Một nửa đúng nhất vẫn đang chờ ta

Theo dõi VGT trên

Chỉ cần có niềm tin, chỉ cần biết yêu và sống hết mình vì tình yêu, một nửa đúng nhất vẫn đang chờ ta ở đâu đó.

Tình yêu, bằng cách này hay cách khác vẫn luôn tồn tại quanh chúng ta. Chỉ cần có niềm tin, chỉ cần biết yêu và sống hết mình vì tình yêu, một nửa đúng nhất vẫn đang chờ ta ở đâu đó.

Lá thư trong tuần: Tuổi 25 Ập lòng như bão!

Tất cả mọi cô gái luôn mang trong lòng sẵn những bất an kể cả đó có là những phút giây bình yên nhất của cuộc đời. Một sáng cuối tuần đeo tạp dề vào bếp nấu cho anh một bát canh, rồi hai đứa ra ngồi trên sofa. Cô vén mái tóc dài ra phía sau, nằm lên chân anh kể chuyện về tuổi già, về những đứa con và chăm sóc nó ra sao để trở thành người cha tốt.Phụ nữ thường lo xa, bởi dù sao họ cũng mong đó là người đàn ông duy nhất ở lại trong cuộc đời mình.

Nhưng có phải cái nắm tay nào cũng giữ chặt mãi. Chẳng biết thời gian có sợ con người, nhưng con người thì sợ thời gian lắm. Cả cái nắm tay cũng lơi lỏng đến không ngờ.Anh khi đấy đã là chàng trai 24 tuổi, ngập đầu trong công việc sếp giao, ổn định tiền lương gửi vào ATM mỗi tháng, đi ăn, tiếp đồng nghiệp ở những nơi sang trọng đắt tiền, nhiều cô gái vây quanh ngưỡng mộ anh sực mùi nước hoa thơm nức và cái hôn nhanh có mùi son hàng hiệu ở bar. Bao nhiêu đó thôi đã cuốn anh đi, và cô như thể là cái tên bị lãng quên từ rất lâu rồi.

Cô khi đấy là sinh viên năm cuối, bận rộn với luận văn tốt nghiệp. Vẫn những mối bận tâm anh giờ đang làm gì, ăn uống như nào và bao tử có cấu cào anh vì rượu. Quan tâm bao nhiêu là đủ, yêu bao nhiêu là đủ,. Khoảng trống lớn dần, tin nhắn và những cuộc gọi ít đi. Cô gái hờ hững ôm eo anh trong chuyến công tác xuất hiện, công khai nắm tay anh tại nơi làm việc. Rón rén hôn anh. Cô bỏ cả buổi làm cơm trưa, háo hức đến rồi lặng lẽ bỏ ra về. Buổi chiều hôm đó cô ngồi trên mái nhà nâu màu gỗ, nước mắt chầm chậm rơi. Cô nén lại, thở nhanh rồi gạt tay lau nước mắt. Tối hôm đó cũng không có một trân cãi vã to nào, cô vẫn gọi anh và nhắc anh ngủ sớm. Anh nghe với cái giọng điệu yêu nhất có thể. Từng lời, từng lời một cứa vào trái tim như muốn tắt lịm đi .Nhưng cô chỉ cho ra một hơi thở dài rồi ôm chăn vào phòng đi ngủ.

Cô nhớ có lần cô hỏi anh: “nếu 1 ngày mình chia tay thì sao hả anh?”

Cô nhớ rõ lúc đấy anh đã từ chối nhìn vào ánh mắt đang tha thiết của cô mà xoa xoa đầu : Không có đâu em. Rồi bỏ ra ngoài sân. Để lại cái khoảng trống đục ngầu lăn tăn câu hỏi.

Có lẽ ngày đó cô cũng đã dự cảm được anh không thể dừng chân. Mà thật là lúc đó cô cũng khóc, biết trước nhưng cô cũng khóc, những giọt nước mắt chỉ đủ làm cay xè mắt nhưng đổi lại rất đau.

Cô, ở vào cái tuổi thanh xuân đẹp nhất cuộc đời mình, diện cho mình thật xinh bồng bềnh chiếc váy hoa màu đỏ li ti chấm tròn, thoảng mùi hương hoa nước Pháp, tóc uốn lọn dài màu nâu nhạt buộc rơi vai. Có ai nói là cô vừa trải qua một cuộc tình buồn. Con gái thường dễ buồn, lại rất dễ buông xuôi nhất là với người mình thương, cảm giác bị phản bội cũng chưa đến mức tồi tệ, nhưng có mà hờn trách nhau thì cả đời chẳng tìm được cái lí do để thứ tha. Vậy nên là phải nhẹ nhàng mà đón nhận. Quan trọng là biết mình cần phải sống. Phải sống tốt hơn nhiều so với lúc ấy.

Sài Gòn tháng Năm đầy nắng như cái chảo lửa khổng lồ oi bức và ngột ngạt đến không ngờ. Hình ảnh anh vẫn cứ mập mờ bám đuổi, đằng sau một người phụ nữ thành đạt, thông minh dường như trái tim cô vẫn đóng khép tôn thờ mối tình đầu của những tháng năm trong trẻo ngọt ngào. Làm sao người ta quên được nhau khi đó đã là cả tuổi trẻ để chờ đợi. Làm người ta ngừng nhớ về một người khi đó là tình yêu chưa hề có sự chi li, vụ lợi. Cả lúc cô để anh đi, thì cô vẫn đứng trước mặt anh mà nói rằng : “Em không có dũng cảm chúc anh hạnh phúc đâu, nhưng em mong là anh sẽ yêu chị ấy “. Cả đến lúc ấy người ta vẫn nghĩ cho nhau, thì đủ biết đậm sâu đến thế nào.

Một cô gái buông tay trước không phải vì hết yêu, mà là vì tình yêu trong họ quá lớn đi nên muốn cất giữ ở hai từ trọn vẹn. Rồi hãy cứ tin là một ngày nào đó mình gặp lại nhau, anh cũng sẽ chẳng ngại ngần mà hỏi em những ngày tháng qua có tốt. Rốt cuộc thì chỉ cần biết mình đã từng đặt vào tim nhau chữ “yêu” thì có gì là hối tiếc đâu anh.

Cô ở tuổi 25 vẫn mạnh mẽ, xinh đẹp. Có một ánh mắt buồn mà không bất kì ai chạm vào được. Cô thích những quán có không gian màu trầm, sàn lót gỗ. Gặp anh trong tình huống hết sức bất ngờ. Ngón tay đeo nhẫn, mặc bộ com lê ngay nếp thơm tho, đôi giày đen được lau chùi nhẵn bóng.

Một nửa đúng nhất vẫn đang chờ ta - Hình 1

Phải rồi, cũng đã rất lâu. Có ai lại đứng lại mãi chờ một bóng hình. Khóe miệng vẫn nét cười như một chú mèo ngoan. Cô hiền lành nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi về chị. Về cuộc sống. Bỗng dưng trong anh có một nỗi niềm trào dâng như là thứ tình cảm ứ đọng lâu ngày. Như là thương, như là yêu. Ở người con gái này luôn có vỏ bọc cứng cáp đến nỗi mà những ngày yêu anh, anh yêu, cả lúc chia tay nữa, mắt cô ráo hoảnh. Vác hành lý ra sân bay rồi nói là: ” Anh về đi tiễn em đến đây thôi.”. Ánh mắt anh xòa vào gió. Nhìn dáng cô gầy nhom mà xót đến nao lòng. Vậy là cũng từ ngày đó, điện thoại, mail, hòm thư cô cắt hết, chủ động không xen vào cuộc sống của anh. Chắc anh cũng chẳng nghĩ ra là việc rời bỏ thành phố với cô là quyết định không mấy khó khăn.Hôm nay đây, có những xúc cảm mà chỉ dành riêng cho ngày hôm qua. Anh biết mình vẫn phải dẹp lại vì anh giờ đây phải là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình. Những xúc cảm thương yêu ấy đã chỉ có thể nhìn lại mà bình thản như cô, đó là điều mà anh cho là mình cần làm nhất lúc này.

“Em đừng một mình nữa, hãy tìm một ai người đàn ông nào đó yêu thương em đi N”. Tuổi 25, nghe câu này vào chính miệng người đàn ông mình từng yêu thương như một lời quan tâm có âm thầm và mong mỏi. Trái tim vẫn nhói đau ấy chứ. Vẫn buồn, nhưng đã bình thản để gọi là đã đi qua những cái xao lòng trả lại mặt hồ tĩnh lặng.

Có phải tình yêu nào cũng phải có một cái kết thật vui đâu. Bởi nó vẫn có hậu khi mà chúng ta đã từng hạnh phúc.Cô kéo ghế lặng lẽ chào anh rồi ra về trước, đôi mắt ngước nhìn vẫn tự tin đầy nghị lực. Bầu trời tháng Năm dệt thêu những hạt nắng vàng ươm rơi vào một nụ cười an yên nhất.

Gửi từ Giày Xanh

Truyện ngắn: Nỗi ám ảnh mang tên “quá khứ”

Dành tặng những bạn trẻ cùng ước mơ được bắt gặp hạnh phúc thật sự sau những vấp ngã.

“Anh chưa từng là gió tưới mát tâm hồn em, cũng chưa từng là nắng sưởi ấm trái tim em. Những gì anh mang đến cho em chưa phải là mạch nước ngầm thấm sâu vào lòng đất, tất cả chỉ là một điều gì đó nhạt nhòa và vô vị, khó định nghĩa, và không đủ để em tin tưởng, dựa dẫm vào. Vậy thì sao em có thể nhận lời làm vợ anh kia chứ? Hôn nhân đối với anh là điều dễ dàng đến thế sao? Anh đã hiểu hết con người em chưa? Có thể chấp nhận mọi thứ thuộc về em không?…”

Lời nói của Khánh Thư cứ vang vọng trong tâm tưởng của Lê Nguyên, đã 2 ngày trôi qua rồi mà dường như thứ âm thanh đó chưa hề có chút thay đổi. Vẫn giọng gằn từng tiếng, lời nói đi kèm với tiếng nấc như đứt quãng, tạo thành một cái gì đó thật đau đớn và nặng nề. Sao thế nhỉ?Anh đã bỏ sót điều gì chăng?Tình cảm 2 năm qua anh dành cho Khánh Thư chưa đủ để xây dựng một tình yêu trong lòng cô sao?

Kể từ hôm Khánh Thư từ chối lời câu hôn của anh, cú sốc gần như khiến anh gục ngã, dù rất nhớ cô nhưng anh không còn muốn gọi điện hay nhắn tin, cũng không còn can đảm để đối diện với cô lúc này. Nếu đứng trước cô anh nên nói gì đây? Níu kéo cô cho anh một cơ hội, hay hỏi lý do vì sao? Theo cái cách trốn chạy của Khánh Thư hôm đó thì chưa hẳn cô sẽ chấp nhận gặp anh.

Cứ thế anh vùi mình trong muôn vàn câu hỏi mâu thuẫn nhau, mỗi lúc đêm về anh lại say sưa cùng rượu, lại vật vã trong nỗi nhớ Khánh Thư da diết. Những kĩ niệm cứ ùa về trong anh, như những vết dao cứa sâu vào trái tim rỉ máu. Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp Khánh Thư, ngay lần đầu tiên ấy anh đã bị ánh mắt, nụ cười, và nét dịu dàng đằm thắm nơi cô chinh phục.Từ sau lần đó, anh phải kỳ công lắm mới thuyết phục được nhỏ bạn thân giới thiệu cô cho anh, còn nhờ nhỏ cung cấp thông tin cần thiết về gia đình, nghề nghiệp, nơi ở, số điện thoại của cô để anh làm quen. Bước khởi đầu của anh xem ra có phần gian nan vất vả, trong khi anh cũng là một thanh niên có học thức, gia cảnh và tương lai không thua kém ai. Nhưng chính điều đó, chính sự dè dặt và cẩn trọng của Khánh Thư càng khiến anh yêu cô hơn bao giờ hết.Khi nhận được nụ cười cùng lời chấp nhận làm bạn gái của cô anh đã hạnh phúc biết bao nhiêu.Thời gian cứ trôi qua, khi anh ngỡ tình yêu của mình đã thành trái chín, đã đến lúc thích hợp để xây dựng một mái ấm với người anh yêu thương, thì cô lại đan tâm nói với anh những lời nói đó.Thì ra cuộc đời vẫn còn có những điều ta không bao giờ ngờ tới…

Khánh Thư vẫn nhạt nhòa nước mắt trong đêm, nghĩ đến Lê Nguyên, nghĩ về quá khứ và tương lai, bỗng dưng cô thấy mình sợ hãi và hoang mang. Quá khứ ấy vẫn cứ theo đuổi, ám ảnh cô dù thời gian 2 năm đã trôi qua, dù rằng giờ đây cô biết bản thân mình yêu Lê Nguyên rất nhiều, nhưng niềm tin vào hạnh phúc, ước mơ về một gia đình tròn vẹn đã không còn.

Chính lúc nhận được lời cầu hôn của Lê Nguyên, là lúc nỗi ám ảnh hiện về làm cô đau đớn. Nỗi ám ảnh mang tên “quá khứ”.

“Ngày ấy khi còn là một sinh viên năm 2, Khánh Thư ngập tràn trong hạnh phúc với tình yêu đầu đời từ thời còn trung học. Cô và người ấy yêu nhau, tìm hiểu về nhau, động viên và giúp đỡ nhau rất nhiều trong cuộc sống, trong học tập. Cô đã yêu người ấy bằng tâm hồn trinh nguyên trong sáng, bằng tất cả sự chân thành và tin tưởng. Người ấy cũng là người rất tâm lý, biết cách yêu và lo lắng cho cô.Người ấy cũng đã từng cầu hôn cô, hứa hẹn sau khi cả hai ra trường và có việc làm ổn định sẽ đến gia đình hỏi cưới cô.Tình cảm của hai người rất đẹp, và được hai bên gia đình ủng hộ. Vì vậy cô đã ….trót tin lời và trao thân cho mối tình đầu thơ dại. Ai ngờ, sau khi ra trường, có việc làm ổn định, cô trở thành một cô giáo công tác tại trường trung học phổ thông ở quê nhà, người ấy cũng khá thuận lợi với công việc kinh doanh của gia đình. Mọi người chỉ còn chờ đón thiệp hồng báo tin vui từ họ, thì người đó đã nói với cô rằng hai người không hợp nhau, và anh muốn chia tay…. 6 tháng sau đó, người ta đi hỏi vợ, một cô gái khác không phải là cô. Thế mới thấy cuộc đời có những điều thật tàn nhẫn…………”

Một nửa đúng nhất vẫn đang chờ ta - Hình 2

Khánh Thư lấy trong ngăn kéo ra một chiếc nhẫn bạc, là quà cầu hôn của “mối tình đầu” dành cho cô trong lễ valentine.Nhìn chiếc nhẫn mà hai hàng nước mắt của cô tuôn rơi, tự hỏi có ai hiểu được cảm giác của cô lúc này không?

Nếu Lê Nguyên biết một cô gái dịu dàng, đằm thắm như cô không còn là một cô gái trinh nguyên thì liệu anh có chấp nhận cô không?Dù đã chấp nhận thì có ai chắc rằng sẽ không bao giờ anh đem quá khứ của cô ra để chì chiết và dày vò hay không?

Đã có một thời gian cô nhốt mình trong vỏ bọc do chính mình tạo ra, một vỏ bọc cứng nhắc, lạnh lùng để tránh khỏi những xô bồ, bon chen của cuộc sống, để xa lánh cái gọi là tình yêu. Đối với cô tình yêu không còn là vĩnh cữu, không còn là quan trọng nữa bởi có ý nghĩa gì khi con người ta chỉ sống với nhau bằng dối gian, thực dụng.

Chính Lê Nguyên đã cảm hóa cô, làm tan chảy khối băng bao quanh trái tim cô. Anh đã cho cô một lần nữa cảm nhận hơi ấm của tình yêu, sự chân thành và niềm tin được chở che.Nhưng biết phải làm sao khi quá khứ vẫn cứ đi về giữa dòng thời gian của hiện tại và tương lai.Nó vẫn cứ bám lấy cô, ám ảnh cô trong từng giấc ngủ, mỗi khi cô nghĩ về Lê Nguyên. Cảm giác hổ thẹn khi mình là người không xứng đáng vì tấm thân không trong sạch, sự bất an vì niềm tin đã vỡ vụn trong quá khứ, niềm hoang mang cho những điều có thể xảy đến trong tương lai, tất cả tạo nên bức tường thành kiên cố một lần nữa bao quanh trái tim cô. Nó khiến cô đau đớn và mệt mỏi khi thời gian cứ ngày từng ngày trôi qua.

Ngày thứ 3, Lê Nguyên lấy hết can đảm gọi điện cho Khánh Thư, sau vài giây chần chừ rồi cô cũng bắt máy. Cô nhận lời hẹn gặp anh ở quán café quen thuộc.

Một buổi chiều tàn, ánh hoàng hôn không còn rực rỡ mà rơi dần vào màn đêm tĩnh lặng. Khánh Thư xen vào dòng người trên đường để đến điềm hẹn, mà tâm trí cô thì vẩn vơ nghĩ về điều gì đó rất xa xôi. Gặp rồi sẽ nói gì với anh đây, nói rằng cô không yêu anh, cô chưa sẵn sàng để cùng anh xây dựng một gia đình? Hay cô sẽ thú nhận với anh về quá khứ của mình rồi mặc cho anh chê cười, khinh miệt cô?

Quãng đường không đủ dài để Khánh Thư có cho riêng mình một quyết định, mọi thứ là sự hỗn độn đan xen nhau, càng nghĩ cô càng thấy mình bế tắc và chán nản.

Khánh Thư bước vào góc quán quen trong một tâm trạng hoàn toàn khác như mọi ngày, cảm giác như mình bước vào không gian của sự biệt ly, xa cách, bất giác cô muốn trốn chạy mọi thứ. Cô toan bước vội ra bên ngoài thì một bàn tay đã nắm chặt tay cô kéo lại.

- Em muốn cho anh ngồi ở đây một mình sao?Khánh Thư quay lại, mặt đối mặt với Lê Nguyên, chỉ mới 3 ngày thôi mà trông anh ốm đi thấy rõ, gương mặt phờ phạc lộ vẻ mệt mỏi. Khánh Thư thấy trái tim mình nhói đau và dòng nước mắt chực tuôn rơi.

- Em có biết là anh nhớ em nhiều lắm không?

Vừa nói Lê Nguyên ghì chặt cánh tay, ôm Khánh Thư vào lòng. Cô kịp tự chủ và tránh khỏi anh, cô đi về phía chiếc bàn và ngồi xuống, đối diện Lê Nguyên.

Hai ánh mắt giao nhau, trong đáy mắt là tình yêu thương tha thiết, là nỗi đau của Lê Nguyên khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, và thâm quầng của Khánh Thư, là sự xót xa đến da diết của Khánh Thư khi nhìn thấy vẻ tiều tụy của Lê Nguyên. Vậy mà lời nói thốt ra sao mà lạnh lùng đến kinh ngạc:

Video đang HOT

- Lần trước em …tôi đã nói rõ với anh rồi, hôm nay anh hẹn gặp có việc gì không?

Lê Nguyên không vội trả lời, anh nhìn thẳng vào ánh mắt lảng tránh của Khánh Thư. Rồi quay sang hỏi một câu rất không ăn nhập vào vấn đề.

- Em uống gì để anh gọi- Gì cũng được, quan trọng là tôi muốn anh kết thúc cuộc nói chuyện càng sớm càng tốt.

Một nửa đúng nhất vẫn đang chờ ta - Hình 3

Lê Nguyên từ tốn gọi phục vụ, tự kêu một sinh tố dâu và một café không đường.Rồi anh im lặng cho đến khi người bồi bàn mang thức uống đến tận nơi. Sau đó anh khuấy ly sinh tố đầy về phía Khánh Thư. Mọi hành động, cử chỉ của anh khiến Khánh Thư như ngạt thở, nhưng cô cũng vẫn im lặng và hướng ánh nhìn của mình về khoảng không gian khác.

Rồi Lê Nguyên bắt đầu nói, từng câu từng chữ của anh khiến cho Khánh Thư như chết lặng:

- Mấy ngày qua anh đã tự pha cho mình rất nhiều ly café, để tỉnh táo hơn khi làm việc, cũng như để đối diện với bóng đêm. Và bất giác anh lơ đểnh quên cho thêm đường vào café của mình. Khi đưa lên miệng, nhấp một ngụm, nhận ra vị đắng đến nghẹn lại nơi đầu lưỡi, nuốt vào rồi càng thấy đắng hơn. Lúc đó anh đã nghĩ là do mình quên thêm đường, hay là do mình chưa chấp nhận sự thật rằng café muôn đời vẫn đắng. Anh đã loay hoay đi tìm câu trả lời cho chính mình. Cũng như đi tìm đáp án cho tình cảm của chúng ta. Là do tình yêu của anh chưa đủ để em tin tưởng, hay vốn dĩ là em chưa từng yêu anh? Và anh cũng muốn biết thật ra anh còn có cơ hội để theo đuổi tình yêu của em không? Anh muốn biết suy nghĩ và tình cảm của em trong 2 năm qua dành cho anh là thế nào? Nếu em cần thêm thời gian, hay cần anh sửa chữa khuyết điểm gì, em hãy nói cho anh biết được không Khánh Thư?

Khánh Thư không biết phải trả lời thế nào cho câu hỏi chân thành, nhẹ nhàng mà sâu sắc của Lê Nguyên.Trong tình yêu này anh đã dành cho cô sự ngọt ngào vừa đủ như ly sinh tố dâu mà cô yêu thích.Dù vị dâu có chua đến thế nào đi nữa, thì anh cũng không quên thêm sữa vào cho dịu đi vị chua ấy.Còn cô, những gì dành cho anh đến cuối cùng chỉ là đắng nghét như café không đường. Cô tệ thật!

Những dòng nước mắt cứ thế tuôn rơi, quá khứ lại hiện về làm trái tim cô đau đớn, nó cản trở những lời yêu thương, nhung nhớ mà cô muốn nói cùng anh. Rồi sẽ ra sao nếu cô nói với anh mọi thứ?Có phải điều ấy sẽ làm cho ly café đắng có thêm vị mặn chát và càng khó uống thêm thôi.

Lê Nguyên đưa tay lên gương mặt của Khánh Thư gạt đi hai dòng nước mắt, anh biết chắc rằng cô cũng yêu anh rất nhiều, nhưng tại sao bước đường đến với trái tim cô lại khó khăn đến vậy?Khánh Thư cầm tay của Lê Nguyên, gỡ tay của anh ra khỏi gương mặt mình, rồi lạnh lùng đáp trả:

- Nếu anh biết người con gái anh yêu thương và muốn lấy làm vợ đã từng chung sống với một người khác, đã không còn là một cô gái nữa.Thì liệu anh có còn giữ lấy tình yêu ấy và trân trọng cô ta nữa hay không?

- Em……

Không để cho Lê Nguyên nói tiếp, Khánh Thư vùng bỏ chạy cũng như lần cô trốn chạy khỏi anh sau lời cầu hôn.Chỉ có điều lần này tay của Lê Nguyên đã không rời tay của cô. Từ phía sau anh vòng tay qua vai cô, xoay người cô đối diện với mình, rồi ân cần lau đi những dòng nước mắt. giọng anh vẫn đều đều, ấm áp:

- Em nhìn thẳng vào mặt anh có được không?

Vừa nói, bàn tay anh nâng cằm của cô lên, trái tim anh thoáng chút quặn đau khi nhìn thấy gương mặt người con gái mình yêu sao chứa đầy nỗi sợ hãi, hoang mang.

Một nửa đúng nhất vẫn đang chờ ta - Hình 4

- Anh đã ba mươi tuổi rồi Khánh Thư à, em nghĩ rằng trước đây anh chưa từng trải qua mối tình nào hết sao? Em cho là khi anh muốn làm quen em anh không hề biết một chút gì về em sao? Khi đó bạn thân của anh đã cho anh biết em từng có mối tình đầu sâu nặng, và dở dang vì người yêu phụ bạc. anh biết tất cả về em Khánh Thư à?

Khánh Thư vung tay của Lê Nguyên ra, cô không còn lẩn tránh mà giương mắt lên nhìn thẳng vào anh, có một điều gì đó rất tức giận và đau đớn toát ra từ vẻ mặt ấy:

- Có nghĩa là trong hai năm qua anh quen tôi, và anh nghĩ rằng anh đang làm phước, ban phát tình yêu cho tôi hay sao? Anh thương hại tôi vì đã bị người yêu phản bội hay sao? – Bình tĩnh đi em, anh không có ý đó. Đừng để quá khứ ám ảnh em quá nhiều như vậy có được không?

Khánh Thư bỗng dưng im bặt, đôi mắt cụp xuống, Lê Nguyên nói đúng, cô tức giận vì điều gì kia chứ? Vì sỉ diện và lòng tự trọng của cô đã bị anh phá nát, hay vì cô tự xấu hổ với anh?Mà anh có làm gì để cô phải bị tổn thương đâu, đó là một câu chuyện khác, một con người khác và đã thuộc về dĩ vãng rồi kia mà.

Lê Nguyên nắm lấy tay của Khánh Thư, dìu cô ngồi xuống ghế, anh cũng ngồi xuống bên cạnh, một tay vẫn nắm lấy tay cô, tay còn lại thì dang rộng ra ôm vai cô tựa vào vai mình.

- Nếu như em không nói với anh những điều này, cứ để anh cưới em về, mọi sự được nằm trong cái “chuyện đã rồi” thì chắc chắn anh cũng không thể bỏ em. Nhưng điều quan trọng là em đã cho anh biết sự thật, điều đó khiến anh tin tưởng rằng em thật lòng xem anh là người đàn ông của cuộc đời em. Em hãy biết rằng “cuộc đời đã cho em gặp một người sai, hay có thể là rất nhiều người sai, để cuối cùng anh vẫn là một nửa duy nhất đúng với em”. Anh yêu em, và cũng yêu cả quá khứ của em. Có thể nó là một quãng thời gian đã lấy đi của em rất nhiều điều quí giá, nhưng anh tin rằng nó cũng là bước đường giúp em trưởng thành hơn lên. Và em của hiện tại chính là tình yêu của anh.

Khánh Thư lại rơi nước mắt nhưng vì hạnh phúc. Cô mở rộng vòng tay ôm lấy anh, tựa đầu vào vai anh rồi thỏ thẻ:

- Em yêu anh rất nhiều. Em đã từng suy viễn nhiều điều rất đáng sợ có thể xảy đến trong tương lai khi anh biết …về chuyện của em. Em đã yêu anh bằng sự lo lắng và bất an từng ngày. Chính sức mạnh từ tình yêu của anh đã đưa em đi qua nỗi ám ảnh ấy, đã cho em có thêm niềm tin và nghị lực để vượt qua. Giờ thì em rất hạnh phúc và muốn nói lời cảm ơn anh, Lê Nguyên.

- Vậy em sẽ chấp nhận làm vợ anh chứ?

Không cần Khánh Thư trả lời, Lê Nguyên cảm nhận thấy cái gật đầu khe khẽ nơi lồng ngực của anh. Trái tim anh rộn ràng, lòng anh thật sự vui sướng vì bản thân anh cũng đã chiến thắng nỗi ám ảnh của mình. Làm sao Khánh Thư biết được rằng anh đã từng như cô, đã từng mang nỗi đau mang tên “quá khứ”, cũng đã từng bị nó giày vò và làm cho tan nát. Người yêu của anh không phản bội anh, nhưng cô đã ra đi vĩnh viễn sau một tai nạn bất ngờ. Đã 5 năm trôi qua, anh cứ sống trong những ký ức về tình yêu cũ đã dở dang, tưởng như anh sẽ không thể nào yêu lần nữa.Nhưng chính Khánh Thư đã cho anh bắt gặp lại cảm giác yêu thương ấy, cô đã cho anh cơ hội để được yêu và chăm sóc cho cô.

Thế mới nói cuộc đời có những sắp đặt rất ngẫu nhiên và tình cờ, nhưng bất kỳ điều sắp đặt nào cũng có một ý nghĩa riêng của nó.Hãy yêu, hãy đứng lên khi bạn bị vấp ngã, hãy bước đi dù có thể bạn biết rằng mình sẽ vấp ngã lần nữa.Đừng ngoái đầu nhìn lại những vết thương mà hãy tự hỏi bạn đã học được những gì từ nỗi đau ấy. Tình yêu, bằng cách này hay cách khác vẫn luôn tồn tại quanh chúng ta. Chỉ cần có niềm tin, chỉ cần biết yêu và sống hết mình vì tình yêu, một nửa đúng nhất vẫn đang chờ ta ở đâu đó.

Theo VNE

Tôi sẽ yêu em theo một cách khác

Dù được yêu thương nhưng những mất mát trong quá khứ vẫn khiến người ta cảm thấy không một chút an tâm.

"Người ta vẫn có thể cô đơn ngay cả khi được tình yêu bao bọc, vẫn sợ mất mát dù chiếc chìa khóa mở cửa trái tim của một người đã giữ chặt trong tay và vẫn sợ thay đổi ngay cả khi la bàn trái tim họ luôn chỉ một hướng duy nhất về phía mình". Dù được yêu thương nhưng những mất mát trong quá khứ vẫn khiến họ cảm thấy không một chút an tâm. Vậy họ phải làm thế nào để tìm lại tình yêu và sự bình yên trong tâm hồn.

Lá thư trong tuần: Vì ngày mai sẽ không thể yêu em.

Gửi anh

Chúng ta đã đi bao lâu để anh đủ dũng cảm bước về phía em? Chúng ta đã quen nhau hơn một năm, một mối quan hệ không rõ ràng. Anh đã bên em như thế, và em cũng sẵn sàng bên anh như thế. Em biết, cả anh và em đều đã đi quá giới hạn mà chúng ta đặt ra trong nhau rất lâu rồi. Vậy mà suốt thời gian đó, anh chưa từng nói anh thích em, dù chỉ một lần. Vì sao thế anh?

Để rồi hôm nay...

Hôm nay anh nói với em rằng anh không biết phải bắt đầu như thế nào, rằng anh rất muốn bước thêm một bước về phía em nhưng anh không thể, rằng anh không thể để em chịu tổn thương vì anh? Vì lí do ấy mà anh im lặng suốt thời gian qua để em rong ruổi khắp nơi, vờ như anh không quan tâm đến chuyện em đi đâu, gặp ai, làm gì phải không? Em biết khi nào anh mắt anh hướng về phía em. Em biết khi nào anh quay đi lặng lẽ thở dài. Em biết tất cả, chỉ không hiểu tại sao anh làm như thế.

"Anh bị bệnh tim... Anh không biết ngày mai của anh sẽ như thế nào. Anh sợ ngày mai anh biến mất khỏi cuộc sống này, rồi em sẽ phải ở lại, rồi em sẽ buồn. Thà rằng anh đừng tiến thêm một bước. Anh cũng rất cố gắng để kiểm soát tình cảm của bản thân, nhưng chao ôi, điều đó quá khó, anh không thể giả vờ không nhìn về phía em được.

Tôi sẽ yêu em theo một cách khác - Hình 1

Trước đây, anh cũng yêu đời lắm chứ, anh cũng "bơ lác" tất cả. Anh mặc kệ, lúc đó anh nghĩ chờ đến lúc em thực sự nhìn về phía anh, anh sẽ nói ra. Nhưng sức khỏe của anh lại không chịu được đến lúc ấy. Khi anh nhận ra em đã nhìn về phía anh thì cũng là lúc...

Vài ngày trước, trên đường về, anh đã bị mất cảm giác. Bây giờ anh không đủ tự tin để bước thêm một bước nữa. Anh xin lỗi."

Tại sao phải là anh?

Tại sao phải là em?

Những câu chuyện chỉ có trong phim Hàn Quốc giờ lại xuất hiện trong cuộc sống của em. Anh nói cho em nghe, em sẽ phải làm gì? Phải làm gì để gạt anh ra khỏi cuộc sống của mình, làm gì để ngăn nước mắt mình rơi tự do khi anh nói ra điều đó. Bởi cuộc sống đâu có như một bộ phim Hàn Quốc, rồi em sẽ phải làm gì?

"Hãy vẫn cứ như ngày xưa, đừng tiến thêm nữa. Và nếu ngày mai, em thức dậy và không còn thấy anh nữa, đừng tìm anh...

Anh sẽ gọi điện thoại cho em

Nếu anh còn có thể,

Chỉ để nói ba từ thôi"

Em sẽ không tiếp tục, nhưng em không tin anh lại đầu hàng. Một chàng trai đã từng không thèm quan tâm xem thiên hạ nói gì về mình, một chàng trai đã trải đủ nguy hiểm khi đi phượt, chàng trai ấy, em đã thích, em đã thích chàng trai ấy. Và giờ đây, anh ấy từ bỏ dễ dàng như thế?

Anh yên tâm, em sẽ không tìm anh đâu, chắc chắn thế. Vì sao ư? Vì anh thích em mà, anh phải đến tìm em chứ? Phải không? Bởi nếu anh không đến tìm em, em sẽ không bao giờ nói chuyện lại với anh nữa. Và em không dọa anh đâu.

Hãy cứ tiến thêm một bước, về bất cứ phía nào anh muốn.

Ngoài kia nắng đẹp lắm anh ạ, anh có cảm nhận được không anh? Gửi từ Đoàn Thị Quỳnh Anh

Hi vọng rằng chàng trai và cô gái trong lá thư trên sẽ đủ dũng cảm để bước về phía nhau. Tiếp theo chương trình mời các bạn đến với một truyện ngắn về hành trình tìm lại tình yêu của một cô gái đã từng khép chặt cánh cửa lòng mình. Cho đến khi chàng trai ấy xuất hiện và quyết định: "Tôi sẽ yêu em theo một cách khác". Truyện ngắn: Trà gừng, café và vấn vương

Trà gừng

- Cô không sao chứ?

An được lôi ngược ra khỏi thế giới của mình bằng một giọng nam trầm ấm của anh chàng trước mặt. Cô vội vàng lắc đầu và mỉm cười.

- Vậy thì tôi yên tâm rồi. Cốc trà gừng nóng này sẽ làm mọi thứ dịu xuống. Tin tôi đi. Nó rất hợp với cô đấy!

Chàng trai dành tặng cho khách hàng của mình thêm một cái nháy mắt rồi bước đi.

Tôi sẽ yêu em theo một cách khác - Hình 2

Khi An có thể nhìn rõ mọi thứ thì cô cũng chỉ kịp nhìn thấy dáng chàng trai khuất dần. "Lạ quá! Mình chưa nhìn thấy người này bao giờ. Sẽ là một người vui tính!". Mọi thứ hiện lên một cách tự nhiên trong đầu An nhưng cũng lại biến mất một cách tự nhiên nhất. An trở lại dáng vẻ trầm tư ngày thường. Cô luôn tìm đến "Vấn vương"khi cảm thấy mình cần một nơi là trạm dừng cho cảm xúc. Sắc màu xanh dương cùng với không khí tĩnh lặng đã đủ sức níu giữ An nghỉ chân tại quán trà này.

"Cốc trà gừng rất tuyệt! Tôi rất thích!"

Để lại tiền và tờ giấy ghi chú những dòng chữ này, An lặng lẽ rời khỏi quán như cách mà cô vẫn làm mỗi khi rời khỏi đây. Trà gừng luôn là lựa chọn số một bởi An luôn cần một thứ gì đó làm ấm tận đáy tim. Sự cô đơn luôn đeo bám lấy cô ngay cả khi cô được cuộn tròn trong tình yêu của Vĩ. Anh yêu cô và An cũng yêu anh nhưng Vĩ lại không đủ sức để kéo An vượt thoát ra khỏi chính sự cô đơn của mình. Tình yêu của anh không đủ để làm ấm trái tim luôn nhuốm vị lạnh của An. Đó là những điều anh đã nói mỗi khi anh thấy mình bất lực, để An bị giam hãm trong sự cô đơn của chính mình ngay cả khi anh đang ở bên cạnh cô, khi anh ôm cô và hơn thế nữa khi anh hôn cô.

Café ...

Sự xuất hiện của anh trong căn nhà nhỏ này vào mỗi chiều tan tầm cùng với ly café đã khiến mọi thứ ở đây đều phảng phất hương thơm nồng nàn, đầm đậm. Điều đó làm tôi "say".

- Này anh, em có thể bỏ được café, sao anh không bỏ được em?

- Café anh thích nhưng không đủ làm anh say. Em khác nó.

Trước đó sẽ luôn là một chuỗi các lời thoại giữa tôi và anh. Điểm kết thúc luôn là như vậy. Anh và café. Khác với khoảng thời gian đầu, chúng tôi cãi vã. Tôi khóc lóc. Anh giận dữ. Tôi quái dị. Anh kiên trì. Tôi buông xuôi. Anh nắm giữ. Nhưng có một điều không thể thay đổi là sự từ bỏ. Là Anh và café. Cũng giống như hiện thực, dù có ta có chạy chốn, có tìm cách lãng quên thì cái mà ta bỏ lại đằng sau vẫn là hiện thực.

- Em lại suy nghĩ gì vậy? Chạy trốn không phải là cách giải quyết vấn đề em ạ.

Cảm giác như một mũi tên bị bắn rời khỏi dây cung, đang lao vun vút trong khoảng không gian của riêng mình thì "pặp"! Mũi tên là tôi đây không phải được chạm trúng bia đích mà bị bàn tay anh giữ lại một cách đột ngột. Tôi tỉnh.Thoát khỏi đường suy nghĩ đang chồng chéo, tạo mắt của chính mình.

- Chạy? Em đang bay thì bị anh giữ lại đấy chứ! Em nói rồi. Café em bỏ được. Anh cũng bỏ em đi!

- Anh về đây. Mai anh qua.

Buồn. Mắt anh hiện lên điều đó. Anh luôn chọn cách bỏ đi nhưng lại không bao giờ chọn cách tôi đưa ra. Đóng cửa. Buông mình xuống ghế. Tôi bế tắc cho chính chuyện tình cảm của mình. Muốn quay lại gặp An.

Tôi sẽ yêu em theo một cách khác - Hình 3

Vấn vương...- Vĩ đến đón con đó. Xuống nhà đi.

Mẹ An học cách nói chuyện bằng cử chỉ cách đây hai năm, ngay sau vụ tai nạn bi kịch đó. Bà và An cùng đến lớp học giao tiếp dành cho những người khuyết tật. Bà làm việc này cũng chính là điều khẳng định cho việc chấp nhận hiện thực. Nó cũng là cách giúp cuộc trò chuyện của hai mẹ con được dễ dàng hơn.

An mỉm cười nhẹ nhàng nhìn vĩ. Anh đã quen dần với nụ cười thay cho lời chào hàng ngày của An nhưng trái tim anh lại nhói lên một cách đầy khổ sở ẩn sâu trong lồng ngực khi thấy dáng vẻ cô đơn, trầm lặng của An sau đó.Cô làm công việc dịch sách cho một nhà sách lớn. Không phải giao tiếp gì nhiều. An lầm lũi, bó buộc. Vĩ lặng lẽ đi bên An. Đau đớn. Bất lực. Cô lựa chọn cách từ bỏ. Đẩy Vĩ ra khỏi cuộc sống của mình."Em không còn là em trước đây nữa. Tự tin trong em để yêu anh đã bị vơi đổ. Hạnh phúc của anh rất gần thôi nhưng không còn đặt ở em nữa. Yêu anh nhưng cô đơn ở em vẫn ngập tràn." Chỉ vậy thôi mà An bước qua cuộc đời Vĩ.

Em là cô gái trà gừng...

Tôi không thể không chú ý đến cô gái bên cửa sổ. Không một cuộc nói chuyện hoặc nếu có cũng chỉ duy nhất xuất phát từ phía tôi. Cô ấy không một câu trả lời. Khuôn mặt không có nét gì đặc biệt trừ chiếc lúm đồng tiền nhỏ nhỏ bên má trái. Tôi vẫn phải chú ý đến cô ấy vì thói quen ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ, luôn là một cốc trà gừng cùng với việc thanh toán tiền lạ kỳ của cô. Một cô gái luôn mang theo mình một nỗi cô đơn mơ hồ, một nỗi buồn ẩn dấu bên trong dù khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Lần duy nhất tôi thấy cô ấy khóc cũng là lần đầu tiên tôi về "Vấn vương" giúp chị hai quản lý quán trà này.Thói quen mong chờ gặp gỡ và nhìn cô ấy từ phía xa một cách không minh bạch được hình thành trong tôi từ lúc nào không hay. Tôi có cảm giác dường như khi cô ấy đến, cả quán nhỏ này đều thoang thoảng hương trà gừng thơm thơm, ấm nóng.

"Này cô! Trái tim cô chứa đựng điều gì? Tôi chỉ nhìn thấy đựng đầy trong đó là u uất, khổ đau. Nó sẽ ăn mòn tâm hồn cô! Ăn mòn hết đấy cô có biết không?" Đó là câu mà tôi sẽ hét vào mặt cô ấy nếu tôi có đủ can đảm để đứng trước mặt cô. Cơn giận làm tôi bức bối. Trái tim cứ nhói lên mỗi lần co bóp. Chết tiệt! Mình cần ra ngoài!Chàng trai làm tôi vương vấn...

Dù chăm chú nhìn vào trang sách đang đọc nhưng tôi không thể ngăn lại việc mình cứ liếc sang trái, phía chàng trai phục vụ bàn đang đứng. Tôi đã làm việc này được một tuần. Không quá lộ liễu. Tôi nghĩ vậy. Vì chưa lần nào tôi bị bắt quả tang. Bỗng anh ta vứt mạnh chiếc tạp dề và bỏ ra ngoài giận dữ. Tôi cứ ngỡ mình bị phát hiện. Thật xấu hổ! Nó không giống với con người của tôi chút nào. Tôi không thích những trò lén lút. Nếu anh ta không lôi tôi vào bằng việc cứ nhìn trộm tôi thì tôi sẽ không bao giờ bị phôi nhiễm. Giống như việc cơn giận dữ của anh ta đang lây truyền sang tôi lúc này! Chết tiệt. Tôi rời khỏi quán.

Lang thang dọc con đường hoa sữa lúc này làm An thấy dịu hơn.Vĩ đã không còn đi bên cạnh An mỗi ngày. "Chính tôi là kẻ đã gạt anh ra, làm anh đau khổ. Nỗi cô đơn mà tôi đang mang luôn là hình phạt thích đáng nhất.Tôi chọn cách đi một mình dù không dễ dàng gì". Hai tên thanh niên lạ đi lừ lừ từ phía đối diện. "Sẽ không may với mình đây". Một luồng điện lạnh người. Lo lắng. An vẫn bước tiếp. Sau đó là giằng co. Bọn khốn. An nhớ tới một người. Người lạ. Giúp! Làm ơn.Cổ họng cô đau rát.

Tôi sẽ yêu em theo một cách khác - Hình 4

Vội vàng bỏ đi nên Quân chọn cách đi bộ. Công việc bận rộn ban ngày lấy đi của anh thói quen đi dạo. Anh cứ đi vì chưa xác định rõ đích đến. Quân cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là anh hùng bất đắc dĩ nếu không thấy cảnh tượng ngay trước mắt.

- Bọn khốn! Thả cô ấy ra!

Đai đen karate giúp Quân tự tin hơn được chút để lao về phía hai thằng khốn đó. Anh cũng không rõ mọi việc sau đó ra sao, chỉ biết rằng người bỏ đi là chúng. Cơn giận dữ lại kéo đến.

- Đầu óc cô sao thế? Cô phải hét lên để người khác còn biết mà đến giúp! Đây chẳng kêu ca một từ. Cô bị câm chắc!

Quân quát như điên An khi cô ấy đỡ anh đứng dậy. Câu nói cuối cùng của anh như luống điện khiến An khựng lại." Tệ thật! Mày la mắng gì? Cô ấy là người bị hại mà! Thằng khốn". Những câu la mắng chửi rủa chính mình vang lên trong đầu cũng làm Quân bất động. Những giọt nước bắt đầu rơi. Chúng rớt trúng tay anh ngân lên tiếng tách, tách. "Tôi xin lỗi vì đã khiến anh bị liên lụy nhưng những gì anh nói cũng làm tôi đau. Vậy là chúng ta hòa. Không ai nợ ai. À quên, anh nói đúng, tôi bị câm". Tờ giấy được xé ra từ quyển sổ nhỏ một cách không thương tiếc. Giờ thì nó nằm gọn trong tay Quân. An bỏ đi.

Bất chợt, hương trà gừng vương vấn đâu đây."Trà gừng! Là cô ấy!" Quân vội vàng bò dậy, đuổi theo An. Anh không ngờ An không nói được và càng không ngờ hơn họ lại có cuộc trò chuyện trong hoàn cảnh trớ trêu như thế này.

- Tôi xin lỗi! Cô đừng bỏ đi. Tôi không cố ý làm cô buồn nhưng giúp đỡ cô là tôi hoàn toàn cố ý cũng như việc bọn khốn kia cố ý đánh tôi.Cô không sao chứ? Cô có bị đau ở đâu không?

Cứ như vậy, Quân giữ chặt tay cô gái lại và hỏi han một cách cuống cuồng mà quên mất rằng An không nói được.

- Chết tiệt! Tôi lại quên mất!

Tôi nhận ra người đang lo lắng cuống cuồng đến lóng ngóng trước mặt tôi đây là anh chàng bồi bàn trong quán trà. Chính là người mà tôi đã nghĩ đến trong lúc đó! Tại sao là anh mà không phải là Vĩ? Tại sao chứ? Bao nhiêu đau đớn trong lòng, bao nhiêu mất mát được đè nén bấy lâu nay sau ngày xảy ra vụ tai nạn khủng khiếp đó chợt bung ra, vỡ òa hóa thành những giọt nước mắt. Xin đừng khóc, đừng rơi! Xin đừng!

Trà gừng cứ khóc nức nở. Tôi đứng chết trân. Tại sao cô khóc? Sao cô lại mang nỗi đau vô hình nhiều như vậy. Nhìn cô gái trước mặt tôi nhỏ bé và cô đơn biết bao! Em cứ khóc rồi lắc đầu cho những câu hỏi lằng ngoằng trước đó của tôi. Tôi muốn ôm em. Thật sự và chân thành.

- Có tôi ở đây! Mọi chuyện qua hết rồi. Qua hết rồi.

Ấm áp.

Thật ấm áp!

Quân ôm An dịu dàng trong vòng tay của mình.

Những ngày sau đó, An tới quán trà nhiều hơn. Họ bắt đầu có những cuộc nói chuyện qua cuốn sổ.Thế nhưng Quân chưa một lần hỏi An về chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra. Anh sợ làm cô tổn thương nên quyết định chờ. Khi An muốn nói, sẽ nói thôi. Quân vẫn sẽ tiếp tục chọn chọn cách đợi chờ nếu không có một ngày An đột ngột mất tích. Anh hoang hoải chờ mong, vô vọng trong kiếm tìm. Anh không biết một chút gì về cô ngoài cái tên cùng công việc là dịch sách.

Tôi sẽ yêu em theo một cách khác...

Tôi vẫn sẽ chọn cách đi bên cạnh em cho đến khi một ai đó xuất hiện, cứu giúp em vượt thoát khỏi nỗi cô đơn của chính mình dù em đã gạt tôi ra nếu em không khóc thật nhiều vào hai tuần gần đây. Bên tôi, trước mắt tôi, em chưa bao giờ khóc kể cả vào ngày em biết mình bị cướp đi giọng nói và mất đi người thân yêu nhất trong đời là ba mình. Em cứ như vậy, thu mình, lầm lũi, cô đơn để chống chọi với tất cả. Em chọn cách một mình để vượt qua mà không cần một ai. Mẹ em và tôi, em đều không chọn để đi cùng em qua nỗi đau. Tình yêu của tôi dành cho em không thể bù đắp lại mất mát mà thậm chí nó lại là gánh nặng với em khi em cho rằng một cô gái khuyết tật như em không xứng đáng để đón nhận nó. Vậy mà em đang khóc. Em muốn tôi tới nhà đón em để cùng đi dạo nhưng sau đó em lại luôn muốn khóc một mình.Nhìn em từ phía sau, trái tim tôi bị bóp nghẹt mỗi khi bờ vai nhỏ đó run run. Tình cảm của tôi bị chối bỏ. Tôi bất lực. Nhưng để biết tại sao những giọt nước mắt em rơi, tôi sẽ tìm hiểu vì tôi biết một ai đó đã bước vào được thế giới của em. Chàng bồi bàn tên Quân nào đó cùng quán trà Vấn vương.

Vĩ tìm gặp Quân tại Vấn vương trong một buổi chiều nhàn nhạt nắng. Không ai rõ điều gì đang xảy ra giữa hai chàng trai đó. Im lặng. Trôi miên man trong dòng suy nghĩ của chính mình. Một giọng kể đều đều vang lên như từ cõi xa vọng về.

- Ba cô ấy mất trong một vụ tai nạn giao thông cách đây hai năm. Ông ấy chở An đến nhà sách. Một chiếc xe ô tô điên được điều khiển bởi một tay tài xế say rượu đi ngược chiều đã lao thẳng vào hai bố con. An bị hất ra khỏi xe còn ông ấy nằm kẹt dưới gầm xe và chết ngay tại chỗ. Sau đó kéo theo một vụ tai nạn khác. Do khoảng cách của chiếc xe lam chở những đoạn sắt nhỏ đi phía sau xe của hai bố con quá gần nên chú lái xe lam đó không kịp dừng lại. Một cái bẻ lái, những đoạn sắt văng vãi. An bị thương khi va vào chúng. Sau đó dây thanh quản bị thương. Cô ấy mất đi giọng nói. Dằn vặt, dày vò và tự nhận mình là một kẻ tội đồ gây ra cái chết của ba. An sống khép mình. Không gặp gỡ và giao lưu với bạn bè như trước kia. Cô ấy xin nghỉ việc, chuyển sang dịch sách. Chính là để giúp đỡ mẹ thêm trong cuộc sống. Tôi là kẻ thất bại trong cuộc tình này. Tôi bất lực khi cố gắng mang nụ cười trả về cho An. Nói tất cả những điều này, không phải tôi đang giúp anh mà tôi đang giúp chính mình. An hạnh phúc. Tôi cũng hạnh phúc. Đừng làm cô ấy khóc nữa! Tôi sẽ đấm anh nếu điều đó vẫn xảy ra. Tình yêu mang đến cho con người hạnh phúc khi trái tim và lí trí đồng thuận. Nhưng sẽ là khổ đau khi chúng hục hặc, mâu thuẫn. Anh hãy giúp cô ấy giải quyết những bất đồng đó đi. Mọi chuyện sẽ tốt thôi.

Vĩ lặng lẽ kết thúc cuộc nói chuyện. Để lại tờ giấy ghi chép địa chỉ nhà An, anh rời khỏi Vấn vương. Cười. Anh vẫn yêu An nhưng đã yêu An theo một cách khác. Có nhiều lúc tưởng chừng bế tắc, ngõ cụt, là không thể yêu nữa nhưng cuối cùng vẫn là khi có thể, hãy yêu, tiếp tục.

Quân tìm đến nhà An cũng là lúc An vừa rời khỏi nhà. Anh lặng lẽ đi phía sau cô. Lại dáng vẻ nhỏ bé, lầm lũi đến cô độc. Đến khi bờ vai đó rung thì sự đợi chờ của Quân cũng chạm tới giới hạn cuối cùng. Anh bước nhanh và nắm giữ. An ngỡ ngàng, muốn bước.

- Em còn định chạy trốn đến bao giờ? Em bỏ lại anh một mình với đống câu hỏi tại sao như một đứa trẻ với đống đồ chơi của chính mình! Tình yêu của anh làm em ghê sợ như vậy ư? Hay anh phải bị câm, bị điếc hay bị mù thì anh mới xứng đáng với tình yêu của em? Em ác lắm! Ngốc nghếch và bướng! Em biết không, tình yêu được tạo nên từ hai phía thì bản thân nó đã tròn đầy, không khiếm khuyết rồi em ạ. Đừng nghĩ mình có khiếm khuyết mà gắn định nó vào tình yêu! Anh yêu tất cả những gì em có giống như cách mà bố anh yêu mẹ anh vậy. Bà cũng là người khuyết tật nhưng tình yêu của bà thì tròn vẹn và luôn luôn đong đầy! Hãy yêu anh khi em còn có thể, được không em?

Tôi sẽ yêu em theo một cách khác - Hình 5

An thấy mâu thuẫn dường như được Quân gỡ bỏ. An không muốn anh phải làm những việc điên rồ vì suy nghĩ ích kỷ của mình. Quân nói đúng. Tình yêu của cô dành cho Quân luôn tròn vẹn. Yêu anh không chỉ là khi có thể mà là mãi mãi. Những giọt nước mắt. Một nụ cười, một cái gật đầu và một nụ hôn ấm áp.

***

Dừng chân...

Em ngủ gục ngay tại bàn học của mình. Phía trước là máy tính nhỏ với trang bản thảo hoàn thành. Dù chiều nào tôi cũng đến gặp em, pha café cho em nhưng em cứ mải miết với câu chuyện của riêng mình. Tôi biết em đang chạy trốn hiện thực, bỏ lại tôi cùng mối rối bời mà em luôn chọn cách cắt bỏ. Em đã cho An và Quân một cơ hội để tiếp tục cuộc tình vậy tại sao với chính mình thì lại không?Một tiếng thở dài.

- Anh đến khi nào vậy?

- Anh vừa đến! Em đang ngủ ngon nên anh không muốn đánh thức em.

- Vậy ư? Anh đợi em! Hôm nay để em pha café mời anh.

- Khoan đã! Chúng ta nói chuyện đi. Trước khi có café.

- Vâng!

- Hãy cho chúng ta một cơ hội giống như em dành cơ hội cho Quân và An.

- Làm sao em có thể! Anh làm trong ngành công an. Anh biết chắc rằng nếu lấy em, họ sẽ phải điều tra lí lịch ba đời nhà vợ.Trong khi bố em lại đi tù. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh. Em không muốn như vậy.

- Công việc hiện tại làm anh yêu thích nhưng chưa đến mức khiến anh vì nó mà phải từ bỏ tất cả. Mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết nhưng em đừng chọn cách buông xuôi. Yêu thương để làm cuộc sống tốt đẹp hơn chứ không phải là gánh nặng như em nghĩ. Không tiếp tục làm công việc này thì anh sẽ có cơ hội được cùng em tiếp tục cuộc hành trình cùng với những công việc khác. Công việc có thể tìm được và dễ dàng thay thế nhưng tình yêu thì khác em ạ. Đánh mất là mãi mãi.

Kết thúc cuộc nói chuyện vẫn là café nhưng sẽ không có ai bỏ đi. Nếu yêu thương có thể dễ dàng từ bỏ thì tôi nghĩ nó không còn là yêu thương chân thành. Tôi vẫn uống café mỗi ngày cũng như yêu anh mỗi ngày. Từ bỏ chưa bao giờ là dễ dàng, nhất là khi đã yêu và say, giống như café vậy.

Truyện ngắn của Thiều Thị Hồng Nhung

Các bạn thân mến. Yêu thương không bao giờ có thể dễ dàng từ bỏ, nhất là khi đó là tình yêu chân thành. Vì vậy hãy sống và yêu thương khi bạn còn có thể, bạn nhé.

Theo VNE

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Mẹ tôi làm con dâu suýt sẩy thai, sinh con xong vợ tôi dứt khoát ly hôn
07:28:14 05/11/2024
Con rể bất an khi phát hiện bí mật trong quá khứ của mẹ vợ
08:02:06 04/11/2024
Mua máy rửa bát bị mẹ chồng mắng xối xả, con dâu đáp trả một câu khiến bà hết soi mói
07:54:19 04/11/2024
Chồng qua đời đã 5 năm, con dâu ở vậy chăm bố chồng, một ngày đột nhiên có thai khiến ai cũng chửi nhưng sự thật thì...
08:46:08 04/11/2024
Cưới hơn 1 năm nhưng con dâu không có con, mẹ chồng đuổi khỏi nhà thì nhận lại một sấp ảnh khiến bà ngã khuỵ
08:57:41 04/11/2024
Mẹ đơn thân suy sụp vì chồng tương lai bất ngờ đưa ra điều kiện muốn cưới phải góp 2 tỷ
07:09:40 05/11/2024
Bỏ vợ, chồng lao vào mưa để chạy đi giúp nữ đồng nghiệp, nhưng vừa đến nơi đã thấy cảnh tượng kinh hoàng
10:02:58 05/11/2024
Nhờ mẹ ruột chăm sóc khi ở cữ nhưng bà từ chối rồi đưa cho tôi 30 triệu
09:01:38 04/11/2024

Tin đang nóng

Cặp đôi đình đám showbiz chính thức "toang" sau 1 năm phim giả tình thật
20:25:28 05/11/2024
Một đại gia là nghệ sĩ sổ đỏ từng cầm cả xấp: "Tôi mất mấy trăm tỷ rồi"
19:39:12 05/11/2024
Hóng: Người đẹp Vbiz đã có bạn trai, rầm rộ tin hẹn hò đồng giới chỉ là cú lừa?
22:33:01 05/11/2024
Siêu thảm đỏ hot nhất Cbiz: Triệu Lộ Tư mặc sến lép vế trước dàn mỹ nhân, Bạch Lộc đụng độ "tình địch" Ngu Thư Hân
20:35:30 05/11/2024
20 trẻ mầm non nhập viện nghi ăn nhầm thuốc chuột: Cô Hiệu phó tiết lộ lý do
21:57:23 05/11/2024
Con gái MC Quyền Linh trả lời nghi vấn thẩm mỹ ở tuổi 16, hút 2 triệu lượt xem
21:00:58 05/11/2024
NSND Kim Xuân bật khóc: "Điều tôi nuối tiếc nhất là không sinh được nữa"
20:22:14 05/11/2024
Nam sinh nhận học bổng hơn 7 triệu đồng, hứa sẽ trả lại trường gấp 10.000 lần: 30 năm sau có hành động khiến ai cũng phải trầm trồ
18:31:15 05/11/2024

Tin mới nhất

Vợ giận bỏ về nhà mẹ đẻ, tôi mượn rượu giải sầu đến khuya, tỉnh dậy thì 'hồn vía lên mây' khi thấy người phụ nữ này đang nằm cạnh

10:20:57 05/11/2024
Đúng lúc cô hàng xóm cũng tỉnh lại quay sang nhìn tôi. Tôi bình tĩnh lại nhìn rõ tình trạng cả tôi và cô ấy đều không mặc gì.

Đang ân ái với nhân tình trong nhà nghỉ, nhận hơn 20 cuộc gọi nhỡ của vợ, tôi phớt lờ để rồi nhận tin sét đánh vào sáng hôm sau

10:16:40 05/11/2024
Tôi tình cờ quen Uyên trong một lần đi gặp khách hàng, cô ấy làm lễ tân ở đó. Uyên là người phụ nữ xinh đẹp, cá tính. Nói chuyện với cô ấy, tôi có cảm giác như mình được sống lại những tháng năm thanh xuân tươi đẹp.

Tò mò vì chồng tắm suốt 1 tiếng chẳng ra, tôi hé cửa ra xem thì chết điếng khi thấy cảnh tượng bên trong

10:11:40 05/11/2024
Mặc dù anh hết lời giải thích nhưng tôi vẫn vô cùng khó chịu vì bị phản bội. Tôi và Liêm lấy nhau đã 9 năm. Quả thật, cuộc sống hôn nhân vất vả hơn thời còn yêu nhau.

Đứng trước cửa khách sạn, tận mắt chứng kiến chồng ôm eo người phụ nữ khác bước ra, trái tim tôi đau nhói như có ai đó đang bóp chặt

10:06:54 05/11/2024
Có lẽ chưa bao giờ anh thấy mắt tôi đầy căm hờn, hung dữ như thế nên anh sững người lại. Chính cái giây phút biết chồng ngoại tình, niềm tin và tình yêu trong tôi đã chết.

Bỏ ngay cô bồ nóng bỏng chỉ vì một lần tắm giúp vợ nhà đang bị ốm, tôi ân hận vì đã làm em khổ quá nhiều

09:57:01 05/11/2024
Chỉ vì chán ngán cơ thể vợ sau sinh tôi đã ra ngoài tìm vui bên cô bồ nóng bỏng. Ngày mà Khôi cưới được Thảo về làm vợ thì ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ và có chút ghen tỵ.

Chán chồng hay nhậu nhẹt, vợ cao tay có màn 'trả đũa' lúc 3h sáng khiến chồng 'đứng ngồi chẳng yên'

09:51:42 05/11/2024
Kể từ ngày đó, anh cũng không còn đi nhậu nhiều với bạn bè, đỡ hơn trước rất nhiều. Khi nào nhậu, tôi gọi anh sẽ bắt máy rồi về ngay.

Nghi chồng ngoại tình khi thấy thuốc tránh thai trong phòng osin, tôi hùng hổ vạch trần rồi choáng váng khi bị mất ngay 3 tỷ

09:46:52 05/11/2024
Nhưng tôi không hề thấy giữa chồng và chị giúp việc có gì bất thường. Tôi quyết định tìm cơ hội để vạch trần họ! Tôi vội vàng gửi con cho bố mẹ rồi trở về bắt quả tang chồng ngoại tình!

Mới về đến cổng thì thấy vợ loạng choạng suýt ngất, tôi sốc không thể tưởng khi thấy người đàn ông này bế vợ mình gọn trong tay

09:42:10 05/11/2024
Cơn ghen tuông trông tôi trỗi dậy. Tôi hùng hổ chạy tới kéo vợ về phía mình. Tôi trừng mình nhìn anh ta. Chẳng ngờ anh ta không sợ, còn một mực nắm lấy tay vợ tôi nói một câu khiến tôi nín lặng.

Phát hiện chồng ngoại tình, tôi quyết định ly hôn thì người quỳ xuống xin tôi đừng đi lại không phải là chồng

09:38:33 05/11/2024
Tôi không cảm thấy giận, chỉ cố gắng hiểu rằng vì nó còn nhỏ, nghe người lớn nói lung tung thì liền tin ngay. Cũng vì mang tâm lý bị mẹ bỏ rôi nên con bé học hành rất chậm, luôn bị điểm kém.

4 năm làm dâu lần đầu tiên gặp bố chồng tôi sốc không thể tả, đầu choáng váng, chân không thể đứng vững vì gương mặt này hằn sâu trong tâm trí

09:31:24 05/11/2024
Nhưng ông ta làm sao nhớ được tôi, có lẽ ông ta đã phá nát rất nhiều gia đình rồi, làm sao có thể nhớ hết. Chồng tôi có hoàn cảnh gia đình khá đặc biệt.

Lấy nhau 4 năm nhưng chưa có con, một lần cùng vợ uống bia, tôi chết lặng khi biết lý do thật sự

09:27:41 05/11/2024
Sau khi vợ say, tôi đỡ cô ấy về phòng. Tôi tìm khăn ướt lau mặt cho vợ. Bất ngờ, vợ tôi nhào tới ôm lấy tôi khóc nức nở. Tôi và Ly lấy nhau đã 4 năm nhưng vẫn chưa có con.

Vác bụng bầu 8 tháng đi đánh ghen, người tôi nhũn ra, mặt mày trắng bệch khi thấy anh đang mặn nồng bên nhân tình

09:23:28 05/11/2024
Bụng bầu vượt mặt 8 tháng tôi còn đi đánh ghen, bắt anh ta phải chọn là ả kia hoặc là tôi, nhưng anh ta vẫn im lặng. Ngày xưa nghe lời ngon ngọt, thề non hẹn biển của anh ta mà tôi đã trao thân.

Có thể bạn quan tâm

Bóng hồng trong 'Độc đạo' tiết lộ cảnh bị cưỡng hiếp và 'ăn tát' nhiều nhất

Tv show

23:26:34 05/11/2024
Trong phim Độc đạo, diễn viên Thanh Huế vào vai Tuyết, một trong những bóng hồng gây chú ý trong phim. Và cũng là vai diễn mà nương tử bị đánh nhiều nhất.

Công Vinh: 'Bầu chọn Quả bóng vàng năm nay khó hơn'

Sao thể thao

23:26:02 05/11/2024
Thay đổi về mốc thời gian diễn ra V.League mùa giải 2024/25 khiến việc chọn ra chủ nhân của giải thưởng Quả bóng vàng Việt Nam 2024 trở nên khó khăn.

Phương Trinh Jolie: Khi xấu xí, thất bại... tôi chỉ có Lý Bình

Sao việt

23:24:24 05/11/2024
Phương Trinh Jolie có những chia sẻ về cuộc sống hôn nhân với Lý Bình, đồng thời tiết lộ lý do chuyển hướng sang kinh doanh.

Thực đơn tiệc sinh nhật trong tù của Sean 'Diddy' Combs gây sốc

Sao âu mỹ

23:22:24 05/11/2024
Ông trùm âm nhạc tai tiếng Diddy tròn 55 tuổi vào ngày 4.11 trong Trung tâm giam giữ Metropolitan ở Brooklyn, New York (Mỹ).

Quán quân The Masked Singer thừa nhận ngoại tình với người cũ dù đã có 2 con

Sao châu á

23:18:37 05/11/2024
Nữ ca sĩ thừa nhận cáo buộc ngoại tình và cho biết cô đang suy ngẫm sâu sắc về những sai lầm của mình. với tư cách là 1 người vợ và người mẹ.

Tiết lộ thú vị từ nhân vật khiến khán giả bất ngờ nhất 'Độc đạo'

Hậu trường phim

23:10:53 05/11/2024
Mạnh Cường - diễn viên thủ vai Dũng kính lần đầu chia sẻ về những bí mật phía sau nhân vật khiến khán giả bất ngờ nhất phim Độc đạo .

Hồ Quỳnh Hương ám ảnh câu nói của NSND Hà Thủy

Nhạc việt

22:56:38 05/11/2024
Nhân tháng chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam, ca sĩ Hồ Quỳnh Hương chia sẻ chân thành về cô giáo kính yêu - Đại tá, NSND Hà Thủy.

Hai tài tử sexy nhất thế giới cùng xuất hiện trong bom tấn hành động 6.200 tỷ

Phim âu mỹ

22:43:59 05/11/2024
Chris Evans và The Rock - hai tài tử từng được tạp chí People bình chọn là người đàn ông quyến rũ nhất hành tinh cùng góp mặt trong bom tấn 250 triệu USD Red One: Mật mã đỏ .

Bộ sưu tập các mẫu nhà vườn đẹp được nhiều người tìm kiếm

Sáng tạo

22:24:31 05/11/2024
Trở về với thiên nhiên, sở hữu một nhà vườn đẹp, trong lành, sẽ mang đến cho chúng ta nhiều năng lượng tích cực.

Bức ảnh khiến nữ ca sĩ đỉnh nhất thế hệ Gen Z rơi vào rắc rối

Nhạc quốc tế

22:13:23 05/11/2024
Nắm chắc trong tay 9 giải Grammy, sở hữu tượng vàng Oscar cùng vô số kỷ lục âm nhạc, Billie Eilish là nghệ sĩ sinh trong thập niên 2000s out trình nhất hiện tại.

Chùm ảnh: Những nụ cười rạng rỡ của thầy và trò tại trường Tiểu học Xuân Vân

Netizen

21:52:29 05/11/2024
Vào một ngày thu cuối tháng 10, ở tỉnh Tuyên Quang bắt đầu se lạnh, những chiếc xe của Tiệm Tạp Hóa Ngược Xuôi mang những Vật Phẩm Hạnh Phúc gửi tặng các em học sinh trường Tiểu học Xuân Vân - nơi bị ảnh hưởng bởi lũ.