạnh phúc nữa,rồi sẽ có người thay anh yêu em,nâng niu em,chăm sóc em trọn đời…em hứa phải quên anh đi nhé!” Em không thể làm được điều cuối cùng,em không thể làm được,xin lỗi anh nhưng em chẳng thể quên anh,không bao giờ quên anh,mãi mãi em sẽ vẫn luôn nhớ anh!em sẽ nhớ anh cho đến khi em vẫn còn biết thế nào là nỗi nhớ! Em nhớ anh nhiều lắm!
Hãy yêu thương tình yêu của bạn và gìn giữ trân trọng bởi nếu không có một ngày bạn sẽ nuối tiếc vô biên cho một tình yêu một đi không trở lại…
Theo Eva
Stress vì không biết có nên "cho" anh hay không
Chúng tôi yêu nhau thắm thiết. Và tôi đã giữ gìn được đến gần hết năm thứ 3 yêu nhau.
Tôi đọc các bài viết "em muốn giữ nhưng người yêu em cứ đòi làm chuyện ấy", "em trao thân dù biết hai đứa sẽ không làm đám cưới". Hay "nếu không cho anh thì tôi quá cổ hủ" mà thật sự không thể không viết được bài này. Đây là vấn đề quanh năm muôn thủa, nhưng dường như bạn gái nào rồi cũng gặp phải. Mong muốn của tôi viết bài này chỉ là muốn chia sẻ cảm xúc của tôi với các bạn, chứ không phải là đưa ra đáp án cho ai về quan niệm có nên giữ gìn trọn vẹn đến sau hôn nhân hay không. Quyết định là tùy thuộc mỗi người thôi.
Cả hai chúng tôi đều là mối tình đầu của nhau. Chúng tôi đến với nhau rất tình cờ như duyên số vậy. Đến tết này, chúng tôi sẽ kỷ niệm 4 năm yêu nhau, và thành thật mà nói, càng ngày, tôi càng cảm thấy tình cảm của chúng tôi thắm thiết, có khi còn nồng nàn hơn thủa mới yêu nhau ( thủa mới yêu còn hay cãi nhau do nhiều lúc chưa hiểu nhau).
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tôi cũng không nghĩ 3 năm yêu nhau trôi qua nhanh như vậy. Tôi học năm cuối, còn anh đã có một công việc ổn định. Tôi nói thêm điều này để khẳng định quan điểm ban đầu của tôi là giữ vẹn toàn trinh tiết và tôi cũng đã giữ vững được quan điểm của mình. Thời gian đầu yêu nhau thì giữ gìn là chuyện đơn giản. Nhưng càng thân nhau hơn, tôi càng khó giữ hơn rất nhiều. Làm sao có thể yêu nhau mà không có không gian riêng để tâm sự? Làm sao tránh khỏi những phút riêng tư chỉ ta với ta? Chúng tôi đã từng đi du lịch xa với bạn bè của nhau và ngủ chung phòng, nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn. Anh luôn luôn tôn trọng mong muốn của tôi. Nhưng tôi cũng là con người, đâu phải mỗi anh bị tôi hấp dẫn, tôi cũng có cảm xúc chứ. Tôi cũng mong muốn sau một ngày mệt mỏi, được có một chỗ riêng tư để dựa vào vai anh, được anh nhẹ nhàng vỗ về và quên hết đi mọi lo toan vất vả. Những cái ôm, những nụ hôn, những sự lướt qua bên ngoài dần không đủ cho cả hai chúng tôi. Khoảng thời gian ấy thật sự là khoảng thời gian gây street rất lớn cho tôi, do tôi phải phân vân rất nhiều. Lần gặp nhau nào cũng đều rất căng thẳng, a cũng đã rất kiềm chế, còn tôi thì không biết nên làm thế nào cho đúng nữa. Lý trí trong tôi bảo tôi vẫn còn phải học và xin việc nữa, dù chúng tôi yêu nhau rất chân thành rồi, nhưng tình cảm trong tôi thì lại ngày một lấn lướt. Tôi đã nghĩ hay là cách li? Tôi sẽ không gặp anh một thời gian nữa? Nhưng càng không gặp, chúng tôi càng nhớ nhau da diết, để rồi đến khi gặp lại càng bức bối hơn mà thôi. Tôi hỏi ý kiến bạn gái thân, cô ấy động viên tôi giữ gìn và tạo khoảng cách nhưng không đưa ra được giải pháp tạo khoảng cách bằng cách nào. Tôi gửi tâm sự nhờ cho một vài mục tâm sự, để rồi nhận được những ý kiến bên giữ gìn, bên không giữ gìn gần ngang bằng nhau. Những sự giằng co trong tôi rất lớn. Và chính những cái rủi ro sau khi "cho" bạn trai tất cả mà tôi đọc được trên mạng đã níu giữ tôi lại rất nhiều...
Nhưng cuối cùng, đến kỷ niệm 2 năm10 tháng ngày chúng tôi yêu nhau (chúng tôi có thói quen đếm kỷ niệm hàng tháng cùng nhau), tôi đã nghĩ thông suốt, tôi hoàn toàn yêu anh, và tôi không cảm thấy ân hận cho việc này, nên tôi đã nguyện trao anh tất cả. Cả hai chúng tôi đều đã rất hạnh phúc.
Lại một lần nữa, tôi nói tôi là người may mắn, vì lần đầu tiên của tôi, tôi không bị ra máu. Hay nói cách khác, tôi là một trong số những cô gái không có màng trinh bẩm sinh. Nhưng anh ấy đã hoàn toàn không câu nệ, và thể hiện điều ấy không phải bằng lời nói, mà là bằng hành động suốt từ sau lần ấy, cho đến tận bây giờ, tức là gần 2 năm đã qua, tình cảm của anh dành cho tôi chỉ ngày một tăng thêm, chứ tôi chưa thấy dấu hiệu giảm sút. Hiện giờ, chúng tôi đang cùng nhau nhắm đến một cái đích là đám cưới trong năm nay.
Tôi muốn dẫn chứng bản thân tôi để thấy vốn tôi là người rất coi trọng trinh tiết, và cố giữ gìn hết sức có thể. Nhưng khi hai người yêu nhau chân thành, việc kia sẽ là điều tất yếu. Nếu giai đoạn đó, tôi không trao cho anh, bản thân tôi cũng bị street và chưa chắc chúng tôi đã ngày một thắm thiết như bây giờ. Nhưng câu chuyện tôi kể dài như vậy để nói rằng trước khi trao cho anh, tôi cũng đã có một khoảng thời gian dài để kiểm chứng tình cảm, nhân cách của anh, cũng như tình cảm của chính bản thân tôi. Nếu như anh không phải là một người đứng đắn, liệu có giữ gìn cho tôi được lâu như vậy không? Sau đó lại thấy tôi không ra máu trong lần đầu tiên, lòng tin anh dành cho tôi cũng không thay đổi. Đến bây giờ, tôi hoàn toàn không ân hận vì quyết định ngày đó của mình.
Vì vậy các bạn gái trẻ ạ, những hệ luy quan hệ trước hôn nhân thì ai cũng biết cả rồi, không phải nói đi nói lại nữa. Tôi chỉ mong muốn rằng, trước khi bạn trao cho ai cái ngàn vàng, bạn cần phải suy nghĩ, cân nhắc thật kỹ càng. Hãy hỏi bản thân mình liệu anh ta có xứng đáng không? Và trên hết là, sau này bạn liệu có hối hận nếu như trao cho anh ấy không. Nếu đã trả lời được 2 câu hỏi đó rồi thì câu hỏi giữ gìn hay không là quá đơn giản. Không nhất nhất là phải giữ gìn tuyệt đối 100% đến sau hôn nhân, nhưng hãy biết chọn mặt gửi vàng. Dù sao, thân con gái như hạt mưa sa, rơi nhằm ao tù thì nhanh nhanh chóng chóng sáng suốt mà bốc hơi rồi thành mây rồi lại mưa và rơi lại một lần nữa xem sao. Đừng vì vài lời đe dọa của cái ao là rời khỏi ta, mi sẽ chết mà lỡ dở một đời.
Theo PLXH
Hãy yêu anh như yêu lần đầu Dù em đã là "đàn bà" khi đến với anh... nhưng điều đó có nghĩa gì khi tình yêu của anh dành cho em quá lớn so với cái màng trinh mỏng manh ấy Chẳng là gì hết, anh yêu em, yêu con người của em, yêu em bằng trái tim chứ không phải bằng thể xác em à! Hãy tin ở anh!...